Sở Phàn không phải kiểu người ngồi chờ chết.
Trong thời gian tĩnh dưỡng ở bệnh viện, cậu thu thập các loại thông tin chi tiết liên quan đến thế giới này, ví dụ như nhờ 0430 mở Thiên Nhãn để thăm dò địa hình xung quanh, tiện thể nhận diện một số người, hoặc nghiền ngẫm lại nguyên tác, phân tích bối cảnh và tính cách nhân vật.
Sau một thời gian dưỡng sức quan sát, Sở Phàn cảm thấy mình bắt đầu có thể đi lại bình thường. Vào ban đêm, thừa lúc bác sĩ y tá không chú ý, cậu xé ga trải giường và chăn đơn, kết thành một sợi dây.
Hệ thống 0430 nhìn thấy hành động này của Sở Phàn thì kinh ngạc, "cậu muốn trốn ra ngoài sao?"
"Chẳng phải quá rõ ràng sao?" Sở Phàn đứng trước cửa sổ, vừa thắt nút vừa đánh giá phía dưới.
Độ cao từ tầng lầu xuống đất không khác nhiều so với dự tính của Sở Phàn, cậu yên tâm trèo lên cửa sổ.
Người bình thường sẽ sợ hãi việc này.
Nhưng trước khi bị bệnh, Sở Phàn luôn thích chơi những trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ và mạo hiểm, ví dụ như nhảy bungee, leo núi, tàu lượn siêu tốc, vì vậy cậu rất bình tĩnh, thậm chí hàng mi rũ xuống nhìn xuống phía dưới khiến cậu có vẻ ngạo nghễ như nắm vạn vật trong lòng bàn tay.
0430 lo lắng, "Thiệu gia lợi hại như vậy, sao cậu có thể trốn thoát được? Uổng công một chuyến rồi lại bị bắt về thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao?"
"Tôi đâu có nói là tôi muốn trốn thoát."
"Vậy cậu..."
"Đi ra ngoài ngắm trăng." Sở Phàn thản nhiên nói, thoăn thoắt trèo ra ngoài, sau đó bị vướng vào chỗ nào đó, "Tê --" một tiếng.
Chỗ bị vướng có lẽ là nơi vừa phẫu thuật. Sở Phàn thầm nguyền rủa tên cặn bã Thiệu Tử Dương thêm một lần nữa.
"Có cần tôi mở tính năng che chắn cảm giác đau và tự lành cho cậu không?" 0430 ân cần hỏi.
"Che chắn cảm giác đau thì đươch. Tự lành thì không cần." Sở Phàn chỉ ước mình hồi phục chậm một chút, như vậy có thể chậm trễ việc tiếp xúc với tên cặn bã Thiệu Tử Dương.
"Phiền cậu mở lại góc nhìn của Thượng Đế. Tiện cho tôi đánh giá tình hình xung quanh."
Sau khi phán đoán tình hình xong, Sở Phàn nắm chặt sợi dây ga giường đã kết thành trên tay để tránh bị trượt, bắt đầu leo xuống.
Trăng đêm nay quả thật rất đẹp, nhưng ban đêm ở bệnh viện lạnh hơn nhiều, gió đêm se lạnh thổi qua bộ đồ bệnh mỏng manh của Sở Phàn.
Sở Phàn rùng mình, điều chỉnh lại tư thế rồi tiếp tục leo xuống.
Sở Phàn cảm nhận rõ ràng thể lực của thân thể này kém hơn rất nhiều so với khi cậu còn khỏe mạnh ở thế giới thực.
Vóc dáng nguyên chủ thật ra nhìn cũng không tệ, mặc đồ thì gầy nhưng cởi ra thì có da có thịt, nhưng có lẽ vì bị biến đổi từ Alpha thành Omega nên chức năng cơ thể suy giảm quá nhiều, hoàn toàn là đẹp mà không dùng được.
Sở Phàn mệt đến toát mồ hôi mỏng trên người, vừa leo vừa nghĩ sau này nhất định phải tăng cường rèn luyện, trong lòng lại chửi thầm tên cặn bã Thiệu Tử Dương một lần nữa.
Đang lúc cảm thấy sắp hết sức lực, định nhờ hệ thống giúp đỡ thì bằng góc nhìn của Thượng Đế, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đã đến gần phía dưới.
Sở Phàn cũng không bất ngờ, mà là cuối cùng cũng thả lỏng.
Khi còn cách mặt đất một khoảng, cậu buông tay, mặc kệ mình rơi xuống.
Hệ thống 0430 không kịp phản ứng, hoảng sợ.
Nhưng Sở Phàn đương nhiên không rơi xuống đất, mà đúng như dự đoán, rơi vào một vòng tay ấm áp.
Người ôm Sở Phàn chính là Nhϊếp Minh Hàm.
0430 hết hồn một phen, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi sự việc diễn ra quá đột ngột, nó còn chưa kịp mở chế độ phòng hộ cho ký chủ. Tuy độ cao không tính là cao, nhưng với thân thể vừa phẫu thuật xong của ký chủ, nếu ngã xuống thì không chịu nổi.
"Ký chủ à, lần sau cậu có thể báo trước cho tôi một tiếng được không? Chẳng lẽ vừa rồi cậu đã biết Nhϊếp Minh Hàm sẽ đến?"
"0430." Sở Phàn đang nằm trong ngực Nhϊếp Minh Hàm, đột nhiên gọi nó trong đầu.
"Vâng?"
"Yên tĩnh chút, đừng làm phiền tôi ngắm trai đẹp."
"......"
0430 cảm thấy tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng, đồng thời cuối cùng cũng phản ứng lại, việc Sở Phàn nói ngắm trăng, thật ra là ngắm bạch nguyệt quang.
Nhϊếp Minh Hàm ôm Sở Phàn tối nay mặc một chiếc áo khoác gió mỏng, càng tôn lên vóc dáng cao ráo chân dài, đôi lông mày anh tuấn rũ xuống hàng mi dày nhìn qua thật sự rất đẹp.
Khác với khí chất lạnh lùng cách người ngàn dặm của anh, ngực anh rất ấm áp, trên người có một mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu, đại khái là mùi tin tức tố của Alpha.
Mùi hương đó được kiểm soát rất tốt, gần như không thể ngửi thấy. Vì Sở Phàn hiện tại đã biến thành Omega, lại được ôm trong ngực anh, nên mới có thể ngửi được.
Sở Phàn vừa nằm trong ngực trai đẹp thoải mái thưởng thức như muốn huýt sáo, vừa không quên thể hiện biểu cảm mà Sở Phàn (nguyên chủ) nên có khi rơi xuống, kinh hoàng bản năng, an tâm sau khi được cứu, và xấu hổ khi bị người ta ôm ấp như vậy.
0430 tuy cạn lời với Sở Phàn, nhưng cũng không thể không cảm thán khả năng diễn xuất của cậu, không hổ là Ảnh đế.
Nhϊếp Minh Hàm vừa ra khỏi phòng bệnh của cha Thiệu không lâu thì nhìn thấy Sở Phàn đang từ cửa sổ tầng 5 của khu điều trị bệnh nhân vịn vào ga trải giường kết thành dây thừng để leo xuống.
Cậu vốn không thích xen vào chuyện người khác, nhưng nhìn chàng trai gầy yếu khó khăn leo xuống, cuối cùng vẫn không yên lòng, chỉ đành để ý một chút.
Không ngờ lại vừa vặn nhìn thấy chàng trai không trụ được sắp rơi xuống, anh lập tức theo bản năng chạy tới đỡ lấy người sắp ngã.
Chàng trai trong lòng trông khoảng hai mươi tuổi, so với những người đang bị người xung quanh thúc giục kết hôn thì nhỏ hơn không ít, vóc dáng rất cao, nhưng bộ đồ bệnh hơi rộng thùng thình càng làm anh trông gầy gò và tái nhợt, nốt ruồi nơi khóe mắt càng khiến cậu trông vô cùng đáng thương.
Nhϊếp Minh Hàm nhìn cậu, thật sự nghi ngờ một người như vậy nếu ngã xuống đất thì có lẽ sẽ mất mạng.
"Cậu không sao chứ?" Nhϊếp Minh Hàm hỏi.
Sở Phàn lắc đầu, vẻ mặt trông rất u sầu, giọng nói yếu ớt khàn khàn, "Cảm ơn anh."
0430 nhìn vẻ yếu đuối đáng thương của cậu, nghĩ đến việc cậu đang huýt sáo ngắm trai đẹp trong lòng, cảm xúc lẫn lộn.
Nhưng vẻ ngoài này rõ ràng rất hiệu quả với một người thẳng A như Nhϊếp Minh Hàm.
Giọng nói khàn khàn có chút mệt mỏi của chàng trai cùng thân hình gầy yếu khiến Nhϊếp Minh Hàm theo bản năng sinh ra ý muốn bảo vệ, biểu cảm bất giác dịu dàng hơn, cánh tay cũng vô thức siết chặt.
0430 nhìn thấy độ hảo cảm của Nhϊếp Minh Hàm tăng vọt chỉ sau vài câu gặp gỡ với ký chủ thì kinh ngạc.
Sở Phàn cười, không uổng công mấy ngày nay cậu nhấn mạnh việc phân tích tỉ mỉ bạch nguyệt quang trước mắt.
Nhϊếp Minh Hàm cảm thấy cổ mình hơi lạnh, mới để ý thấy chàng trai vừa rồi theo bản năng dùng tay ôm cổ anh, mà mình thì đang bế chàng trai với tư thế công chúa, có chút không tự nhiên.
Nhìn cửa sổ kia hẳn là khu bệnh nhân chuyên khoa Omega, người bệnh trong lòng mình lại là một Omega.
Nhϊếp Minh Hàm, một Alpha lạnh lùng tự giữ, chuyên tâm tự mình tu dưỡng độc thân nhiều năm, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một Omega như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm giác khác lạ.
"Thất lễ." Nhϊếp Minh Hàm đặt chàng trai xuống, nói lời xin lỗi.
"Không sao, anh là vì giúp tôi." Chàng trai cụp mắt, trông thật sự rất ngại ngùng.
Nhϊếp Minh Hàm nhìn đôi mắt tràn đầy chân thành và tin tưởng của chàng trai, ngẩn người.
"Tôi..." Chàng trai cúi đầu xuống thấp hơn, "Tôi chỉ là, sợ liên lụy đến anh."
Nhϊếp Minh Hàm nhìn chàng trai trước mắt đang ở trong hoàn cảnh khốn khó nhưng vẫn ngây thơ thuần thiện nghĩ cho người khác, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng hiếm khi lộ ra một tia ấm áp.
Anh nói: "Sẽ không liên lụy, cậu có thể yên tâm."
Thấy chàng trai theo bản năng nhìn xung quanh, hình như ở lại đây lâu rồi sợ bị người phát hiện, Nhϊếp Minh Hàm lại nói: "Tuy vẫy, nếu cậu hiện tại không muốn nói thì cứ không nói. Cậu định đi đâu?"
Chàng trai đúng như anh dự đoán mà lắc đầu, đáy mắt mờ mịt và bất lực. "Tôi không biết."
Nhϊếp Minh Hàm cũng không ngạc nhiên.
Anh dừng một chút, nhìn Omega đáng thương không có nơi nào để đi, cuối cùng vẫn là bị ma xui quỷ khiến nói: "Cậu... nếu không ngại thì cứ đến chỗ tôi trước đi."
"Không được." Chàng trai vội vàng từ chối, nhỏ giọng nói: "Như vậy quá phiền phức cho anh. Hơn nữa đã muộn thế này, anh còn muốn nghỉ ngơi."
Nhϊếp Minh Hàm thấy chàng trai hiểu chuyện và chu đáo như vậy thì càng thêm thương xót, anh dừng lại, thế nhưng hiếm khi nói dối, "Ngày mai tôi được nghỉ phép."
Nhϊếp Minh Hàm là một người cuồng công việc, cả ngày chỉ biết làm việc, làm gì có chuyện nghỉ phép?
Tuy nhiên gần đây, anh cũng thật sự nên nghỉ ngơi một ngày.
Chàng trai cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của Nhϊếp Minh Hàm.
Khi mở cửa xe ngồi vào trong, Nhϊếp Minh Hàm chú ý thấy anh ta có vẻ hơi khó khăn trong cử động, cúi người giúp đỡ anh ta, sau khi giúp xong thì rất lịch sự giữ khoảng cách.
Nhìn dáng vẻ gầy yếu của chàng trai, Nhϊếp Minh Hàm thầm nghĩ, không biết Omega đáng thương này đã làm phẫu thuật gì.
Từ khi Nhϊếp Minh Hàm đưa Sở Phàn vào xe, tài xế vẫn luôn nhìn anh qua gương chiếu hậu, cho đến khi chạm mắt với Nhϊếp Minh Hàm, mới vội vàng không dám nhìn nữa.
Nhϊếp Minh Hàm cũng không để bụng, ông Trịnh lái xe cho anh lâu như vậy rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên thấy anh đưa Omega về nhà, khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Chỉ là, anh âm thầm cũng có chút ngạc nhiên.
Anh là người rất coi trọng không gian riêng tư, từ rất sớm đã dọn ra khỏi nhà, sống một mình từ lâu, nhưng hiện tại, anh lại mời một chàng trai vừa mới gặp về nhà mình.
Có lẽ là bởi vì, anh thật sự không thể trơ mắt nhìn Omega gầy yếu đáng thương này một mình ra ngoài ngủ ngoài đường.
Đang suy nghĩ thì chàng trai bên cạnh đột nhiên nghiêng đầu dựa vào.
Nhϊếp Minh Hàm một lần nữa vô tình tiếp xúc với Omega này, cả người cứng đờ.
Anh vốn không thích bị người khác chạm vào, đặc biệt là khi còn có tài xế trong xe, theo bản năng hơi giơ tay lên, muốn đẩy người đang dựa vào mình ra.
Nhưng anh cúi mắt nhìn chàng trai.
Chàng trai dựa vào vai anh, trông gầy yếu đáng thương, nhưng lại ngủ rất say, không hề có chút cảnh giác nào.
Có lẽ là quá mệt mỏi, nên vừa thả lỏng là ngủ ngay.
Nhϊếp Minh Hàm dừng lại, cuối cùng vẫn cứng đờ mà chậm rãi buông tay xuống.
Nhϊếp Minh Hàm nhớ đến con mèo mình nuôi, là con mèo hoang được anh nhận nuôi trước đây, chàng trai trông rất giống mèo con đáng thương không có nhà để về mà Nhϊếp Minh Hàm nhặt được lúc trước.
Sở Phàn vừa cảm thấy mãn nguyện dựa vào bờ vai dễ chịu của Nhϊếp Minh Hàm nhắm mắt, vừa dùng góc nhìn của Thượng Đế nhìn Nhϊếp Minh Hàm chậm rãi buông bàn tay thon dài xinh đẹp định đẩy cậu ra, cười thầm.
"Thật sự rất đáng yêu. Nhưng mà, lớn lên đẹp trai lại còn thuần lương như vậy, sẽ rất dễ bị lừa gạt ăn sạch."
0430: "......"
Rõ ràng là ngài, vị ảnh đế này, quá biết diễn kịch đấy chứ?
Haizzz, có người cho rằng mình nhặt được một chú mèo con đáng thương, trên thực tế lại là một con sói đội lốt mèo với đầy tâm cơ.