Khi Sở Phàn tỉnh lại, điều lờ mờ hiện ra trước mắt cậu là khuôn mặt đeo khẩu trang của một vị bác sĩ lớn tuổi, khuôn mặt hiền từ, cả người dưới ánh đèn phẫu thuật tỏa ra ánh hào quang thánh thiện như Phật Di Lặc.
Bản năng của Sở Phàn cảm thấy thả lỏng và an tâm, cậu nghe thấy bác sĩ nhẹ nhàng nói: “Cậu nhóc, tỉnh rồi à? Chúc mừng cậu, ca phẫu thuật chuyển đổi giới tính rất thành công.”
“…” Sở Phàn ngơ ngác, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.
Chuyển đổi giới tính? Chuyển đổi giới tính gì? Chẳng phải cậu đến để phẫu thuật ung thư dạ dày sao? Sao lại thành phẫu thuật chuyển đổi giới tính! Chẳng lẽ bệnh viện nhầm lẫn?
Cậu vội vàng muốn hỏi, nhưng vì thuốc tê vẫn còn tác dụng nên không thể mở miệng được, mà vị bác sĩ đã cùng các trợ lý rời đi.
Sở Phàn thầm chửi rủa trong lòng, cố gắng giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng hiện tại ngay cả nói chuyện cậu còn khó nhọc thì đừng nói là ngồi dậy, lo lắng đến mức mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
“Xin cậu đừng gấp gáp!” Một giọng nói truyền đến.
Đã bị chuyển đổi giới tính rồi sao có thể không gấp! Sở Phàn thầm nghĩ, sau đó phản ứng lại điều gì đó, dừng lại.
Trong phòng bệnh hiện tại không có một ai, giọng nói kia từ đâu truyền đến? Giọng nói này là người hay ma?
“Tôi là hệ thống 0430.” Giọng nói kia lại vang lên.
Lúc này Sở Phàn mới nhận ra giọng nói kia phát ra từ trong đầu mình.
“Thế giới mà cậu đang ở hiện tại là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết ABO, cái gọi là phẫu thuật chuyển đổi giới tính chỉ là biến đổi thân thể hiện tại của cậu từ Alpha thành Omega, không ảnh hưởng đến thân thể cậu ở thế giới thực.”
Sở Phàn bình tĩnh hơn một chút. Cậu đã lăn lộn trong giới giải trí đến một vị trí nhất định, vì lựa chọn kịch bản phù hợp cũng đã đọc qua không ít tiểu thuyết, đối với hệ thống, ABO các từ ngữ này cũng không tính là quá xa lạ.
Nhưng không xa lạ không có nghĩa là cậu thích loại sự kiện đột ngột này.
Sở Phàn từ trước đến nay ghét mất bình tĩnh trước mặt người khác, càng ghét bị người khác thao túng.
Cậu thử trầm giọng trả lời trong đầu: “Tôi mặc kệ các người là cái gì, các người cứ như vậy không một tiếng báo trước đã truyền tống tôi đến đây chẳng phải quá thất lễ sao. Hiện tại lập tức đưa tôi về thế giới ban đầu rồi nói chuyện cẩn thận, nếu không tôi sẽ không phối hợp bất cứ điều gì.”
0430 vội vàng giải thích: “Thật sự xin lỗi vì đã làm cậu bối rối. Nhưng đó là bởi vì Chủ Thần kiểm tra đo lường được dấu hiệu sinh mệnh của cậu gần như biến mất, cho nên đành phải lập tức truyền tống cậu đến đây. Cậu ở thế giới giả thuyết sẽ không tốn chút thời gian nào ở thế giới thực, đây là xuất phát từ việc bảo vệ cậu.”
Dấu hiệu sinh mệnh gần như biến mất? Nói cách khác, ca phẫu thuật đã thất bại sao?
Ánh mắt Sở Phàn ảm đạm xuống, nhưng vẻ mặt lại hòa hoãn hơn.
Cậu không phải người không hiểu lý lẽ, dẫu sao đối phương cũng coi như xuất phát từ ý tốt, dù tâm trạng có tồi tệ, cũng không muốn giận cá chém thớt đến người khác.
0430 thấy thái độ của cậu dịu đi, lại nói thêm: “Cậu Sở, cậu là một người vô cùng ưu tú, tôi vẫn hy vọng cậu có thể cân nhắc vấn đề hợp tác với tôi. Chỉ cần ngài có thể hợp tác với tôi, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ mà Chủ Thần giao phó. Chúng ta không chỉ có thể cho cậu một thân thể khỏe mạnh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn có thể giúp cậu thực hiện một nguyện vọng.”
Sở Phàn dừng lại, không ngờ mình không chỉ thoát chết trong gang tấc, còn gặp được chuyện tốt như vậy. Nhưng cậu không vội vàng đồng ý, mà nói: “Cậu giới thiệu quy tắc nhiệm vụ trước đi.”
“Được.” 0430 thấy cậu sắp đồng ý, lập tức nhiệt tình đáp lời.
“Thế giới mà cậu đang ở được hình thành từ một cuốn tiểu thuyết thế thân, bởi vì nhân vật chính công và thụ quá tra tiện khiến người đọc phẫn nộ, dẫn đến thế giới tích lũy một lượng lớn oán niệm của người đọc. Nhiệm vụ của ký chủ là tiến vào thế giới này để tiêu trừ oán niệm, gia tăng độ sảng khoái. Dựa trên phân tích dữ liệu lớn của độc giả, cảm giác sảng khoái chủ yếu đến từ giá trị hảo cảm, giá trị hối hận của nhân vật chính công, ký chủ chỉ cần trong khi hoàn thành nhiệm vụ, đưa những giá trị này đạt đến mức tiêu chuẩn trở lên là hoàn thành nhiệm vụ…”
Sở Phàn tóm tắt lại: “Vậy là muốn tôi xuyên thành tra công để ăn năn hối cải?”
Cậu có chút ngạc nhiên.
Một người… từ Alpha bị biến thành Omega làm tra công? Đây là đã bị báo ứng rồi sao?
0430 ho khan nói: “Không, cậu là xuyên thành nhân vật chính thụ để ngược tra.”
“….” Sở Phàn cười, nheo mắt: “Hệ thống các người trước đó có tìm hiểu chưa, tôi là thuần TOP?”
0430 nhìn biểu tình của Sở Phàn, không hiểu sao run rẩy, vội vàng trấn an: “Xin ký chủ bình tĩnh. Bởi vì cậu vừa vặn trùng tên trùng họ với nhân vật chính này, chúng tôi cũng là vì tiện cho cậu. Hơn nữa chỉ cần cậu nguyện ý, dù xuyên thành nhân vật chính thụ Omega cũng có thể làm công!”
0430 vừa nói vừa trấn an nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, dù nhân vật chính thụ có lợi hại đến đâu thì điều kiện phần cứng vẫn ở đó, thật sự có thể phản công thành công sao?
Nhưng Sở Phàn sau khi biết có thể tiếp tục làm công thì yên tâm hơn, bình tĩnh nói: “Cho tôi xem tư liệu về thế giới này đi.”
“Được.” 0430 thấy ký chủ đồng ý, vội nói: “Dữ liệu thế giới mà cậu đang ở bắt nguồn từ 《Tổng tài bá đạo và tình nhân thế thân (ABO)》.”
Sở Phàn bị cái tên sách làm khóe miệng giật giật, ngay sau đó một luồng dữ liệu mạnh mẽ tràn vào não cậu.
Thân thể mà cậu xuyên vào vốn là một Alpha trùng tên trùng họ với cậu tên là Sở Phàn – hiện tại đã bị phẫu thuật chuyển đổi thành Omega.
Ca phẫu thuật này tất nhiên không phải cậu tự nguyện làm, mà là nhờ ơn của vị tổng tài bá đạo trong tên sách.
Tổng tài bá đạo Thiệu Tử Dương có một bạch nguyệt quang tên là Nhϊếp Minh Hàm.
Khác với Thiệu Tử Dương ăn chơi trác táng, tính tình phóng đãng, Nhϊếp Minh Hàm lạnh lùng, tự chủ, trầm ổn và giỏi giang.
Nếu không phải Thiệu gia và Nhϊếp gia là thế giao, có lẽ hai người căn bản không có khả năng liên quan đến nhau.
Thiệu Tử Dương yêu thầm Nhϊếp Minh Hàm nhiều năm, nhưng vì thân phận và việc cả hai đều là Alpha, Nhϊếp Minh Hàm lại cực kỳ thẳng, chán ghét những Alpha quấy rầy mình, cuối cùng hắn chỉ có thể chôn giấu tình cảm, tìm một vài thế thân để thay thế.
Sau khi cha Thiệu Tử Dương nhập viện vì bệnh, thúc giục hắn phải tìm một Omega kết hôn sinh con, Thiệu Tử Dương không còn cách nào, đành bắt đầu tìm kiếm thế thân làm đối tượng kết hôn.
So với những người tình thế thân trước đây của Thiệu Tử Dương, những người được phẫu thuật thẩm mỹ thành một bản sao của Nhϊếp Minh Hàm, Sở Phàn thật ra không phải người giống Nhϊếp Minh Hàm nhất, việc Thiệu Tử Dương chọn Sở Phàn hoàn toàn là do hắn vô tình nhìn thấy Sở Phàn đang chăm sóc một con chó hoang bên đường.
Phải biết rằng Thiệu Tử Dương thật sự nhận ra mình rung động với Nhϊếp Minh Hàm chính là khi nhìn thấy người đó đối diện với con mèo cưng của mình.
Người đàn ông luôn mạnh mẽ, ít nói và lạnh lùng đó, khi nhìn con mèo con trong mắt hiếm khi lộ ra sự dịu dàng, trông thật sự quá mức thu hút.
Vóc dáng Sở Phàn có vài điểm tương đồng với Nhϊếp Minh Hàm, cùng với ánh mắt ôn nhu mà Nhϊếp Minh Hàm rất khó thể hiện ra, khiến Thiệu Tử Dương lập tức sai người điều tra cậu.
Gia cảnh Sở Phàn vô cùng phù hợp với mô típ nhân vật thụ trong truyện ngược: mẹ mất sớm, cha cưới mẹ kế, người mẹ kế vô cùng độc ác, thường xuyên ngược đãi cậu. Cha cậu nhu nhược bất tài, làm ngơ trước mọi chuyện. Vốn dĩ đã thuộc tầng lớp dân nghèo, vị trí của Sở Phàn trong nhà lại càng mờ nhạt, chẳng khác nào có cũng như không, mấy chữ dễ bắt nạt đều viết rõ trên mặt.
Sau khi điều tra rõ ràng về Sở Phàn, Thiệu Tử Dương lập tức phái trợ lý đến nhà họ Sở.
Thế là Sở Phàn bị gọi về nhà và thấy mẹ kế tươi cười rạng rỡ tiếp đón một người, chính là trợ lý của Thiệu Tử Dương. Sở Phàn được trợ lý thông báo rằng cậu sẽ bị phẫu thuật chuyển đổi giới tính thành Omega và kết hôn với người tên Thiệu Tử Dương kia, một Alpha.
Sở Phàn cảm thấy như trời sập xuống. Số phận cậu thật thảm thương, vừa phải vất vả làm việc nhà, vừa phải tranh thủ thời gian ít ỏi để học hành kiếm học bổng, mới có thể tiếp tục đi học. Cậu ta vốn nghĩ rằng lên đại học sẽ hoàn toàn thoát khỏi địa ngục, nhưng không ngờ lại rơi vào một địa ngục sâu hơn.
Cha và mẹ kế cầm số tiền khổng lồ mà cả đời họ chưa từng thấy, cùng đứa con nhỏ dọn đi, bỏ lại Sở Phàn bị “bán” cho Thiệu Tử Dương.
Thiệu Tử Dương không hề biết thương hoa tiếc ngọc, sau khi kết hôn thường xuyên hành hạ Sở Phàn đến khóc lóc van xin, khiến Sở Phàn nhìn thấy hắn ta là cả người run rẩy như chuột gặp mèo. Thiệu Tử Dương lúc đầu chọn Sở Phàn vì cậu ta có ánh mắt dịu dàng giống Nhϊếp Minh Hàm, nhưng càng nhìn con người nhút nhát u sầu này hắn càng thấy phiền.
Những người tình thế thân trước đây của Thiệu Tử Dương ghen ghét Sở Phàn, tìm cách hãm hại khiến cậu ta mất mặt và bị thương, Thiệu Tử Dương cũng mặc kệ, chỉ coi Sở Phàn như một con chó mình nuôi.
Về sau, Sở Phàn mắc chứng Stockholm, không hiểu sao lại nảy sinh tình cảm với Thiệu Tử Dương, bắt đầu lấy lòng hắn ta, mối quan hệ của hai người hiếm hoi ấm lên chút ít. Sở Phàn thậm chí đã mang thai, nhưng rồi lại bị tiểu tam bày mưu hãm hại làm hỏng chiếc bút máy mà Nhϊếp Minh Hàm tặng cho Thiệu Tử Dương, bị Thiệu Tử Dương tức giận đạp một cú, trực tiếp sảy thai.
Sở Phàn mất con, lại phát hiện ra mình chỉ là thế thân nên vô cùng đau khổ, cuối cùng quyết định rời đi. Thiệu Tử Dương không biết vì sao lại nhận ra mình có tình cảm với cậu ta nên đuổi theo dỗ dành vài câu là xong. Sau đó… sau đó hai người sống hạnh phúc bên nhau.
Sở Phàn sau khi đọc xong thì rơi vào trầm mặc rất lâu.
Một là vì thiết lập nhân vật chính này thật sự quá nghẹt thở, hai là nghĩ đến việc sau này mình có thể phải trải qua kỳ phát tình của Omega, bị tiểu tam ức hϊếp, bị người ta đá cho sảy thai…
"Nếu Thiệu Tử Dương đến thì tôi ném hắn từ trên lầu bệnh viện xuống, lúc đó độ sảng khoái chắc sẽ tăng vọt nhỉ?" Sở Phàn thật lòng hỏi.
0430 hoảng sợ, vội vàng nói: “Xin ký chủ bình tĩnh! Cậu không thể làm lệch hình tượng nhân vật quá mức, sẽ phá vỡ logic của thế giới này. Hơn nữa làm như vậy, tình cảnh của cậu trong thế giới này cũng sẽ vô cùng khó khăn.”
Sở Phàn tiếc nuối thở dài, cuối cùng vẫn quyết định tùy cơ ứng biến, nhìn lên trần nhà tính toán.
Ngày hôm sau, khi Thiệu Tử Dương đẩy cửa bước vào, Sở Phàn đang ăn cơm.
Một bên cậu thầm mắng chửi trong lòng, nghĩ đến việc hất mâm cơm dinh dưỡng lên đầu Thiệu Tử Dương, một bên giả vờ ngoan ngoãn đặt mâm cơm sang một bên nhìn người vừa đến.
“Ngài là… Thiệu tổng sao?” Sở Phàn bắt chước giọng điệu mềm mỏng của nguyên chủ, biết rõ còn hỏi, dù sao trước đây cậu chưa từng gặp Thiệu Tử Dương.
Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn, chàng trai tuy trước kia là Alpha, nhưng dù sao cũng chưa đến hai mươi tuổi, khung xương chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa vừa trải qua phẫu thuật, vốn dĩ vóc dáng cũng khá cao nhưng nhất thời trông gầy yếu hơn nhiều, làn da tái nhợt cùng nốt ruồi nơi khóe mắt càng khiến người ta cảm thấy thương xót.
Thiệu Tử Dương không hề có cảm giác thương tiếc, dù sao cũng chỉ là thế thân, hắn ta lạnh nhạt nói: “Là tôi.”
Trong lúc 0430 lo lắng thấp thỏm rằng ký chủ sẽ ném Thiệu Tử Dương xuống lầu bệnh viện, Sở Phàn lại nở một nụ cười vô cùng ngây thơ hồn nhiên.
“Thật là Thiệu tổng, cuối cùng tôi cũng được gặp ngài!”
0430:……
Không hổ là Ảnh đế!
Thiệu Tử Dương có chút bất ngờ. “Cậu không hận tôi sao?”
Cũng may là hắn ta biết mình đáng bị hận?
Sở Phàn thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng nụ cười trên mặt không hề thay đổi, lắc đầu, dùng ánh mắt ngưỡng mộ như nhìn thấy vị cứu tinh để nhìn hắn ta, “Thiệu tổng đã giúp đỡ gia đình tôi, tôi phải cảm kích mới đúng. Hơn nữa Thiệu tổng ưu tú như vậy, được chọn làm bạn đời và sinh con cho ngài là vinh hạnh của tôi.”
Thiệu Tử Dương vừa nghe Sở Phàn tâng bốc, vừa nhìn ánh mắt ôn nhu của Sở Phàn giống như lần đầu gặp mặt, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
0430 ngây người, chỉ thấy ký chủ chỉ bằng vài câu đã khiến tên tra công choáng váng đầu óc, độ hảo cảm tăng vùn vụt.
“Độ hảo cảm của Thiệu Tử Dương tăng mười điểm!”
Sở Phàn hoàn toàn đoán trước được điều này.
Bỏ qua kiểu tùy hứng kiêu ngạo của Nhϊếp Minh Hàm, với loại tra nam chỉ biết có bản thân như Thiệu Tử Dương, cứ dỗ dành hắn như dỗ trẻ con thì độ hảo cảm đương nhiên sẽ tăng lên.
“Không ngờ cậu lại hiểu chuyện như vậy.” Thiệu Tử Dương nhéo cằm Sở Phàn, đánh giá đôi môi mỏng quyến rũ của cậu đang hơi mỉm cười, hài lòng cúi xuống muốn hôn Sở Phàn.
Sở Phàn khẽ run hàng mi dài, nhắm mắt lại, ra vẻ thuận theo chờ đợi chủ nhân ban ân, trong lòng lại nghĩ: Cái thứ như hắn ta mà cũng xứng?
“0430, độ hảo cảm vừa rồi có đổi được gì không?”
“Có thể, ký chủ ngài muốn đổi gì?”
“Đổi cho tôi nôn ra, cảm ơn.”