Nhϊếp Minh Hàm ngay cả ăn món quà vặt ven đường như hồ lô ngào đường cũng ăn ra phong thái tao nhã.
Nhưng Sở Phàn nhìn Nhϊếp Minh Hàm rũ hàng mi rậm, há miệng cắn phần trên của xiên hồ lô ngào đường, vẫn mơ hồ nghĩ đến một hình ảnh khó tả nào đó, sờ sờ mũi.
Nhϊếp Minh Hàm nếm một miếng, chua chua ngọt ngọt, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, không ngờ món đồ rẻ tiền như vậy lại ngon đến thế.
Nuốt hết miếng táo gai trong miệng, Nhϊếp Minh Hàm định nói với Sở Phàn là rất ngon, lại thấy mặt Sở Phàn đột nhiên hơi ửng đỏ.
Nhϊếp Minh Hàm hơi nghi hoặc nhìn cậu, Sở Phàn lập tức chuyển chủ đề hỏi: "Khụ, hương vị thế nào?"
"Hương vị khá tốt, tuy rằng hơi chua," Nhϊếp Minh Hàm nói.
"..."
Sở Phàn nghe câu trả lời đó, càng cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu cười cười, cúi đầu ăn hồ lô ngào đường.
Cục cưng vẫn còn quá ngây thơ.
Sở Phàn đưa Nhϊếp Minh Hàm ăn hồ lô ngào đường xong, ném que vào thùng rác, nhận lấy khăn giấy Nhϊếp Minh Hàm đưa cẩn thận lau miệng, sau đó liếc nhìn sang một bên.
Mắt Sở Phàn sáng lên, nói: "Anh, chúng ta đi chơi cái đó đi!"
Nhϊếp Minh Hàm theo hướng Sở Phàn nhìn, đó là một sạp hàng được dựng ngoài cửa một cửa hàng, treo rất nhiều thú nhồi bông bên trên, xung quanh vây quanh một vòng người.
Nhϊếp Minh Hàm cho là bán thú nhồi bông, nói: "Em thích cái đó sao? Chất lượng của mấy thứ đó có thể không tốt lắm, anh mua cho em cái tốt hơn nhé."
Sở Phàn cười bí ẩn: "Anh à, chất lượng hay không thì tính sau, chủ yếu là bắt được thú nhồi bông ở đây sẽ rất có ý nghĩa."
"Ý nghĩa?" Đôi mắt đen tuấn tú của Nhϊếp Minh Hàm có chút khó hiểu nhìn cậu.
"Anh qua đó sẽ biết," Sở Phàn cười tinh nghịch, nắm tay Nhϊếp Minh Hàm kéo người qua đó.
Đúng lúc vào chỗ náo nhiệt nhất, phía trước sạp hàng vây kín người, Sở Phàn kéo Nhϊếp Minh Hàm chen vào trong.
Cách bài trí ở đây rất đơn sơ, bên ngoài sạp giăng đèn màu tạo thành một cái trần nhà, phía dưới kê một cái bàn lớn, xung quanh bàn có người ngồi, có rất nhiều người ngồi đối diện nhau, có rất nhiều người ngồi một mình, còn có người đứng ngay bên cạnh, đều cầm giấy bút viết gì đó.
Bà chủ sạp hàng nhìn cách ăn mặc của Nhϊếp Minh Hàm, đoán được rất có thể là một cậu ấm chưa từng đến những nơi như thế này bị người yêu kéo đến, rất nhiệt tình giới thiệu luật chơi cho họ.
Luật chơi rất đơn giản, dành cho các cặp tình nhân và người độc thân có cách chơi khác nhau.
Các cặp tình nhân sẽ ngồi đối diện nhau, trong thời gian quy định, cùng nhau điền đầy 1314 chữ số Ả Rập vào ô vuông trên giấy, không được sai một chữ, hoàn thành sẽ có thưởng là thú nhồi bông, không hoàn thành thì mất phí tham gia.
Nhϊếp Minh Hàm nghe xong, không khỏi ngạc nhiên nói: "Chỉ vậy thôi sao?"
Trong mắt Nhϊếp Minh Hàm, việc này quá đơn giản, chẳng khác nào cho không.
Bà chủ thấy Nhϊếp Minh Hàm không phải kiểu người tiếc tiền, ngược lại là người khá hiếu thắng, liền cố tình khích tướng: "Cậu đừng thấy đơn giản, tối nay đến giờ vẫn chưa có cặp tình nhân nào thử thách thành công đâu."
Bà chủ không hề phóng đại, trò chơi này nhìn thì đơn giản, thật ra rất thử thách sự tập trung.
Các cặp tình nhân ngồi đối diện nhau vốn dĩ đã dễ bị phân tâm, hơn nữa bà chủ còn đặt sạp hàng ở khu náo nhiệt như thế này, xung quanh có rất nhiều tiếng ồn, càng thêm khó khăn.
Sở Phàn thấy Nhϊếp Minh Hàm vẫn có chút không cho là đúng, không khỏi bật cười.
Những người tài giỏi như Nhϊếp Minh Hàm, xung quanh tiếp xúc đều là những người có năng lực, đương nhiên không hiểu được nỗi khổ của người bình thường khi khó có thể duy trì sự tập trung trong thời gian dài.
Cậu nhắc nhở Nhϊếp Minh Hàm: "Anh à, chúng ta bắt đầu đi."
Nhϊếp Minh Hàm lúc này mới gật đầu.
Sở Phàn và Nhϊếp Minh Hàm ngồi đối diện nhau, nhìn nhau một cái, liền ăn ý cúi đầu, cùng nhau bắt đầu viết số.