Anh nhất thời không dám nhìn chàng trai tuấn tú bên cạnh, tim đập mạnh, hơi thở hỗn loạn, điều chỉnh lại rồi mới dùng giọng điệu bình tĩnh hơn mở miệng, "Tiểu Phàn, em thật sự tự nguyện sao?"
Chàng trai nhìn anh, mặt đầy chân thành, nhỏ giọng nói: "Có thể báo đáp anh, em đương nhiên rất vui."
"Nếu, không phải vì báo đáp thì sao?" Nhϊếp Minh Hàm hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn về phía cậu, "Tiểu Phàn, em, thật sự muốn cùng tôi làm chuyện đó sao?"
Đương nhiên là thật sự.
Sở Phàn nhìn người đàn ông trước mặt quần áo xộc xệch, mặt ửng hồng, đẹp trai một cách vô thức, thầm cười trong lòng.
Nhưng hiện tại chưa phải lúc đuôi cáo lộ ra hoàn toàn, chỉ cần cho anh một chút ám hiệu là được, diễn vẫn là phải diễn.
Sở Phàn từ Alpha biến thành Omega, sao có thể nhanh như vậy liền "cong"? Sở Phàn vốn dĩ cũng là người rất chậm tiêu, lúc này đương nhiên không thể nhanh như vậy hiểu được tâm tình của mình.
Thế là Nhϊếp Minh Hàm nhìn chàng trai trước mặt cúi đầu, lần này trầm mặc rất lâu, mới mở miệng nói: "Em, em không biết."
Nhϊếp Minh Hàm nhìn cậu, tuy rằng có chút ảm đạm, nhưng cũng thầm mừng vì chàng trai không trực tiếp trả lời là không muốn.
Vậy có nghĩa là anh vẫn còn cơ hội. Chỉ cần anh kiên trì đối tốt với người này, một ngày nào đó, anh sẽ khiến Omega này tự nguyện.
Nhϊếp Minh Hàm âm thầm hạ quyết tâm, lại dịu giọng nói với cậu: "Tiểu Phàn, chuyện này là chuyện hai người tự nguyện. Chờ đến một ngày, em thật sự hiểu được tâm tình của mình, biết mình là nguyện ý, xác định mình sẽ không hối hận..."
Nhϊếp Minh Hàm nói đến đây, tai lại đỏ hơn mấy phần, biểu tình lại trịnh trọng, "Chúng ta lại làm chuyện đó."
Tuy rằng cẩm nang tình yêu cũng nói anh có thể mạnh dạn chủ động tiếp xúc cơ thể đối phương để tăng thêm tình cảm, nhưng những điều đó cũng nên được xây dựng trên tiền đề biết đối phương có hảo cảm với mình.
Nhϊếp Minh Hàm tuyệt đối không làm ra chuyện lợi dụng lòng biết ơn của người khác mà thừa nước đυ.c thả câu.
Chàng trai nhìn Nhϊếp Minh Hàm, gật gật đầu, khẽ "Ừ" một tiếng.
Nhϊếp Minh Hàm thấy chàng trai hiểu ý mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Anh tắt đèn, một lần nữa nằm xuống, nghe thấy chàng trai lại ở bên cạnh nhỏ giọng gọi anh một tiếng: "Anh."
"Ừ?" Nhϊếp Minh Hàm nhìn về phía cậu.
Chàng trai thu mình ở một bên, kéo chăn cẩn thận nói: "Em vừa rồi như vậy, anh có ghét em không?"
Nhϊếp Minh Hàm nhìn chàng trai, trong lòng mềm nhũn.
Anh ôn tồn nói: "Sao tôi lại ghét em chứ?"
Chàng trai nói: "Em sợ có một ngày, anh sẽ biết."
Nhϊếp Minh Hàm đang có chút kinh ngạc tại sao chàng trai lại nghĩ như vậy, liền nghe thấy cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ba em sau khi cưới mẹ kế thì không thích em nữa."
Nhϊếp Minh Hàm biết chàng trai quá thiếu cảm giác an toàn, anh đột nhiên nghiêng người, mặt đối mặt nhìn chàng trai, trịnh trọng nói: "Tiểu Phàn, giống như em nói sẽ luôn tin tưởng tôi, tôi cũng vĩnh viễn không bao giờ ghét em."
Nhϊếp Minh Hàm thật ra chưa từng nói "vĩnh viễn" với ai, nhưng nếu chàng trai đã nói với anh sẽ luôn tin anh, anh cũng muốn nói hai chữ này với chàng trai.
Anh nghĩ, người này cần được nghe điều đó.
"An tâm ngủ đi," Nhϊếp Minh Hàm an ủi.
Sở Phàn nhìn Nhϊếp Minh Hàm, thật ra cậu vừa rồi làm bộ làm tịch chỉ là để xoa dịu hành vi khác thường vừa rồi của mình, nhưng Nhϊếp Minh Hàm lại trịnh trọng nói với cậu những lời này.
Cậu hiểu đối với người nghiêm cẩn như Nhϊếp Minh Hàm, nói ra hai chữ "vĩnh viễn" có ý nghĩa như thế nào.
Một lúc sau, Sở Phàn nhắm mắt lại, khẽ "Ừ" một tiếng.
Khi đưa Sở Phàn đến bệnh viện, các y tá nhìn nhau, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.
Nếu không phải Sở Phàn hiện tại còn đang bệnh, chuyện một đêm không về này sẽ quá khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Nhưng cho dù không có những chuyện đó, việc một Omega ở cùng Alpha cả đêm cũng đủ mờ ám rồi.