Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 19: Nhiếp Xa Sinh

Vì Sở Phàn trước đó đã ra ngoài một thời gian, mấy ngày nay vẫn cần nằm tĩnh dưỡng trên giường, nên phần lớn thời gian Nhϊếp Minh Hàm chỉ ngồi bên giường bệnh nói chuyện vu vơ với Sở Phàn.

Đôi khi không có gì để nói, chỉ là im lặng ở bên nhau, nhưng từ sau khi đã nói chuyện thẳng thắn, dù là lúc im lặng thì không khí giữa hai người cũng rất hòa hợp, hoàn toàn không có cảm giác ngại ngùng.

Hôm nay Nhϊếp Minh Hàm đang ở bệnh viện với Sở Phàn thì điện thoại trong túi rung lên, anh cầm điện thoại lên, khác với vẻ mặt khi nhận điện thoại liên quan đến công việc trước đây, biểu cảm của anh hơi thay đổi.

Nhϊếp Minh Hàm nói với Sở Phàn một tiếng rồi đi ra ngoài.

"Là cha của Nhϊếp Minh Hàm, Nhϊếp Xa Sinh." 0430 nói.

Sở Phàn cũng không ngạc nhiên.

Vì Nhϊếp Minh Hàm không phải nhân vật chính, nên những miêu tả về cha anh trong truyện cũng không nhiều, chỉ biết ông là bạn của cha Thiệu Tử Dương, là người cổ hủ, tính cách lạnh lùng và nghiêm túc, thậm chí còn hơn Nhϊếp Minh Hàm.

Dù sao Nhϊếp Minh Hàm ít nhất vẫn sẽ dịu dàng với người mình quan tâm, nhưng Nhϊếp Xa Sinh lại là người khá nghiêm khắc ngay cả với người nhà.

"Sao lâu vậy mới nghe máy?"

Nhϊếp Minh Hàm vừa ấn nút nghe thì đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói có chút nghiêm nghị.

Nhϊếp Minh Hàm nói: "Con đang ở bệnh viện."

Nhϊếp Xa Sinh chỉ cho là anh đang thăm cha Thiệu nên giọng điệu hòa hoãn hơn một chút, hỏi: "Sức khỏe của chú Thiệu thế nào rồi?"

"Gần đây đã tốt hơn một chút." Nhϊếp Minh Hàm nói.

Nhϊếp Xa Sinh "Ừ" một tiếng rồi hỏi: "Gần đây những buổi xem mắt được sắp xếp cho con, sao con đều từ chối hết vậy?"

Nhϊếp Minh Hàm khựng lại, quyết định tạm thời vẫn giấu chuyện của anh và Sở Phàn, đợi đến khi giải cứu được Sở Phàn rồi sẽ nói cho họ biết tình cảm của mình với cậu.

Anh nói: "Công việc quá bận, gần đây con không muốn xem mắt."

"Dù bận đến mấy cũng không thể không có thời gian cho một bữa cơm." Nhϊếp Xa Sinh nghĩ một lát rồi nói: "Hai ngày trước ba gặp lão Trần của Lĩnh Đức, ông ấy nói con đã gặp người hợp ý?"

"Ông ấy muốn giới thiệu con gái của bạn ông ấy cho con, con chỉ là nói vậy để từ chối."

"Việc suýt nữa bỏ lỡ hợp tác với ông ấy cũng là vì từ chối?" Giọng điệu của Nhϊếp Xa Sinh càng thêm nghi ngờ và nghiêm túc khi nói đến đây.

Nhϊếp Minh Hàm bất đắc dĩ đành phải nói dối: "Hôm đó con dậy sớm bị cảm lạnh, hơi đau đầu."

Nhϊếp Xa Sinh nghe vậy thì giọng điệu mới bình thường trở lại.

Cũng nhờ Nhϊếp Minh Hàm trước đây luôn rất nghe lời và ngoan ngoãn nên ông tin anh sẽ không nói dối mình.

Nhϊếp Xa Sinh không giỏi biểu đạt, chỉ nói: "Con đã là người trưởng thành rồi, phải học cách tự chăm sóc bản thân, đừng để ảnh hưởng đến công việc."

"Con biết rồi." Nhϊếp Minh Hàm đáp rồi cúp máy.

Anh siết chặt điện thoại trong tay, hít một hơi thật sâu.

Nhϊếp Minh Hàm luôn hiếu thuận và nghe lời, vì cha mẹ đều là những người rất coi trọng sự nghiệp nên từ nhỏ anh đã luôn cố gắng hết sức, khao khát được sự chú ý và tán thành của họ. Anh luôn kìm nén sở thích và hứng thú của mình, giống như một tảng đá vô cảm, mặc cho cha mẹ mài giũa tạo hình thành một món đồ gần như hoàn mỹ phù hợp với kỳ vọng của họ.

Nhưng lần này, anh cảm thấy trong lòng lần đầu tiên xuất hiện một loại thôi thúc muốn nhanh chóng nói thật lòng mình với họ, bất kể họ sẽ nghĩ gì.

0430 nhìn đến đây thì rụt rè nói với Sở Phàn: "Không biết cha của Nhϊếp Minh Hàm sẽ nghĩ gì khi biết một Alpha đã biến đổi giới tính thành Omega ở bên con trai ông ấy và còn định đè con trai ông ấy nữa?"

"Yên tâm đi, chỉ cần Nhϊếp Minh Hàm có tôi trong lòng thì mọi chuyện đều không thành vấn đề." Sở Phàn cười an ủi rồi nheo mắt: "Còn về phía Nhϊếp Xa Sinh, sau này tôi tự nhiên có cách."

0430 nhìn vẻ mặt của Sở Phàn thì cũng yên tâm hơn một chút rồi thở dài: "Chỉ mong Nhϊếp Xa Sinh sau này có thể thoáng hơn một chút."

"Anh, còn bao lâu nữa đến cuối tháng?" Sở Phàn hỏi.

"Tiểu Phàn, bây giờ mới đầu tháng thôi." Nhϊếp Minh Hàm có chút tiếc nuối nhắc nhở cậu.

Sở Phàn dựa vào giường thở dài: "Họ nói cuối tháng em có thể xuất viện. Em đã ở viện lâu lắm rồi, thật muốn ra ngoài nhìn ngắm xung quanh, nhưng lại sợ đến ngày xuất viện thật."

Nhϊếp Minh Hàm nghe vậy thì nhìn chàng trai, trong mắt lộ ra một tia thương xót, anh cũng rất hy vọng có thể nhanh chóng đưa chàng trai ra khỏi nơi này, nhưng vẫn chưa đến lúc.

Nghĩ đến việc chàng trai cả ngày ở trong bệnh viện thật sự quá buồn chán, Nhϊếp Minh Hàm suy nghĩ một lát rồi nói: "Tiểu Phàn, gần đây tôi sẽ đưa em ra ngoài hít thở không khí một chút, em thấy sao?"

"Thật sao ạ?" Trong mắt chàng trai ánh lên tia vui mừng, nhưng nghĩ ngợi một chút, cậu lại ảm đạm nói: "Nhưng mà, nếu lại giống như lần trước thì..."

Nhϊếp Minh Hàm trấn an cậu: "Tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ và các y tá. Chỉ cần cố gắng không để em đi lại nhiều thì chắc sẽ không có chuyện gì."

Lúc này chàng trai mới giãn mày ra nở nụ cười: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh."

Nhϊếp Minh Hàm nhìn thấy chàng trai trở nên vui vẻ thì cũng không khỏi vui vẻ nhướng mày.