Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 6: Ngủ ngon

Nhϊếp Minh Hàm nhẹ nhàng ngồi xuống bên kia giường, dưới ánh đèn vàng ấm áp nhìn chàng trai.

Chàng trai nằm nghiêng về phía anh, co người lại, đôi lông mày tinh xảo trong lúc ngủ cũng bất an nhíu lại.

Nghe nói người thích cuộn tròn khi ngủ phần lớn là do không có cảm giác an toàn.

Nhϊếp Minh Hàm nhìn chàng trai, đột nhiên có một loại xúc động, rất muốn lấy chiếc gối kê giữa hai người ra, kéo chàng trai đang cuộn tròn trong giấc ngủ vào lòng mình.

Anh giật mình bởi ý nghĩ này.

Anh và chàng trai này chỉ mới gặp nhau một lần, không hề biết gì về nhau, thậm chí vì quá vội vàng mà anh còn chưa biết tên đối phương.

Nhϊếp Minh Hàm bình tĩnh lại, cuối cùng chỉ là không nhịn được vươn tay, thừa lúc chàng trai ngủ say giúp cậu kéo lại chiếc chăn chưa được đắp kín.

Đây có lẽ là hành động thân mật nhất mà một người có tính cách khép kín như anh có thể làm.

Sau đó, anh lặng lẽ tắt đèn, nằm xuống giường.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh ngủ cùng người khác, người đó thậm chí còn là một Omega.

Nhϊếp Minh Hàm vốn cho rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng không biết có phải vì quá muộn hay không, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, anh chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Sau khi Nhϊếp Minh Hàm ngủ say, Sở Phàn lại ngồi dậy, anh nhìn người bên cạnh đã ngủ say sưa, cong môi cười.

Nhϊếp Minh Hàm, ngay cả khi ngủ rồi cũng vẫn giữ phong thái lịch sự, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, tư thế trang nhã.

Nhưng khi không đeo kính và tóc mái hơi rối bời, anh trông không còn uy nghiêm trang trọng như vậy, cũng bớt đi vài phần xa cách, trông gần gũi hơn.

Sở Phàn lấy chiếc gối kê giữa hai người ra, cũng không làm gì quá đáng, chỉ là cúi người ghé sát vào vành tai quyến rũ của Nhϊếp Minh Hàm, thấp giọng nói: "Ngủ ngon, cục cưng."

May mà giá trị hảo cảm của Thiệu Tử Dương lần trước vẫn còn chút dư thừa, có thể dùng để đổi tính năng thôi miên.

Nếu để một người đáng yêu như vậy ngủ không ngon giấc, cậu sẽ áy náy.

Nhưng không biết có phải vì tai của Nhϊếp Minh Hàm tương đối mẫn cảm hay không, hơi thở của Sở Phàn chỉ nhẹ nhàng phả vào tai anh mà đã khiến anh trong lúc ngủ khẽ nhíu mày, quay mặt đi, gần như không thể nghe thấy tiếng hừ nhẹ.

Một động tĩnh rất nhỏ, nhưng đặt trên người Nhϊếp Minh Hàm, người thường ngày luôn mặc tây trang giày da, bất động như núi, thì quả thực quá quyến rũ người.

Đáy mắt Sở Phàn lập tức ánh lên vẻ khác thường.

Cậu dùng ngón tay cực nhẹ chạm vào vành tai Nhϊếp Minh Hàm, khẽ cười: "Thì ra tai cũng mẫn cảm như vậy, nhớ rồi."

0430 nghe Sở Phàn cúi người ghé tai Nhϊếp Minh Hàm nói những lời da^ʍ cực kì, trong lòng sớm đã gần như không còn chút gợn sóng nào.

Từ khi Sở Phàn bắt đầu chinh phục Nhϊếp Minh Hàm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, 0430 đã nhận rõ và chấp nhận bản chất cầm thú của ký chủ giả vờ thỏ con đáng thương này khi tán tỉnh đàn ông.

Nó tự giác làm ngơ trước những gì Sở Phàn đang làm, chỉ nhắc nhở: "Sáng mai họ sẽ biết cậu đã trốn khỏi bệnh viện, đến lúc đó bệnh viện chắc chắn sẽ thông báo cho trợ lý của Thiệu Tử Dương, thiện cảm mà cậu vừa mới tạo dựng được ở Thiệu Tử Dương chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Cậu tính sao đây?"

"Chẳng phải tôi đã nói là sẽ không bỏ trốn sao?" Sở Phàn ngắm nhìn khuôn mặt Nhϊếp Minh Hàm đang ngủ say rất đẹp, không chút để ý cười nói: "Ra ngoài hóng gió một chút thôi, trước bình minh tôi sẽ trở về..."

0430 nghe vậy thì rất bất ngờ: "Tôi còn tưởng cậu sẽ nói chuyện với Nhϊếp Minh Hàm ngay bây giờ, rồi nhờ anh ta giải cứu cậu."

"Đến việc ngủ sofa còn không muốn làm phiền người khác thì sao có thể phiền một người chỉ mới gặp một lần tốn công đến cứu mình?" Sở Phàn nói.

"Nói cũng phải."

"Huống chi, đối phó với loại người như Thiệu Tử Dương thì còn chưa cần đến cục cưng đáng yêu tự mình ra tay, nhiều nhất là mượn anh ấy để thể hiện tình cảm, thêm chút gia vị thôi." Sở Phàn cười nhạo.

0430 nhìn dáng vẻ của Sở Phàn thì lè lưỡi.

Tuy rằng thiết lập nhân vật Thiệu Tử Dương trong cuốn sách này có chút một lời khó nói hết, nhưng dù sao cũng là một bá đạo tổng tài, không phải không có chút năng lực nào, sao ở chỗ ký chủ lại hoàn toàn giống như sắp bị treo lên đánh vậy?

Sở Phàn ngáp một cái rồi nằm xuống.