Tôi Ở Hào Môn Nuôi Gấu Trúc

Chương 2: Hướng đi của nữ phụ ác độc

Khi đến cuối tháng 7, Tô Quân Quân chậm rãi thích ứng với thân thể hiện tại, trình độ nấu nướng cũng khôi phục gần một nửa. Cũng đúng lúc này, cuối cùng Tô Ôn Nhu và Lưu Tử Hàn kết thúc chuyến du lịch, trở về nhà.

Bởi vì mới vừa kết thúc thi tốt nghiệp cấp ba, đôi tình nhân nhỏ giống như ngựa hoang thoát cương, liên tục chơi bên bờ biển hơn hai mươi ngày. Sau khi về nhà, làn da của Tô Ôn Nhu đều rám đen đi nhiều.

Bởi vì không có chen chân quấy rối của nữ phụ ác độc, hình như giữa Tô Ôn Nhu và Lưu Tử Hàn cũng có tiến triển mới.

Tô Ôn Nhu giống như càng dựa dẫm vào Lưu Tử Hàn, khi ả nhìn về phía Lưu Tử Hàn, trên mặt sẽ luôn mang theo một chút ngượng ngùng say lòng người, lại thật sự có vài phần giống với cô vợ trẻ mới vừa hưởng tuần trăng mật về.

Còn Lưu Tử Hàn thì hơi đãng trí.

Nói thật lòng, điều kiện của Lưu Tử Hàn tốt hơn Tô Ôn Nhu rất nhiều. Anh ta có khuôn mặt thanh tú, mang theo một chút mặt hoa da phấn, ăn mặc đều rất hợp mốt, giống như một thiếu niên xinh đẹp nhẹ nhàng bước ra từ trong tranh.

Chỉ tiếc, dáng người của Lưu Tử Hàn quá mức gầy gò, giống như cây nhỏ mới vừa bật chồi non, còn chưa kịp phát triển.

Ở trong mắt Tô Quân Quân, Lưu Tử Hàn tuyệt đối không tính là một người đàn ông có trách nhiệm, tối đa chỉ xem như là một cậu trai còn chưa lớn. Một người bạn trai như vậy, nhìn quá non, cảm giác không hề đáng tin.

Lưu Tử Hàn cũng coi như làm trọn trách nhiệm của một người bạn trai, đưa Tô Ôn Nhu về nhà trước, nhưng trong cả quá trình này anh ta luôn xụ mặt, thoạt nhìn không hề vui mừng.

Đặc biệt là khi anh ta nhìn Tô Ôn Nhu, trong mắt không hề có ôn tồn trìu mến, ngược lại còn nhiều thêm vài phần bực bội.

Có câu nói rất hay, lẵng nhẵng theo đuôi đâu phải lối, dưa xanh ép hái không ngọt.

Tình yêu dựa vào liên tục nhân nhượng và trả giá có được như kiểu của Tô Ôn Nhu này đã định trước sự bất bình đẳng giữa hai người. Dịu dàng săn sóc đủ kiểu của ả chẳng những không cảm động được Lưu Tử Hàn, ngược lại bị cậu trai này coi là phiền toái.

Tô Quân Quân thật sự không coi trọng đoạn tình cảm này, chính là cô cũng không có ý định nhắc nhở Tô Ôn Nhu điều gì.

Lỡ như cô nói thêm vài lời, làm không tốt lại giống như nguyên tác vậy, biến thành cô muốn cướp bạn trai mối tình đầu của Tô Ôn Nhu.

Việc duy nhất Tô Quân Quân có thể làm chính là một bàn lớn đồ ăn ngon, đón gió tẩy trần cho chị gái vừa trở về sau chuyến du lịch.

Vừa khéo Tô Dật Phong cũng nhận được tin tức sớm, đương nhiên không tiếp tục tăng ca.

Khi Tô Quân Quân bưng một món đồ ăn cuối cùng lên bàn, Tô Dật Phong đã thay xong đồ mặc nhà đi tới phòng ăn.

Ba anh em ngồi quanh bàn cơm, bắt đầu thưởng thức bữa tối phong phú.

Tô Ôn Nhu thưởng thức món ăn ngon lành, thuận miệng khen: “Món ăn Quân Quân làm càng ngày càng ngon, cuộc thi nấu ăn nhất định sẽ giành được thành tích tốt.”

Tô Dật Phong cũng ở bên cạnh khen ngợi: “Em không biết đâu, mấy ngày nay em hai đều ngâm mình ở trong phòng bếp, tài nghệ nấu nướng tự nhiên tiến triển thật sự nhanh.”

Ăn khuya nhiều, Tô Dật Phong cũng có phần coi Tô Quân Quân thành em gái ruột, khi nói đến Tô Quân Quân, giọng điệu đều thân thiết rất nhiều.

Tô Ôn Nhu liếc nhìn Tô Quân Quân, cười nói: “Chưa nhìn ra, Quân Quân của chúng ta thật sự trưởng thành, biết nỗ lực.”

Tô Dật Phong tiếp lời nói: “Cũng không thể luôn giống như chị gái em được, từ sáng đến tối đều chạy ra ngoài, chơi điên rồi.”

Thật ra Tô Dật Phong cũng mượn cơ hội để nhắc nhở ả, anh ta đã có ý kiến với hành vi không ở nhà hai mươi ngày của Tô Ôn Nhu.

Tô Ôn Nhu lại không nối tiếp đề tài này, liếc nhìn Tô Quân Quân, cười nói thoải mái: “Không phải sao, Quân Quân nhà chúng ta ngoan mà.”

Tô Quân Quân vội vàng gắp cho Tô Ôn Nhu một con tôm, miệng nói: “Đây là nguyên liệu nấu ăn tươi mới anh cả cố ý chuẩn bị để đón gió cho chị, chị mau nếm thử đi.”

Như vậy mới lái chuyện này đi.

Thoáng chốc, Tô Ôn Nhu lại bắt đầu nói đến trải nghiệm du lịch bên bờ biển của mình.

Tài ăn nói của ả rất tốt, cảnh sắc tươi đẹp bên bờ biển, mùi biển tươi mới, phong cách nóng bỏng khác với trong đất liền, hẹn hò lãng mãn giữa ả và Lưu Tử Hàn, ở trong miệng ả biến thành một vài hình ảnh phấn khích.

Tô Quân Quân hơi nghi ngờ, người chị hời này cố tình nói như vậy để thèm cô, khiến cho cô hối hận đã không đi du lịch bờ biển với hai người.

Nhưng Tô Ôn Nhu nào biết, bởi vì kiếm được nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất, cho nên đời trước Tô Quân Quân đã từng lên rừng xuống biển, gần như đi khắp các nơi cả nước. Một chuyến du lịch bờ biển nho nhỏ, cô không hề coi trọng.

Bên kia, Tô Dật Phong luôn mỉm cười nghe Tô Ôn Nhu nói chuyện, trong ánh mắt của anh ta mang theo dịu dàng không tan ra được.

Anh ta cũng không cắt ngang lời Tô Ôn Nhu nói, lại vừa khéo gắp thức ăn đưa nước cho ả. Thỉnh thoảng sẽ tiếp lời vài câu, lại khiến cho Tô Ôn Nhu nói càng nhiều hơn.

Hai người không coi ai ra gì, càng trò chuyện càng ăn ý, chậm rãi tạo thành một thế giới hai người ngăn cách với xung quanh.

Tô Quân Quân hoàn toàn không quan tâm đến, dứt khoát bắt đầu thưởng thức cẩn thận món ngon trên bàn, cô vừa ăn vừa phân tích ưu khuyết điểm của các món ăn cùng với biện pháp cải tiến.

Cứ như vậy, ăn một bữa cơm, mọi người coi như thỏa chí.

Ăn cơm xong, Tô Ôn Nhu đi theo Tô Dật Phong vào thư phòng, lúc này ả mới đề cập với anh trai chuyện ả muốn đính hôn với Lưu Tử Hàn trước khi học đại học.

Tô Dật Phong nghe xong lời này, trong lòng rất mâu thuẫn.

Anh ta định liều lĩnh thổ lộ với Tô Ôn Nhu, nhưng cũng hiểu rõ trong mắt ả vốn không có anh ta. Cho dù có nói ra, chẳng qua chỉ tăng thêm phiền não cho Tô Ôn Nhu mà thôi.

Anh ta tranh đấu hồi lâu mới mở miệng nói: “Ôn Nhu, em và Lưu Tử Hàn mới vừa 18 tuổi, hai em còn quá trẻ, vẫn chưa định tính; hay là trong giai đoạn học đại học qua lại vài năm, tốt nghiệp đại học rồi, người hai nhà lại bàn đến chuyện đính hôn.”

Tô Ôn Nhu mất hứng nói: “Anh, đời này em nhận định Lưu Tử Hàn. Hai nhà Tô Lưu vốn có ý định làm thông gia, bọn em đính hôn trước thời gian thì sao chứ?”

Lời nói không tim không phổi của Tô Ôn Nhu lại phá tan nát trái tim của Tô Dật Phong thành từng mảnh.

Tô Dật Phong muốn cho Tô Ôn Nhu tỉnh táo lại, cho dù hai nhà thông gia, cũng có liên quan đến hạnh phúc trong tương lai của ả. Sao đính hôn có thể qua loa như vậy được?

Tô Ôn Nhu lại cố ý muốn đính hôn trước khi nhập học, ả sợ lên đại học Lưu Tử Hàn sẽ bị người con gái khác cướp đi.

Đêm này, hai anh em lần đầu tiên phát sinh tranh chấp, cuối cùng ầm ĩ tan rã trong không vui.

Bên kia, thật ra đã có người hầu thông báo cho Tô Quân Quân đi qua khuyên can.

Tô Quân Quân đi đến ngoài cửa thư phòng, cũng không đi vào, nhưng cúi thấp đầu, nghe góc tường hồi lâu.

Đến khi Tô Dật Phong tức giận đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Tô Quân Quân, lúc này Tô Dật Phong mới ý thức được mình thất thố, anh ta định lấp liếʍ vài câu, nhưng há miệng hồi lâu lại không nói được ra lời.

Lần tranh cãi này khiến cho tâm tư sức lực của anh ta mệt mỏi hết sức.

Thậm chí Tô Dật Phong còn nghĩ nếu Tô Ôn Nhu cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện giống như Tô Quân Quân, chắc anh ta sẽ không biến thành chật vật như vậy đâu nhỉ?

Một đêm này, Tô Dật Phong trằn trọc không yên, luôn không thể ngủ.

Anh ta rút kinh nghiệm, hạ quyết tâm cắt bỏ tình cảm với Tô Ôn Nhu, lui trở về vị trí anh trai.



Sáng hôm sau, vì Tô Ôn Nhu mới vừa cãi nhau với anh cả, để tránh xấu hổ nên trốn trong phòng, không xuống lầu ăn bữa sáng. Nhưng trước khi Tô Dật Phong đi làm lại cố ý đến tìm ả.

“Nếu em muốn đính hôn thì dẫn Lưu Tử Hàn đến nhà ăn bữa cơm đi? Chúng ta trao đổi chuyện này trên bàn cơm. Nếu Lưu Tử Hàn cũng đồng ý đính hôn, anh sẽ nói với cha.” Tô Dật Phong tỉnh queo nói.

Tô Ôn Nhu nghe thế thì chuyển buồn thành vui, lập tức chạy qua túm tay áo Tô Dật Phong, nũng nịu nói: “Anh cả, em biết là anh tốt nhất, anh vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của em! Anh cả, em thích anh nhất!”

Tô Dật Phong nhìn ả chăm chú, trong lòng anh ta vô cùng chua xót, nhưng cũng không nói thêm cái gì nữa.

Sau khi xuống lầu, Tô Dật Phong lại tìm Tô Quân Quân, bảo cô chuẩn bị một bàn thức ăn ngon trước, để ngày kia chiêu đãi Lưu Tử Hàn.

Chưa đến một ngày, Tô Dật Phong đã từ trai đẹp tinh anh thần thái sáng láng biến thành thanh niên sa sút mất mát uể oải. Giống như hoàn toàn bị Tô Ôn Nhu khống chế tâm trí vậy.

Tô Quân Quân lại hỏi: “Anh, anh thật sự đồng ý cho chị đính hôn vào lúc này sao?”

Lúc lâu sau, Tô Dật Phong mới thản nhiên nói: “Ôn Nhu đã lớn, có thể tự mình quyết định. Dù người khác nói như thế nào, con bé cũng sẽ không nghe theo, chẳng bằng dựa theo ý nó.”

Hai nhà Tô Lưu gia thế tương đương, bậc cha chú cũng là bạn tốt nhiều năm. Nếu như đính hôn thành công, tự nhiên là mọi người cùng vui, nhà họ Tô và nhà họ Lưu chắc chắn cũng sẽ tiến hành hợp tác sâu hơn.

Nếu không thành cũng không có liên quan gì đến Tô Quân Quân cả.

Cho dù thế nào, cô cũng có thể thoát khỏi tội danh cướp bạn trai mối tình đầu của chị gái như trong nguyên tác.

Hai ngày nữa Tô Quân Quân sẽ tham gia cuộc thi nấu ăn. Trận đấu là chế độ đấu loại trực tiếp, chỉ cần không bị loại, sẽ luôn kéo dài đến tận khai giảng tháng chín.

Đến lúc đó, Tô Quân Quân sẽ đi thẳng đến đại học báo danh, trong thời gian ngắn, cô không định quay về nhà họ Tô.

Tô Quân Quân nghĩ đến tương lai tốt đẹp về sau, khi luyện tập nấu ăn, tiện tay chuẩn bị một bàn thức ăn ngon giúp Lưu Tử Hàn và Tô Ôn Nhu.



Đến ngày, Lưu Tử Hàn đúng hẹn đến nhà họ Tô. Tô Dật Phong tiếp đãi anh ta rất chính thức.

Tô Ôn Nhu cũng cố ý trang điểm, đi theo bên cạnh.

Vì áo rồi quần này, ả đã quấy rầy Tô Quân Quân mãi, luôn hỏi Tô Quân Quân bộ nào đẹp? Trang điểm như thế nào càng thích hợp với một ngày này?

Tô Quân Quân bị ả quấn lấy rất phiền, lại cảm thấy ánh mắt người chị hời này hơi kỳ lạ, hình như có đề phòng và thăm dò.

Cuối cùng, Tô Quân Quân thật sự hết cách, chỉ phải luôn trốn trong phòng bếp làm việc.

Bởi vì không phải là tiệc tùng chính thức gì, chỉ là bữa tiệc gia đình.

Tô Quân Quân không cần đến người giúp việc, tự mình bưng canh qua.

Nhưng mà cô vừa đi đến cửa, đã nghe thấy trong phòng ăn đang xảy ra tranh cãi.

Lưu Tử Hàn vỗ bàn, đứng dậy, nóng nảy nói: “Cái gì? Đính hôn? Tô Ôn Nhu cô lại đòi đính hôn với tôi? Cô điên rồi sao? Khi ở bên bờ biển, hai người chúng ta ở riêng hơn hai mươi ngày, tôi lại chưa từng gần gũi cô. Chẳng lẽ chính bản thân cô còn không cảm nhận ra được sao? Tôi vốn không yêu cô!”

“Bắt đầu từ cấp ba, cô cứ luôn chạy tới quấn lấy tôi. Hẹn hò đã được hơn một năm, cô giống như một con rắn vậy, quấn đến tôi sắp hít thở không thông. Nào có yêu đương như vậy chứ?”

“Tô Ôn Nhu, tôi nói thật cho cô biết, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi về sau tôi sống với cô ra làm sao, đó thật sự là ác mộng. Nếu như hai nhà Tô Lưu nhất định phải làm thông gia, tôi thà chọn Tô Quân Quân.”

Tô Ôn Nhu nghe xong lời này, giống như bị đả kích rất lớn. Ả đứng lên đi đến trước mặt Lưu Tử Hàn, nghẹn họng lớn tiếng hỏi: “Anh không đồng ý đính hôn với em, lại muốn chọn Tô Quân Quân, đây là đạo lý gì hả? Không phải hai người đã thông đồng với nhau sau lưng em đấy chứ? Tô Quân Quân là em gái em, Lưu Tử Hàn anh là bạn trai em? Sao hai người có thể làm ra chuyện phản bội em như vậy hả?”

Lưu Tử Hàn thật sự sợ Tô Ôn Nhu quấn lấy giống như rắn, vì để triệt để thoát khỏi ả, anh ta cắn răng dứt khoát thừa nhận.

“Đúng, tôi thích Tô Quân Quân. Bắt đầu từ khi lên cấp ba, người tôi chú ý đến đầu tiên là Tô Quân Quân chứ không phải cô. Tô Ôn Nhu, sở dĩ hai người chúng ta hẹn hò, là bởi vì cô hết lần này đến lần khác chủ động chạy đến tìm tôi. Nếu không phải như vậy, có khi người tôi hẹn hò chính là Tô Quân Quân. Tôi và Tô Quân Quân ở bên nhau sẽ càng thích hợp hơn ở bên cạnh cô. Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thích người phụ nữ không có cá tính như cô.”

Cùng lúc đó, Tô Quân Quân đang mặt xanh mét đứng ngoài cửa.

Cô tính ngược tính xuôi lại không nghĩ rằng, Lưu Tử Hàn vô sỉ đến như vậy, lại coi cô thành bia đỡ đạn?!!

Nhưng Lưu Tử Hàn đã dám kéo cô xuống nước, vậy cũng đừng trách cô khiến anh ta khó chịu.