Không Muốn Làm Nữ Phụ Độc Ác

Chương 8

Đông Lăng lên xe, báo tọa độ cho tài xế rồi dặn anh chạy theo cung đường này. Trên đường đi, cô nhìn thấy một tiệm hoa liền bảo tài xế dừng lại. Sau khi mua một bó hồng lớn, cô ôm bó hoa rực rỡ ấy, tiếp tục hành trình đến địa điểm đã định.

Trong suốt quãng đường, hệ thống 021 liên tục báo cáo tình hình di chuyển của Tống Minh Chỉ. Thực tế, cô ấy không hề rời khỏi vị trí.

Đông Lăng thầm thở phào, nhưng khi xe sắp đến nơi, giọng thúc giục của 021 lại vang lên.

[Nha đầu, cô ấy di chuyển rồi, theo quỹ đạo này có vẻ là đang đi ra khỏi tòa nhà! Nhanh lên, nếu cô ấy lên xe thì khó mà đuổi kịp!]

Hiểu rõ tình hình, Đông Lăng thúc giục tài xế tăng tốc. Qua khung cửa kính, cô nhìn thấy Tống Minh Chỉ đang bước xuống bậc thang, lòng nhẹ nhõm hẳn.

May quá, vẫn kịp.

Tống Minh Chỉ vừa xử lý xong những vấn đề cuối cùng liên quan đến cổ phần cho Vương Bất Ly, từ cửa chính công ty giải trí Tử Tinh bước ra. Ngay lúc ấy, một chiếc Maybach dừng lại ngay trước mặt cô.

Kính xe hạ xuống, để lộ một gương mặt quen thuộc. Người trong xe nhìn cô, nét mặt pha chút bất ngờ xen lẫn vui mừng.

"Thật trùng hợp, lại gặp cô rồi."

Đông Lăng mỉm cười, trên gương mặt toát lên vẻ vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, như thể đây là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Ánh mắt cô lướt qua Tống Minh Chỉ, dừng lại ở dòng chữ trên tòa nhà phía sau, trong lòng khẽ nghi hoặc. Theo nguyên tác, trước khi nữ chính và nam chính ký kết thỏa thuận, cô ấy không có công ty quản lý nào. Nam chính mới là người trao cho cô ấy tài nguyên và giúp thành lập studio cá nhân.

"Thật trùng hợp."

Tống Minh Chỉ cũng hơi bất ngờ. Gặp cùng một người đến ba lần chỉ trong hai ngày, tần suất này quả thực quá cao, đến mức khiến cô không khỏi đề phòng. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng tan biến.

Dù sao, lần gặp gỡ hôm qua vốn dĩ chỉ là ngẫu nhiên. Người đối diện chắc chắn không biết cô đang ở căn biệt thự kế bên. Nếu không tình cờ dùng ống nhòm, có lẽ cô ấy cũng chẳng nhìn thấy cô. Còn hôm nay, hành tung của cô được giữ kín. Rõ ràng chiếc xe này vừa mới đến, cô gái trong xe không thể nào nắm chính xác thời điểm cô rời khỏi tòa nhà.

"Hôm qua thật thất lễ, đã mạo phạm cô. Bó hoa này xem như lời xin lỗi nhé." Đông Lăng nở nụ cười thân thiện, nháy mắt một cái. "Nếu được, tôi mời cô dùng bữa để chuộc lỗi, dù sao gặp nhau thế này cũng là duyên phận."

Lời mời khéo léo này giúp Đông Lăng hoàn thành nhiệm vụ mà không tạo cảm giác gượng ép. Nếu cô trực tiếp tặng cả bó hoa, e rằng Tống Minh Chỉ sẽ nghĩ cô có vấn đề.

Khi cửa kính hạ xuống hoàn toàn, Tống Minh Chỉ mới phát hiện cô gái nhỏ ôm trong tay một bó hoa hồng đỏ rực. Đông Lăng ngắt một bông hoa từ bó hoa lớn, đưa qua cửa sổ. Ánh nắng mùa thu chiếu lên cổ tay trắng ngần, tạo thành sự tương phản sắc nét với sắc đỏ của hoa hồng.

Tống Minh Chỉ cong môi mỉm cười: "Cảm ơn bó hoa của cô, khi nào rảnh tôi nhất định nhận lời mời."

Khi Tống Minh Chỉ nhận lấy bông hồng, tiếng hệ thống vang lên trong đầu Đông Lăng.

[Tiến độ nhiệm vụ chính: 0.4%.]

Nghe con số này và lời từ chối khéo léo của Tống Minh Chỉ, Đông Lăng không khỏi khổ sở. Tại sao những người khác vào vai tổng tài bá đạo thì dễ như ăn kẹo, còn cô thì phải chật vật thế này?

"Vậy có thể trao đổi số liên lạc được không? Khi nào có thời gian tôi sẽ mời cô."

Đông Lăng lắc lắc điện thoại, bày tỏ ý muốn trao đổi số.

Tống Minh Chỉ không từ chối, đọc số điện thoại của mình.

"Tôi đã gửi yêu cầu kết bạn, lần sau gặp lại nhé."

Đông Lăng khéo léo kết thúc cuộc trò chuyện, vẫy tay chào Tống Minh Chỉ. Sau khi cô ấy gật đầu đáp lại, Đông Lăng mới nâng kính xe lên.

Tống Minh Chỉ nhìn chiếc xe sang trọng xa dần, cúi đầu nhìn bông hồng trên tay, trong lòng thoáng nghĩ: "Đúng là một bông hoa phú quý."

Mặc dù cô thường không giao thiệp với kiểu người như cô gái này, nhưng khi được đề nghị trao đổi số, cô lại không thấy lý do gì để từ chối.

Nhét bông hồng vào túi áo, Tống Minh Chỉ lấy điện thoại ra. Nhìn tên tài khoản yêu cầu kết bạn, cô cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra đã nghe thấy ở đâu.

Đông Lăng. Cô nhẩm cái tên trong lòng, rồi nhấn chấp nhận lời mời kết bạn.

Hoàn thành nhiệm vụ, tâm trạng Đông Lăng rất tốt. Cô bảo tài xế tiếp tục lái xe, định xuống xe ở góc đường phía trước và lấy lý do hẹn bạn để không khiến tài xế nghi ngờ.

Nhưng xe vừa đi được một đoạn, tiếng hệ thống lại vang lên.

[Nhiệm vụ: Mời nữ chính dùng bữa tối trực tiếp…]

Đông Lăng thở dài đầy ai oán: [Hệ thống chết tiệt này đang chơi tôi à! Tôi vừa mới đi thì nó báo nhiệm vụ này! Sao không báo sớm hơn nửa phút thôi!]

Nhiệm vụ yêu cầu phải mời trực tiếp, không cho phép mời qua tin nhắn. Đông Lăng ấm ức gào thét trong lòng, nhưng nghe phần thưởng là tăng tiến độ 0.6%, cô không thể từ chối.

Đông Lăng ngừng lại một chút, quay sang nói với tài xế: "Làm phiền anh, quay lại giúp tôi."

021 chế nhạo: [Nha đầu, đổi mặt nhanh quá nhỉ.]

Đông Lăng nhún vai: [Hết cách, phần thưởng quá hấp dẫn.]

Xe vừa lùi lại, Tống Minh Chỉ chuẩn bị rời đi thì thấy chiếc Maybach lúc nãy bỗng chậm rãi quay lại, một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cô.

Trong đầu Tống Minh Chỉ hiện lên một dấu hỏi to đùng. Cô dừng bước, tò mò muốn xem cô gái nhỏ này định làm gì tiếp theo.

Cửa kính xe lại hạ xuống, gương mặt xinh đẹp của Đông Lăng lần nữa hiện ra.

Cô chống tay lên khung cửa xe, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào Tống Minh Chỉ, hỏi với vẻ mong chờ:

"Chiều nay cô có rảnh không? Tôi mời cô ăn tối nhé. Tôi biết một quán ăn gia đình cực kỳ ngon."

Ánh mắt Đông Lăng đầy hy vọng, trong lòng cô gào thét: Chị gái ơi, đây là 0.6% tiến độ đó, xin chị thương em mà đồng ý ăn tối với em đi! Em làm tất cả cũng chỉ vì muốn cứu thế giới này thôi!