Sau Khi Tỉnh Lại Từ Bên Người Nhân Vật Phản Diện

Chương 4: Siêu sao quật khởi (4)

Editor: Rùa An.

Beta: Arist.

Sự thật chứng mình là Ân Tranh nghĩ quá nhiều.

Sở Vân Thanh tiễn Viên Mông xong trở về, đối với hành động mang giường ngủ sang phòng khách không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, phản ứng vô cùng bình tĩnh.

Để ăn mừng Sở Vân Thanh và Ân Tranh gia nhập, buổi tối Trương Phi Phàm - Trương đạo diễn cắn răng quyết định bỏ ra một nghìn tệ, mời đoàn phim ăn, để kéo gần quan hệ mọi người lại.

Phần lớn nhân viên đoàn phim đều là thành viên cũ, ý nghiêm, không có việc gì lộn xộn cả.

Huống hồ Sở Vân Thanh và Ân Tranh mặc kệ sa sút đến đâu, so với đoàn phim nhỏ này đẳng cấp cũng cao hơn nhiều, cho nên ai cũng đều biết cái gì nên nói cái gì không, đều là thân thiết hâm nóng tình cảm một chút và nói chuyện phiếm uống rượu, trên bàn ăn một mảnh hài hòa.

Đoàn phim sáng ngày thứ hai phải mở cuộc họp nghiên cứu và thảo luận kịch bản, cho nên buổi tối cũng không có sắp xếp khác.

Sở Vân Thanh không uống bao nhiêu, trở về phòng tắm rửa xong, liền đi ngủ sớm.

Hắn không phải là người sắt, mấy ngày này bận rộn đã đem hắn ép khô, đầu vừa chạm giường, ý thức liền lập tức lờ mờ.

So với bác sĩ Sở hoàn toàn ngược lại, đang ở trong phòng khách nhỏ trằn trọc, vì bảo vệ mông - Ân Tranh.

Y gần đây luôn bị mất ngủ, hơn nữa Sở Vân Thanh ngủ ngay ở phòng đối diện cửa, Ân Tranh lo lắng đề phòng, ở thắt lưng và hông đè hai lớp chăn, dựa lưng vào tường, vẫn giống như cảm thấy chưa an toàn. Cả đêm tỉnh giấc ba bốn lần, đều là mơ thấy Sở Vân Thanh xốc chăn của y lên bóp mình.

Ân Tranh cảm thấy mình trước kia tuyệt đối không chịu nổi ủy khuất này, nhưng bây giờ, y phải nhịn.

Sáng ngày thứ hai, một buổi nghiên cứu và thảo luận kịch bản được diễn ra tại phòng đạo diễn.

Vẻ mặt hồng hào của Sở Vân Thanh và Ân Tranh phảng phất bị móc sạch chiếm cứ hai chiếc sô pha đơn, không quấy rầy lẫn nhau mà lật xem bản thảo kịch bản thứ hai.

Trên ghế sô pha dài đối diện, đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất đều sắp loạn thành một đoàn, ra tay đánh nhau.

Ba bên đều có ý kiến bất đồng về việc sửa đổi kịch bản, mà không ai chịu nghe ai, cứng mềm đều không ăn.

Biên kịch Vương đương nhiên hài lòng nhất với kịch bản của mình, không muốn lại tiến hành sửa đổi lần thứ ba, phí sức tốn thời gian không nói, còn có thể làm đảo lộn tính logic và thiết lập ban đầu của nhân vật.

Điện ảnh so với phim truyền hình, chú trọng tính logic kết nối lại và cốt truyện hơn, nếu một khi tiết tấu xảy ra vấn đề, sẽ làm cho chất lượng cả bộ phim giảm đi rất nhiều.

Còn ý nghĩ của đạo diễn Trương Phi Phàm lại là nhà nghệ thuật điển hình, rất xem trọng kịch bản này, nhưng lại luôn cảm thấy nó thiếu chút gì đó, vì vậy cân nhắc suy nghĩ cách sửa đổi.

Mà nhà sản xuất đương nhiên là càng hy vọng kịch bản có thể bỏ đi một số đoạn nhạy cảm và khó hiểu, đồng thời nâng cao khả năng kiếm tiền.

Nghiêm trị vừa qua, Trương Phi Phàm không phải là đạo diễn lớn có chỗ dựa hậu trường gì, không tiếc bỏ tiền ra cực khổ quay phim xong, nhưng bởi vì có tính nhạy cảm nên ngay cả xét duyệt cũng không qua, không cách nào chiếu phim.

Ba bên liên tục giằng xé, đỏ mặt tía tai mà tranh luận.

Ban đầu Sở Vân Thanh còn dự định nghe một chút, sau đó phát hiện càng ngày càng ầm ĩ không có ý nghĩa, liền không để ý đến chuyện bên ngoài, cúi xuống bắt đầu xem kịch bản.

Thật lòng mà nói, kịch bản《Thiên Thanh Sát 》 này thật sự cũng không tệ lắm.

Đó không phải là phim thương mại, cũng không tính là phim nghệ thuật văn học, thậm chí nhân vật chính còn không được gọi là một nhân vật tích cực được yêu mến.

Nhưng điều cái kịch bản này muốn nói, cùng phần lớn phim Dân quốc trên thị trường có một số chỗ không giống.

Nhân vật chính của《Thiên Thanh Sát 》, chính là nhân vật Sở Vân Thanh phải diễn, là một kẻ buôn người thời Dân quốc, tên là Nguyên Thanh.

Chuyện buôn bán người từ xưa đến nay luôn có, ở cuối thời nhà Thanh và Dân quốc bởi vì thời đại loạn lạc, mà đạt đến đỉnh cao.

Nguyên Thanh sinh ra ở một thung lũng nghèo, thời điểm năm - sáu tuổi bởi vì tướng mạo xuất chúng, bị bọn buôn người để mắt tới, lừa gạt đi. Bọn buôn người đem Nguyên Thanh bán cho một đôi vợ chồng trẻ tuổi trong thành.

Đôi vợ chồng trẻ được giáo dục cao đẳng, không có con, đối với Nguyên Thanh rất tốt.

Nhưng tiếc là điều tốt đẹp không tồn tại mãi, ở một lần dưỡng phụ trẻ tuổi của Nguyên Thanh tham gia cuộc biểu tình kháng nghị bị quân cảnh bên đường bắn chết, dưỡng mẫu bị thương, phải uống rất nhiều thuốc.

Lúc này Nguyên Thanh mới có mười mấy tuổi, được dạy dỗ rất tốt, tế bì nộn nhục*, những người thợ làm ở bến tàu cũng không muốn một đứa trẻ không biết làm việc như này, hắn không còn cách nào, đành phải đi hết nhà này đến nhà khác xin cơm.

*"tế bì nộn nhục" 細皮嫩肉 da mỏng thịt mềm.

Tại một thời đại người chết đói khắp nơi này, không có nhà nào có nhiều cơm thừa nguyện ý cho Nguyên Thanh, chỉ có một số gia đình giàu có không quan tâm, sẽ thỉnh thoảng phát thiện tâm, bố thí hắn một chút.

Nguyên Thanh dựa vào tướng mạo đẹp, lại nói những điều dễ nghe, thường đi với một vài người giàu có trong thành. Nhưng cũng chính bởi vì tướng mạo tinh xảo, Nguyên Thanh bị lão thái gia của một gia đình coi trọng.

Lão thái gia thu Nguyên Thanh làm người hầu, chữa bệnh cho dưỡng mẫu Nguyên Thanh, Nguyên Thanh liền đem lão thái gia thành đại ân nhân của mình.

Nhưng mấy năm sau vào một buổi tối bình thường, lão thái gia ra tay với Nguyên Thanh. Nguyên Thanh phản kháng chạy trốn, lỡ tay đánh chết lão thái gia.

Cốt truyện của phim cũng chính là bắt đầu từ đoạn này.

Nguyên Thanh lần đầu tiên trên tay dính mạng người.

Mạng người là sự tồn tại hoàn toàn khác trong lòng người. Con người có thể gϊếŧ gà gϊếŧ ngỗng, gϊếŧ bò gϊếŧ dê, không có quá nhiều gánh nặng tâm lý, nhưng gϊếŧ người thì khác.

Đoạn thời gian này cuộc sống của Nguyên Thanh rất đè nén và điên cuồng, thỉnh thoảng lại xuất hiện ảo giác về lão thái gia.

Hắn chạy trốn tới một cái trấn nhỏ, lại ngoài ý muốn gặp được tên buôn người đã lừa bán hắn trước đó.

Giống như phát điên, hắn đem tên buôn người kia cắn chết, đồng thời lấy hết tài sản tên buôn người - - mấy đứa trẻ nhỏ tuổi.

Hắn ngồi trong căn phòng tồi tàn lọt gió khắp nơi, ngơ ngác nhìn mấy đứa trẻ đói gầy đến mức da bọc xương, cứ như vậy liền nhìn một đêm.

Trong một thế giới như vậy, hắn thả bọn chúng đi, chẳng khác nào là đang để cho bọn chúng tìm đường chịu chết. Nhưng bản thân Nguyên Thanh cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, không có năng lực nuôi sống nhiều cái miệng như vậy. Những đứa trẻ này tuổi còn rất nhỏ, hoàn toàn không nhớ rõ nhà của mình ở nơi nào, có nhà cũng không cách nào trở về.

Cuối cùng Nguyên Thanh quyết định, vẫn là đem bọn chúng bán đi.

Hắn mang theo bọn trẻ trải qua khó khăn nguy hiểm, đến thành phố lớn, lại mất một thời gian dài, chân nam đá chân chiêu mà lựa chọn những cha mẹ tốt thiện tâm.

Quá trình này rất khó khăn, trong đó có đứa trẻ chết đói, có đứa trẻ không chịu nổi phải bỏ đi, cũng có đứa trẻ bị những tên buôn người khác cướp mất, Nguyên Thanh liều mạng đến đầu rơi máu chảy, cũng không lấy lại được, ngược lại còn bị hung hăng dạy dỗ một trận, bị gãy chân.

Khi hắn đem mấy đứa trẻ bán hết, hắn chợt phát hiện, mình đã mười tám tuổi, nhưng hắn mười tám tuổi lại không có bất kỳ bản lĩnh kiếm sống nào.

Hắn mấy năm nay tiếp xúc rất nhiều với tên buôn người, đủ các loại. Có loại sắp chết đói, bị ép phải đi lên con đường này, có một số thì từ bỏ lương tâm vì đồng tiền.

Đều nói người đáng trách tất có chỗ đáng thương, nhưng Nguyên Thanh cho rằng những lời này vô cùng lưu manh. Hắn không thể thương xót, cũng không tha thứ cho bất cứ tên buôn người nào, bao gồm chính hắn.

Nhưng hắn cho là mình cùng những tên buôn người khách có lẽ không giống.

Hắn không giống những tên buôn người khác vô lương tâm, chỉ cần đưa tiền, cái gì cũng làm, không xem những đứa trẻ là người, hoàn toàn xem như hàng hóa để kiếm tiền.

Hắn ban đầu có nảy sinh một ý nghĩ, hắn cho là mình có thể cứu những đứa trẻ kia.

Vì vậy, Nguyên Thanh bắt đầu mua trẻ em từ những tên buôn người khác.

Đó là một hành động vô cùng ngu ngốc trong mắt mọi người.

Những đứa trẻ tốt một chút không ai sẽ bán cho người cũng nghề, nguyện ý buông tay bán cho Nguyên Thanh, không phải là ngu ngốc, thì là người bị tàn tật.

Nguyên Thanh cũng không chê.

Hắn dạy những đứa trẻ này đọc và viết, có thể bán cho gia đình tốt liền bán, không thể bán liền mang đến một thôn nhỏ, tất cả ra đồng làm ruộng. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có bữa trước không có bữa sau, cuộc sống Nguyên Thanh là một mớ hỗn độn. Nhưng hắn cảm thấy rất mỹ mãn.

Thẳng đến khi hắn thấy thi thể một đứa bé tự mình bán ra.

Cái thế giới này, có mấy người tốt, làm sao có người tốt chân chính chứ?

Nguyên Thanh lấy một cái chiếu bọc lại, chôn cất đứa trẻ kia.

Mà phúc đến thì ít họa tới không chỉ một lần, thôn nhỏ hắn ở bị quân Nhật tàn sát.

Những tên buôn người đó lợi dụng tình hình lẻn vào, cùng nhau hợp sức bịt miệng Nguyên Thanh, thấy hắn dáng dấp không tệ, đưa hắn bán vào một quán thuốc phiện lớn làm người cung cấp tiêu khiển.

Nguyên Thanh không có hi vọng chạy trốn, bị hành hạ.

Hắn ở quán thuốc phiện đợi đến hai mươi tuổi, gặp Ân Tranh diễn vai nam số 2, quân phiệt Đỗ Minh Diệu.

Đỗ Minh Diệu nhìn trúng hắn, đưa hắn mang ra khỏi quán thuốc phiện, sủng ái hắn, yêu hắn, đối tốt với hắn đến cực hạn.

Nhưng cũng đưa hắn dẫn đến một vực thẳm sâu hơn - - y dạy hắn hút thuốc phiện.

Đỗ Minh Diệu dùng sự sủng ái và thuốc phiện khống chế Nguyên Thanh, làm cho hắn trở thành một gã nhân viên tình báo, nói đúng hơn là, gián điệp.

Nguyên Thanh ở quá khứ tất cả đều vỡ nát, hắn ở bên cạnh Đỗ Minh Diệu bắt đầu trở nên dị thường. Hắn đánh cắp vô số tình báo, gϊếŧ qua vô số người, cho đến một ngày, Đỗ Minh Diệu phái người tới gϊếŧ hắn.

Hắn chạy trốn trong tuyệt vọng, được một nhà nông bình thường cứu.

Con gái nông hộ trợ giúp hắn cai bỏ thuốc phiện, Nguyên Thanh từ từ bắt đầu thuyết phục bản thân buông bỏ quá khứ, và yêu người thiếu nữ này. Nhưng mà, ngay lúc bắt đầu hôn lễ, một nhóm hiến binh Nhật Bản vọt vào.

Tất cả mọi người đều đã chết, ánh lửa ngút trời.

Nguyên Thanh lại tỉnh ra.

Hắn lần đầu tiên cảm thấy tỉnh táo như thế.

Hắn còn sống rời thôn, vừa đi chính là ba năm.

Khi xuất hiện lại, hắn trở thành "Hán gian" trong miệng người khác, giúp người Nhật Bản làm việc táng tận lượng tâm.

Hắn vật lộn ở thời buổi chiến tranh loạn lạc này, đi lại trên lưỡi dao sắc lạnh, bán đứng tất cả những thứ có thể bán đứng, sau cùng, trong một trận chiến dịch thiết kế cho nổ phá hủy xe lửa của Tổng tư lệnh Nhật Bản, đã đảo ngược then chốt cuộc chiến này cho Hoa Hạ.

Sau chiến tranh, hắn không chết, mà là bị đưa lên toà án quân sự.

Mà thứ hắn phải đối diện, là những lời mắng chửi hắn bán nước, chấp hành xử bắn cho hắn, là đứa trẻ đi theo hắn lâu nhất.

Đứa trẻ kia nổ súng, Nguyên Thanh không có bất kỳ thanh minh nào.

Tiếng súng.

Cuộc sống hoang đường của hắn, cuối cùng cũng kết thúc.

Đề tài bộ phim này có chút nhạy cảm, nội dung kịch bản có tẩy trắng cho Hán gian bị nghi ngờ, còn xen lẫn tình tiết kịch bản đồng tính luyến ái, đúng là kiếm tẩu thiên phong*. Các nhà đầu tư lớn cũng không dám đặt tiền cược, toàn bộ đoàn phim chắp vá lung tung, nghèo muốn chết.

*Kiếm tẩu thiên phong(剑走偏锋): Đề cập đến việc không tuân theo thông lệ, tìm một số cách mới và khác nhau để giải quyết vấn đề, để giành chiến thắng bất ngờ.

Nhà sản xuất vẫn phải nhìn mặt của giám chế, mới nguyện ý tiếp nhận bộ phim này. Chủ đề nhạy cảm quá nhiều, sơ sẩy một cái, bộ phim này sẽ vô giá trị.

Nhưng Sở Vân Thanh lại rất coi trọng phim này.

Cuộc họp nghiên cứu và thảo luận kịch bản xé nhau tròn hai ngày, thời điểm ngày thứ ba giám chế đại nhân giá lâm, chân đá đạo diễn, tay đánh nhà sản xuất, khẩu chiến với biên kịch, đem ba bên đều chỉnh đốn đàng hoàng.

Bản thảo được sửa cuối cùng của kịch bản, cùng bản thứ nhất không khác nhau nhiều.

Trương Phi Phàm không quá lo lắng diễn xuất của Sở Vân Thanh có đảm nhiệm được vai Nguyên Thanh từ mười mấy tuổi đến ba mươi, bốn mươi tuổi hay không, cho nên mấy ngày nay hắn đều toàn tâm toàn ý mà mở một lớp nhỏ cho bình hoa Ân Tranh, đi sâu phân tích nhân vật Đỗ Minh Diệu này.

Sở Vân Thanh đi theo nghe vài lần, đối với năng lực dạy người của Trương Phi Phàm cảm thấy rất bội phục. Bản thân bác sĩ Sở là người có thể làm những gì mình muốn, nhưng lại không thể dạy được người khác.

Cho nên hắn rất tán thưởng những người có thể làm thầy.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Nhân viên viên đoàn phim rất nhanh đã đến đông đủ, lúc bắt đầu ghi hình, ngắt kết nối mạng, suýt nữa phải nộp điện thoại lên.

Không ít vai phụ vừa vào đoàn, thấy Sở Vân Thanh và Ân Tranh đều kích động không thôi, đến mức cho là mình đang nằm mơ. Sau khi xác nhận lại thông tin, mới không khỏi cảm thán đoàn phim thực sự là tin tức nghiêm, thông tin liên quan tới Sở Vân Thanh và Ân Tranh tiến tổ căn bản không ai biết.

Sở Vân Thanh ở trong một thành nhỏ khép kín toàn bộ quay phim, không để ý tới thế sự, cũng thiếu chút nữa muốn quên nhân vật chính của quyển tiểu thuyết gốc ngu xuẩn này là Đào An.

Mà Đào An, vẫn đang một mực nhìn chằm chằm Ân Tranh.