"Yoooo, anh Tự định quay lại thời sinh viên hả anh?"
Giang Tự vừa cởϊ áσ khoác, Vu Tang nhìn thoáng qua đã thấy cái áo hoodie màu cam Giang Tự mặc bên trong: "Này không giống phong cách của anh nha."
Giang Tự nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục, người sau xoay người hỏi Vu Tang: "Đẹp không?"
"Đẹp ạ!" Vu Tang trả lời theo bản năng, sau đó mới phát hiện người hỏi cậu ta là Thẩm Phương Dục thì lập tức thay đổi vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, rồi quay lại nhìn Giang Tự với ánh mắt tìm tòi.
"Thầy Giang!" Thiệu Nhạc đứng ngoài cửa gọi anh.
Giang Tự gật đầu với Thiệu Nhạc rồi bước ra khỏi phòng làm việc trước khi Vu Tang nghi vấn, để lại cậu ta vỗ trán lẩm bẩm chả hiểu vì sao: "Chắc là mình ảo tưởng thôi.."
"Sao thế?" Giang Tự hỏi Thiệu Nhạc.
Thiệu Nhạc đưa một xấp hồ sơ cho anh: "Sáng nay bệnh viện tuyến dưới có chuyển tới một ca bệnh, nghi ngờ là mắc ung thư buồng trứng nguyên phát một bên* ạ."
"Có di căn không?" Giang Tự nhìn kết quả siêu âm B.
"Bệnh viện trước đã kiểm tra di căn nhưng tạm thời không có phát hiện gì cả. Chúng ta có cần làm xét nghiệm lại không ạ?" Thiệu Nhạc hỏi.
Giang Tự không trả lời cô mà nhanh chóng đọc hồ sơ bệnh án trước, sau đó anh cau mày hỏi: "Bệnh nhân mới 17 tuổi à?"
Quá nhỏ tuổi!
Giang Tự cầm ảnh chụp CT lên xem, sau một lúc anh bỏ tấm ảnh lại vào trong túi hồ sơ rồi xem tiếp từng tờ kết quả kiểm tra trước đó.
"Chỉ nhiêu đây thôi à?" Anh hỏi Thiệu Nhạc.
"Vâng ạ, người bệnh chỉ đưa có từng này thôi. Em xem qua thấy mấy xét nghiệm cần thiết đều có đủ, kết quả siêu âm B cho thấy tổn thương dạng nang, chụp CT tăng cường vùng phản âm thì xác thật giống khối u ác tính ạ."
Giang Tự đưa kết quả siêu âm B cho Thiệu Nhạc xem: "Em có thấy đường viền nang quá rõ ràng không? Máu chảy trong thành u nang cũng rất phong phú."
"Sao ạ?"
Giang Tự nói với Thiệu Nhạc: "Em hỏi người bệnh xem người bệnh có triệu chứng gì liên quan đến tiêu hoá không? Sắp xếp cho người bệnh nội soi dạ dày và nội soi đại tràng đi. Sau đó làm siêu âm B thêm một lần nữa, nhớ nhấn mạnh với bác sĩ siêu âm tập trung xem bên buồng trứng không có khối u ấy."
"Thầy Giang..." Thiệu Nhạc nghe ra ám chỉ của anh.
"Anh nghi ngờ bọn họ khám sai ạ?"
Giang Tự thoáng im lặng, anh nhìn Thiệu Nhạc đưa hồ sơ bệnh án trả cho cô: "Chỉ muốn loại trừ một chút thôi, hy vọng là tôi suy nghĩ nhiều. Người bệnh có ở đây không? Tôi đi xem một chút."
"Có ạ." Thiệu Nhạc cầm túi hồ sơ định dẫn anh lên phòng bệnh.
"Giang Tự!" Một giọng nữ quen thuộc vang lên khiến hai người dừng bước.
Giang Tự nhìn qua thấy người gọi anh là Nhan Hoa. Hôm nay cô mặc một cái áo khoác màu xám nhạt, bên cạnh có một cô bé nhuộm tóc màu xanh, cánh tay có hình xăm chỉ mặc một cái áo cộc tay duy nhất.
Rất cá tính!
Nhan Hoa kéo cô bé đến trước mặt Giang Tự, cô thấy Thiệu Nhạc đi bên cạnh Giang Tự, trông hai người có vẻ đang bận việc nên cô hỏi thẳng: "Đang bận hả?"
"Định đi xem người bệnh. Sao vậy?" Giang Tự nói.
"Bên hiệp hội có một ca bệnh." Nhan Hoa chỉ cô bé bên cạnh.
"Thẩm Phương Dục có ở đây không? Nếu cậu bận thì tôi tìm cậu ta cũng được."
Bọn họ tham gia Hiệp hội bảo vệ quyền lợi phụ nữ nên thường có rất nhiều yêu cầu giúp đỡ người bệnh. Bệnh nhân của khoa phụ sản toàn là phụ nữ nên càng thường gặp hơn nữa.
Trước kia Nhan Hoa cũng thường xuyên dẫn người bệnh đến đây, chẳng qua cô bé này là người đầu tiên trang điểm ăn mặc độc đáo đến vậy.
"Cậu ấy mới ở đây đó." Giang Tự nhìn cánh tay dán đầy hình xăm của cô bé, không nhịn được nổi da gà.
"Cậu dẫn cô bé vào phòng làm việc trước đi, bên ngoài lạnh lắm. Nếu không nhìn thấy Thẩm Phương Dục thì đợi một lát tôi quay lại ngay."
"Ok!"
Thấy Giang Tự và Thiệu Nhạc đi xa rồi Nhan Hoa mới vỗ vai cô bé bên cạnh: "Đi thôi."
Cô bé không nhúc nhích giống như bị đóng đinh tại chỗ. Nhan Hoa thở dài nắm tay cô, lúc này cô bé mới chịu di chuyển.
"Lớn vậy rồi mà đi đường một hai phải nắm tay mới chịu à."
Cô bé tóc xanh lá nghiêng mặt đi, hiển nhiên không định trả lời Nhan Hoa.
Lúc tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên thì Thẩm Phương Dục vừa đứng lên định đi pha cà phê. Thấy Nhan Hoa tới, hắn hơi bất ngờ: "Nhan Hoa?"
Rồi thuận miệng nói: "Quần áo hôm nay xinh lắm."
Sau đó hắn nhìn xuống đầu cô bé đang được Nhan Hoa nắm tay, thưởng thức quả đầu xanh mượt như cỏ non của cô bé, hất hất cằm hỏi: "Em gái cậu hả?"
"Cảm ơn nhé." Nhan Hoa cười cười chỉ Thẩm Phương Dục rồi nói với cô bé.
"Đây là bác sĩ Thẩm, cũng là thành viên của hiệp hội đấy."
Cô bé nghe vậy giương mắt, liếc nhìn hắn cho có lệ. Eyeliner cố ý vẽ đậm trông bắt mắt cực kỳ.
"Hình xăm dán của em bao nhiêu tiền một hình thế?" Thẩm Phương Dục nhìn heo Peppa trên cánh tay cô bé.
"Khá đặc biệt đấy."
"Ai nói anh đó là hình xăm dán vậy?" Cô bé nâng cao cằm, kém chút nữa là nhìn người bằng lỗ mũi luôn.
"Tôi tìm người xăm đấy."
Thẩm Phương Dục nhìn áo khoác của Nhan Hoa rồi nhìn áo khoác ghi lê màu hồng của cô bé, hỏi: "Mặc ít vậy không lạnh hả?"
"Tôi cũng mới nói để tôi dẫn em ấy đi mua đồ nhưng ẻm không chịu, một hai phải mặc cái này." Nhan Hoa có vẻ cũng hơi bất đắc dĩ với thái độ bất lịch sự của cô bé, nhưng giọng điệu của cô lại hơi nôn nóng.
"Trước tiên đừng nói chuyện này. Cô bé này tên là Nhậm Hãn, em ấy tự liên lạc với hiệp hội của chúng ta nói em ấy đang mang thai ngoài tử ©υиɠ nhưng không có ai quan tâm đến em ấy cả. Mặc dù tôi không học y nhưng cũng biết chuyện này rất nguy hiểm, không tốt thì còn có thể gây chết người nữa nên tôi mới vội dẫn cô bé đến đây tìm cậu."
Mặc dù Hiệp hội vẫn luôn làm công tác quảng cáo tuyên truyền nhưng dù sao tài chính cũng có hạn. Đa số những người được giúp đỡ trước đây đều rất ít khi tìm kiếm tin tức trên mạng nên cũng không biết sự tồn tại của hiệp hội. Cô bé này hiển nhiên thuộc thế hệ mới nên mới biết tìm kiếm sự giúp đỡ trên internet.
Với cả điều lạ lùng nhất là sau khi Nhan Hoa gặp mặt Nhậm Hãn thì nói sao cô nhóc vẫn không chịu đi bệnh viện, cứ đi theo Nhan Hoa như cái đuôi khiến Nhan Hoa phải dẫn cô bé đi ăn cơm, đi chơi trò chơi, đến đi đường cũng phải nắm tay cô bé đi mới được.
Nhan Hoa biết chuyện mang thai ngoài tử ©υиɠ không phải đùa nên không thể không lạnh mặt uy hϊếp Nhậm Hãn, nói nếu cô bé không theo Nhan Hoa đến bệnh viện khám thì cô sẽ mặc kệ cô nhóc luôn. Nhậm Hãn luôn tỏ vẻ thấy chết không sờn cuối cùng cũng đành đi theo Nhan Hoa đến bệnh viện.
"Mang thai ngoài tử ©υиɠ?*" Thẩm Phương Dục nhíu mày, nhìn thoáng qua cô bé đang thổi thổi tóc mái trên trán mình.
Nhậm Hãn thấy hắn nhìn qua đây thì lập tức tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Thẩm Phương Dục: "..."
Cô nhóc trước mắt trông kiêu căng ngạo mạn nhưng hàm răng lại đánh lập cập khe khẽ. Nếu nói bị cảm do lạnh quá thì còn có thể chứ... mang thai ngoài tử ©υиɠ thì...
Đừng nói mang thai ngoài tử ©υиɠ, Thẩm Phương Dục nghĩ không chừng cô bé còn có thể đi thi chạy 1500m đấy chứ.
"Làm kiểm tra rồi hả?"
Nhậm Hãn nói: "Không nói cho anh."
"Tính tình Nhậm Hãn không tốt lắm."
Nhan Hoa ngập ngừng: "Tuổi cô nhóc còn nhỏ, mới 17 thôi nên cậu đừng so đo với cô nhóc nhé."
Cô giải thích: "Chắc là chưa làm kiểm tra đâu."
"Vậy đi siêu âm đầu dò âm đ*o* đi." Thẩm Phương Dục đặt ly cà phê xuống, nhẹ nhàng nói.
"Không cần đi đăng ký khám bệnh đâu, tôi dẫn cô bé đi cấp cứu."
"Khoan đã..." Đột nhiên Nhậm Hãn nắm chặt cổ tay áo Nhan Hoa rồi trốn ra sau cô.
"Siêu âm đầu dò âm đ*o... là cái gì?" Cô nhóc mới nghe cái từ này đã thấy hơi đau đau.
"Không phải là nhét thiết bị kiểm tra vào đó chứ?"
"Đúng vậy. Cái này tính chính xác cao hơn, những người đã từng quan hệ tìиɧ ɖu͙© đều được đề cử làm siêu âm đầu dò âm đ*o cả."
Môi Nhậm Hãn lạnh đến phát run, cô nhóc kì kèo: "Không thể siêu âm bụng được hả?"
Thẩm Phương Dục lấy ly giấy dùng một lần đổ nước ấm vào rồi đưa cho Nhậm Hãn. Cô nhóc nhận lấy cầm trong lòng bàn tay, cảnh giác nhìn hắn.
"Muốn siêu âm bụng cần phải uống nhiều nước rồi nhịn tiểu tiện, bàng quang phải căng lên thì siêu âm mới thấy rõ."
Thẩm Phương Dục nghiêm túc hù doạ cô nhóc: "Nhưng bây giờ ống dẫn trứng của em có thể vỡ ra bất kỳ lúc nào, tình huống rất nguy hiểm nên chúng tôi không thể mang tính mạng em ra mạo hiểm được."
"Tôi thấy cũng không nguy hiểm đến vậy..."
"Mang thai ngoài tử ©υиɠ không nguy hiểm vậy cái gì mới nguy hiểm?" Thẩm Phương Dục giả vờ đứng dậy.
Nhậm Hãn ngoài mạnh trong yếu lập tức xìu xuống, lắc đầu liên tục: "Tôi sợ đau, tôi không thể làm được."
"Tôi sẽ nói với bác sĩ siêu âm để cô ấy chú ý một chút."
Nhậm Hãn sốt ruột nên nói năng không thèm suy nghĩ: "Tôi không muốn làm! Tôi không có quan hệ tìиɧ ɖu͙©!"
Thẩm Phương Dục nhướng mày: "Vậy em mang thai kiểu gì đấy?"
"..."
Nhậm Hãn nhìn thoáng qua Nhan Hoa bằng ánh mắt trông mong rồi lại nhìn Thẩm Phương Dục. Cuối cùng cô nhóc cắn răng nói: "Tôi... tôi sai rồi. Được rồi, tôi làm, tôi làm là được chứ gì?" Cô nhóc bước ra từ sau lưng Nhan Hoa, vẻ mặt như chuẩn bị đi chịu chết.
Thẩm Phương Dục và Nhan Hoa nhìn nhau, hiển nhiên Nhan Hoa cũng đã nhận ra điều không ổn.
"Vậy đi thôi." Thẩm Phương Dục giải quyết dứt khoát, đi trước hai người.
Nhan Hoa phối hợp kéo Nhậm Hãn đuổi theo hắn, cô nhóc phía sau còn kéo kéo tay áo cô: "Thật sự phải làm kiểm tra này ạ? Em không muốn làm đâu, em thấy người ta toàn kiểm tra bụng thôi mà."
"Bác sĩ Thẩm là chuyên gia nên em cứ tin tưởng cậu ấy." Nhan Hoa an ủi cô bé.
Đến khi đứng trước giường siêu âm, Nhậm Hãn tâm như tro tàn nằm lên đó, nhắm mắt lại cắn chặt khớp hàm.
Bác sĩ nữ siêu âm và Thẩm Phương Dục nhìn nhau, hiểu ý của hắn: "Em kéo áo lên một chút."
Cảm nhận được vải vóc lướt qua, bụng lộ ra trong không khí chợt thấy lạnh. Cả người Nhậm Hãn run như cầy sấy, chút hung dữ trước đó cũng không thấy đâu, tay dụi dụi mắt trông có hơi đáng thương.
Sau đó dung dịch siêu âm chảy lên bụng rồi đầu dò được đặt lên, Nhậm Hãn đột nhiên trợn mắt thấy bác sĩ cấp cứu đang đặt đầu dò lên bụng cô nhóc siêu âm, còn Thẩm Phương Dục thì đang nhìn hình ảnh trên màn hình.
"Anh gạt tôi!" Nhậm Hãn tức giận ngồi dậy, cảm xúc rất kích động.
Thẩm Phương Dục nhìn màn hình, ánh mắt hơi dừng lại.
"Nằm xuống!" Hắn nói.
"Tôi không kiểm tra nữa!" Nhậm Hãn tức giận đứng dậy, trừng mắt nhìn Thẩm Phương Dục.
"Tôi không có mang thai, là tôi lừa mấy người thôi. Tôi chỉ muốn tìm ai đó quan tâm tôi mà thôi! Mấy người không ai chịu nghĩ tới tôi hết!"
Thẩm Phương Dục nghe vậy thì quay đầu qua nhìn cô nhóc, sau một lúc hắn lại nói: "Nằm xuống đi."
Nhận Hãn còn muốn nói gì đó nhưng bị hắn nhìn đến nuốt ngược về. Rõ ràng sắc mặt hắn cũng không có uy nghiêm gì nhưng lại khiến cô nhóc sợ đến kỳ lạ. Cuối cùng Nhậm Hãn dậm chân một cái rồi nằm trở về.
Thẩm Phương Dục chỉ một chỗ trên bụng cô nhóc, nói với bác sĩ đang siêu âm: "Xem lại chỗ này đi."
Hình ảnh chợt lướt qua khi nãy vì Nhậm Hãn đứng dậy giờ đang bị cố định dưới máy siêu âm. Thẩm Phương Dục quan sát hình ảnh trên màn hình trong chốc lát, sau đó hắn và bác sĩ siêu âm nhìn nhau một cái.
Vốn dĩ Thẩm Phương Dục chỉ định doạ Nhậm Hãn một chút, để cô bé nhớ kỹ sau này không nên giả bệnh nữa. Không nghĩ tới lại kiểm tra ra bệnh thật.
Trong bụng Nhậm Hãn không hề có túi thai như hắn đã nghĩ, nhưng trong tử ©υиɠ cô bé lại có một khối u xơ.
U xơ tử ©υиɠ* là một loại u lành tính có tỷ lệ mắc cao, thường gặp ở phụ nữ trong độ tuổi sinh sản. Mặc dù nó không phải là bệnh nặng như khối u xơ của Nhậm Hãn hơi lớn, tốt nhất vẫn nên phẫu thuật cắt bỏ.
"Bình thường kinh nguyệt có nhiều không? Thời gian hành kinh có dài không? Thẩm Phương Dục hỏi.
Nhậm Hãn nghe hắn hỏi như vậy vẻ mặt có chút luống cuống: "Tôi..."
Cô nhóc cắn môi dưới, hỏi: "Tôi thật sự bị bệnh hả?"
"Em trả lời tôi trước đi."
Nhậm Hãn chần chừ một lát, gật đầu.
"Làm xét nghiệm máu đi. Nếu có thiếu máu thứ phát thì tôi kiến nghị phẫu thuật cắt bỏ." Thẩm Phương Dục nói.
"Phẫu thuật?" Nhậm Hãn bỗng bật dậy từ trên giường siêu âm nhảy xuống đất. Cô nhóc hoàn toàn không nghĩ tới mình chỉ giả bệnh một chút mà lại lòi ra bệnh thật.
"Sao lại vậy? Tôi khoẻ như này sao có thể phải phẫu thuật chứ?"
"Bác sĩ Thẩm!" Lúc này cô nhóc mới nhớ tới lễ phép lịch sự, hoảng loạn nói.
"Em sẽ chết ạ? Rất nghiêm trọng sao ạ?"
Nhan Hoa thấy cô bé hoảng sợ như vậy làm cô cũng lo lắng theo, vội hỏi Thẩm Phương Dục: "Nghiêm trọng vậy thật hả?"
Ba người quay lại phòng làm việc ở khoa phụ sản, Thẩm Phương Dục đưa phiếu xét nghiệm cho Nhan Hoa: "Cậu dẫn cô bé đi xét nghiệm máu trước đi."
Lúc này Nhậm Hãn cũng không do dự nữa, trước đó là Nhan Hoa kéo cô nhóc, bây giờ là cô nhóc kéo Nhan Hoa. Nhậm Hãn trực tiếp giật lấy phiếu xét nghiệm vội vàng chạy ra ngoài, hiển nhiên có chút sợ hãi.
Gần như hai người vừa đi khỏi thì Giang Tự đã quay lại. Anh thấy Thẩm Phương Dục ngồi một mình trong phòng làm việc thì hỏi hắn: "Nhan Hoa tới tìm đấy, cậu có gặp chưa?"
"Giả bệnh thôi. Nhưng siêu âm bụng ra u xơ tử ©υиɠ, khối u cũng không nhỏ đâu." Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự gật gật đầu: "Tiểu phẫu thôi."
Thấy anh vẫn cau mày, Thẩm Phương Dục hỏi: "Cậu sao vậy?"
Giang Tự lắc đầu, nhớ lại cô bé mới gặp lúc nãy.
Cô bé mới chuyển viện tới tên Nhậm Miểu, mặt mày xanh xao, hốc mắt rất sâu. Lúc nói chuyện thì nhỏ nhẹ dịu dàng, đôi mắt to tròn như búp bê, có vẻ là một cô bé đáng yêu khiến người ta thích.
Nhưng số mệnh của cô bé lại không được may mắn như công chúa Barbie..
Năm nay cô bé mới 17 tuổi..
Có người 17 tuổi giả bệnh, cũng có người 17 tuổi phải đấu tranh với bệnh nan y.
...