Sau một lúc bình ổn tâm trạng Trần Ngọc Gia Hân mới cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nàng như thế mà loã thể trước mặt Nguyễn Hàn Kỳ, mặc dù đối phương cũng như nàng đều là nữ giới nhưng nhìn cô từ trên xuống dưới có chỗ nào giống nữ đâu chứ, rõ ràng ngoại hình nghiêng về nam giới nhiều hơn.
Bầu không khí có chút ái muội giữa cả hai, Nguyễn Hàn Kỳ dời tầm mắt, giả vờ ho khụ khụ nói.
- Em... em đi ra ngoài cho chị thay đồ nha.
Vừa lúc cô xoay người cũng là lúc nàng níu cánh tay cô.
- Đừng đi, chị sợ.
- Nhưng...
- Hay em tránh mặt sang hướng khác là được rồi.
- Ừm.
Tiếng sột soạt của quần áo lọt vào thính giác nhạy bén của Nguyễn Hàn Kỳ, bây giờ cô mới thấy hối hận đã không còn kịp, nàng vô tình hay cố ý quyến rũ cô có phải không.
- Chị xong rồi.
Nguyễn Hàn Kỳ quay đầu ra sau nhìn, Trần Ngọc Gia Hân ăn bận đơn giản như vậy cũng toát lên khí chất tiểu thư đài các, đẹp đến nao lòng.
- Lúc nãy tại sao em lại hôn trán chị vậy?.
Nghe câu hỏi của nàng mà cô tỉnh táo hẳn ra.
- Không biết, chỉ là muốn hôn thôi.
Nghe Nguyễn Hàn Kỳ trả lời dửng dưng như vậy, trong lòng nàng không hiểu sao lại cảm thấy mất mát.
- Em thích con gái có đúng không?.
Lời đã vụt ra khỏi miệng, muốn thu lại cũng không thể, bất quá nàng cũng thật tò mò gu người yêu của Nguyễn Hàn Kỳ là như nào.
- Ừ, có vấn đề gì?.
Đáp án không nằm ngoài dự đoán, Trần Ngọc Gia Hân được nước hỏi tới.
- Vậy em có người yêu chưa?.
- Tại sao em phải trả lời chị, đừng nói chị tính đăng ký làm người yêu em đó nhé.
Nguyễn Hàn Kỳ nói đại mà trúng tim đen của đối phương làm nàng đỏ mặt ngượng ngùng muốn chết, quỷ hà, bộ đi guốc trong bụng người ta hay sao mà nói trúng phốc.
- Thân thể của chị bị em nhìn thấy hết rồi, em không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm.
- Có vụ này nữa à.
Nhìn Nguyễn Hàn Kỳ vuốt cằm suy tư làm Trần Ngọc Gia Hân mủi lòng, thân phận bây giờ của nàng làm sao có thể, nàng đã quá suy tâm vọng tưởng rồi.
- Xem như chị chưa nói gì đi.
Trần Ngọc Gia Hân rũ mắt buồn, nhỏ giọng nói.
- Chị chắc chưa? một khi đã lựa chọn thì không thể quay đầu lại đâu.
Nguyễn Hàn Kỳ nâng chiếc cằm tinh tế của Trần Ngọc Gia Hân lên, nhìn thẳng vào ánh mắt dao động của nàng, nhếch mép hỏi.
Nàng không trả lời mà chỉ gật đầu chắc nịch đáp án.
Nguyễn Hàn Kỳ nhìn thật sâu vào đôi mắt biết cười của Trần Ngọc Gia Hân, tự khắc ý cười đậm trên môi, chậm rãi cúi xuống hôn nhẹ lên khoé môi của nàng.
.... Lý Đức Bình đã tỉnh lại sau khi bị đánh lén, đầu óc đau như búa bổ, vỗ vỗ sau gáy vài cái cho đỡ nhức mỏi rồi loạng choạng đi lên lầu tắm rửa.
Có lẽ vì quá say rượu nên ý thức trước đó thật mơ hồ, không phân biệt được đâu là thực đâu là mộng nên cũng không để ý tới.
Một lần nữa Lý Đức Bình từ trên lầu bước xuống đã thấy vợ trẻ nấu ăn ở trong bếp, con gái thì phụ giúp mẹ kế dọn cơm ra bàn, hòa hợp hơn thường ngày.
- Anh uống bát canh giải rượu cho tỉnh.
Trần Ngọc Gia Hân đóng vai một người vợ hiền thục, cười mỉm đặt tô canh trước mặt hắn.
- Cảm ơn em.
Lý Đức Bình vui vẻ múc một thìa đưa lên miệng, vị ngọt thanh làm hắn híp mắt cười.
Cả nhà đang ăn cơm thì Nguyễn Hàn Kỳ lên tiếng.
- Con hết tiền tiêu rồi, cha chuyển thêm cho con đi.
- Ừ, để lát nữa cha chuyển.
- Yeah, cha là nhất.
Đây mới đích thị là Nguyễn Hàn Kỳ của trước đây, mở miệng ra là xin tiền nào có để ý đến chuyện kinh doanh. Lý Đức Bình chính là muốn dung túng cho con gái hư đốn, một tiểu thư suốt ngày vung tiền vào những thứ vật chất xa xỉ, ngu dốt để bị dắt mũi.
Bất quá cho dù có chết hắn cũng không ngờ đến người trước mặt đang cùng hắn cha con ngọt ngào lại là một người khác mưu mô hơn nhiều.
Sau khi chuyển tiền cho Nguyễn Hàn Kỳ xong, Lý Đức Bình nhận được cuộc gọi khẩn từ phía tập đoàn lập tức xách vali sang nước ngoài giải quyết công việc một chuyến.
Sấm chớp vang trời, mưa lớn trút xuống thành phố lung linh ánh đèn, Trần Ngọc Gia Hân ôm gối ngủ đứng trước cửa phòng Nguyễn Hàn Kỳ, vươn tay gõ ba tiếng.
Rất nhanh cửa phòng liền mở, Nguyễn Hàn Kỳ ngáp ngắn ngáp dài hỏi.
- Khuya rồi sao chị không ngủ, đứng đây làm gì?.
- Em cho chị ngủ ké có được không?.
Nhìn nàng mặc áo ngủ mỏng manh lại đứng chân trần, Nguyễn Hàn Kỳ sao nỡ từ chối vì thế lách người sang một bên nhường đường cho bạn gái đi vào.
- Đừng nói là chị sợ sấm đấy nhé.
Nguyễn Hàn Kỳ một bên đóng cửa phòng một bên hỏi.
- Ừm, từ nhỏ đã như vậy rồi, hồi đó mỗi khi mưa đêm có sấm hay được mẹ ôm vào lòng trấn an nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Càng nói tông giọng càng nhỏ dần, Trần Ngọc Gia Hân phủ chăn lên tận lỗ mũi chỉ chừa lại hàng lông mày và hai con mắt long long nước dưới ánh đèn mờ.
Nguyễn Hàn Kỳ mồ côi từ nhỏ nên không biết cảm giác mất đi người thân là như thế nào nhưng cô chắc rằng cảm giác đó không hề dễ chịu một chút nào.
- Kể từ nay em sẽ ôm chị mỗi khi trời sấm.
Nguyễn Hàn Kỳ leo lên giường, vòng tay qua ôm người con gái trưởng thành nhưng tâm hồn lại trẻ con vào lòng, thủ thỉ bên tai nàng lời chân thành.
- Ừm.
Hương thơm lạnh lẽo nhàn nhạt phảng phất quanh chóp mũi Trần Ngọc Gia Hân khiến nàng mê thích mà muốn ngửi nhiều hơn, cọ cọ đầu vào cổ Nguyễn Hàn Kỳ, môi giương lên nụ cười mãn nguyện, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ ấm.
Những phút giây ngọt ngào chỉ đơn giản như thế, từng chút se lên sợi tơ lòng vấn vương, xa một chút sẽ nhớ da diết, khi yêu chân thành một giây một khắc đều nghĩ về đối phương, dù trải qua ba kiếp mặn nồng bên nhau cũng cảm thấy quá ngắn ngủi.
Con người luôn là sinh vật tham lam, có được sẽ muốn nhiều hơn, dần dần hình thành cái động không đáy, một khi thoát khỏi vực sâu vạn trượng cũng là lúc thân tàn ma dại.