Chuyến Về Quê

Chương 10

Vì trận làʍ t̠ìиɦ tận nửa đêm hôm trước mà đến khi mặt trời lên quá đầu ngọn cây An Linh mới thức dậy. Cả người cô khoan khoái dễ chịu, chẳng hề có chút nào cảm giác của việc túng dục quá độ với người lạ mặt kia. Nhìn chăn gối bên cạnh mình đã lạnh ngắt từ bao giờ, có lẽ anh ta đã bỏ về từ sớm. An Linh cũng chẳng bận tâm chuyện này, cô buộc vội mái tóc lên rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Ở trong gương là một cô gái vô cùng trẻ trung xinh đẹp, làn da bóng lưỡng như được phủ một lớp bột phát sáng, thần thái rạng rỡ đúng chất phụ nữ được đàn ông tưới tắm đầy đủ. Những dấu vết của trận làʍ t̠ìиɦ hôm qua hoàn toàn không còn trên người cô, thậm chí mấy dấu hôn mà Từ Khê cố tình để lại cũng đã tan biến từ bao giờ. Nhìn An Linh lúc này vừa thanh thuần lại xinh đẹp, chẳng một ai có thể nghĩ được ngày hôm qua cô đã liên tiếp vắt khô tinh lực của hai người đàn ông lực lưỡng.

Dặm một lớp phấn mỏng lên da, tô thêm chút son đỏ mọng, An Linh hài lòng nhìn bản thân mỉm cười xinh đẹp trong gương. Cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu thực hiện kế hoạch nhỏ trong lòng mình.

Nhà cửa theo định kỳ đều có người thường xuyên đến dọn dẹp, đó chính là một chị người quen lúc trước của mẹ cô. Bây giờ An Linh chuyển hẳn về đây sống nên cô dặn chị Lý đến thường xuyên hơn, vừa là lo chuyện cơm nước, vừa là có thêm người ra vào cho ngôi nhà thêm sinh động. Về phần An Linh, cô dành phần lớn thời gian trong ngày để đi xem xét đủ loại cây cây cỏ cỏ và đường xá xung quanh, rảnh rỗi thì ngắm cảnh núi non trùng điệp. Nói chung cô muốn dành thời gian ngắn nhất để đi xem xét hết thôn xóm một vòng, chào hỏi những người quen cũ của ba mẹ, và cũng tạo dựng mối quan hệ trong những ngày ở đây.

Hôm qua mới mưa xong nên đường xá còn nhiều vũng nước đọng, nghe chị Lý kể có đất đá lở che lấp lối đi vào cổng làng nên bây giờ các thôn dân đều tụ tập ở đó để dọn đường. An Linh nghe thế thì ngạc nhiên lắm, vẻ mặt bất ngờ của cô khiến chị Lý không nhịn được mà cười lớn:

- Tại em ở thành phố quen rồi, làng này ấy mà, cứ mỗi đợt mưa lớn là thế nào đường cũng bị ngập hoặc bị lấp kín. Bọn chị quen rồi, dọn hai ba ngày là sạch ấy mà.

Thế nhưng An Linh vẫn không nhịn được mà quyết định đi xem một chuyến. Cô chạy vào nhà trong thay bộ váy dài, mặc thêm áo khoác rồi chào tạm biệt chị Lý. Con đường bị chặn chính là đường mà cô đã đi từ bến xe vào trong làng hôm trước, bây giờ trời nắng gay gắt, đi tay không đến đó cũng ngại nên cô mang theo một ly nước dừa. Lấy lý do mang nước cho Từ Khê, sẵn tiện xem xét tình hình ở đó luôn, quả đúng là cái cớ vô cùng hay ho.

Đường chính ở đây đã đổ bê tông, mặc dù chất lượng không thể nào so sánh được với những khu vực khác, nhưng ít ra thì nó cũng giúp An Linh bước ra khỏi nhà mà không sợ lầy lội. Lúc đi ngang nhà họ Từ, cô nhanh nhảu chào hỏi bác gái đang chăm sóc bụi hoa đầu cổng, thế là được bác dúi cho thêm một ít trái cây ướp lạnh để mang cho bọn Từ Khê đang làm việc vất vả ở đó.

Từ nhà cô đi ra đó cũng mất gần hai mươi phút, An Linh đã xem nhẹ cái nắng gay gắt sau cơn mưa, lúc đến được nơi thì người cô đã chảy mồ hôi đầm đìa. Ở đó tập trung rất nhiều đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ con, nói chung là mọi thành phần đều có mặt. An Linh vừa xuất hiện thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, tin cháu gái nhà họ An về đây nghỉ hè đã lan rộng khắp xóm, thế nhưng có nhiều người đến bây giờ mới được nhìn thấy An Linh.

Là người thành phố nên cách ăn mặc đi đứng của cô khác hẳn với sự thô lỗ của nông dân vùng này, lại thêm vẻ mặt đậm chất tiểu thư công chúa nên mọi người ngay lập tức nhận ra cô gái này là ai. An Linh không lạ đám đông, cô nhìn thấy Từ Khê đang chở đất gần đó thì mỉm cười vẫy tay với anh.

Từ Khê thấy An Linh ra thì mừng rỡ vô cùng, anh đưa tay nắm xe cho anh cả nhà mình:

- Anh làm giúp em.

Nói xong thì người cũng lập tức chạy mất, để lại một mình Từ Hạo hậm hực một mình chở nốt đống đất nặng trình trịch.

- Sao em lại đến đây. Trời nắng lắm, mau ngồi dưới gốc cây này cho mát.

Mặc dù bản thân vừa làm việc cực khổ dưới cái nắng hè oi bức, nhưng Từ Khê vẫn lo cho An Linh mà liên tục dùng tay quạt mát cho cô. An Linh thấy mặt anh đỏ gay vì nóng thì cũng xót người, cô đưa trái cây và nước dừa cho anh uống.

- Anh mau uống đi cho mát. Nắng thế này sao mọi người không dừng tay nghỉ ngơi đi.

Lời An Linh nói không phải không có lý, đoạn đường bị đất đá che lấp khá nhiều, cho dù có dồn sức của toàn bộ thôn dân thì cũng phải mấy ngày mới dọn xong, thế thì nên từ từ mà làm cho đỡ mất sức. Đâu phải chuyện một sớm một chiều giải quyết xong được.

Từ Khê uống xong nước dừa lại đón lấy miếng dưa hấu cô đưa, anh cười cười giải thích:

- Đây là đường huyết mạch của cả thôn, nếu không nhanh chóng xử lý xong thì mọi việc giao thương với bên ngoài đều bị ngừng trệ. Nói đơn giản hơn là nếu không đi chợ được thì biết lấy gì cho em ăn no đây hả?

Đang nhiên bị người trêu chọc, An Linh giận dỗi liếc anh một cái sắc lẻm, không chịu thua mà cãi lại:

- Cứ làm như em ăn nhiều lắm ý.

Từ Khê nhìn cô phồng má tức giận thì ngứa ngáy tay chân, tranh thủ không ai để ý mà véo nhẹ lên má cô một cái, cười xấu xa nói nhỏ bên tai cô:

- Ừ, cái em cần ăn là thứ khác cơ.