Chuyến Về Quê

Chương 4

Mặc dù trời nắng nóng nhưng ngồi dưới bóng cây vẫn có những cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc An Linh buông xõa cứ liên tục thổi lướt qua mặt Từ Khê như trêu chọc. Bình thường anh chẳng mấy khi có cơ hội tiếp xúc với con gái xinh đẹp như vậy, từ tối qua đến giờ hình dáng cô cứ liên tục xuất hiện ám ảnh tâm trí anh. Thậm chí tối qua anh còn trằn trọc không ngủ được, đến lúc đi vào giấc ngủ thì lại mơ thấy mình đang dày vò cô đến phát khóc.

Nghĩ đến giấc mơ hôm qua, cô gái nhỏ liên tục cầu xin anh dừng lại nhưng cơ thể lại mềm mại quấn rịn theo từng nhịp đưa đẩy của anh, đôi mắt đỏ ửng đáng thương nhưng miệng liên tục phát ra tiếng rên da^ʍ mị, đặc biệt là nơi tư mật nào đó vừa mềm vừa trắng khiến anh có cᏂị©Ꮒ bao nhiêu cũng không đủ. Còn chưa kịp phát tiết lần nào thì đã bị mẹ đánh thức khỏi giấc mơ ám muội đó. Từ Khê nhìn An Linh đang ngồi bên cạnh mình mà nóng ran cả người, nếu được…anh muốn được xuất tinh ngay trong tiểu huyệt non mềm kia, nhất định là sướиɠ đến chết.

Đầu óc cứ liên tục nghĩ về những điều kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho hành động của Từ Khê cũng ngày càng bạo dạn. Bàn tay anh không tự chủ mà đưa tay lên ôm trọn bầu ngực thiếu nữ trơn mềm, cảm giác quá mức tuyệt diệu khiến Từ Khê nảy lên suy nghĩ hôm nay nhất định phải chơi cô một phát cho thỏa niềm mơ ước.

Tự nhiên bị người ta bóp ngực một cái rõ đau, An Linh lập tức đỏ mặt ngượng ngùng:

- Anh Khê…anh làm gì thế?

Giọng nói ngọt ngào đặc trưng của con gái thành phố khác hẳn sự thô tục của đám phụ nữ nơi thôn dã càng như dầu đổ thêm vào lửa, Từ Khê sấn sổ ép cả người An Linh lên thân cây cổ thụ, miệng nói chuyện nhưng tay vẫn liên tục xoa nắn thứ to tròn trước ngực cô:

- Anh xin lỗi, em đẹp quá, cho anh sờ một lát thôi được không?

Có ai lại nói chuyện thẳng thừng với con gái như thế, bảo cô phải trả lời sao mới phải. An Linh vừa giận vừa buồn cười, nhưng cảm xúc trần trụi được trai sờ soạng nơi thôn dã thế này khiến cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nứиɠ dữ tợn, hành động vì thế cũng có chút ưỡm ờ đồng ý, vừa ưỡn bộ ngực lên cao cho Từ Khê thuận tiện xoa nắn, vừa ra bộ ngại ngùng chấp thuận:

- Ghét, chỉ lần này thôi đấy.

Từ Khê nhận được tín hiệu chấp thuận của cô thì mừng rơn, trong đầu không ngừng cảm thán sự may mắn của bản thân. Nếu anh không phải người con trai đầu tiên cô gặp được ở đây, thì với sự phóng khoáng của An Linh có lẽ cô cũng sẵn sàng dạng chân cho thằng đàn ông khác chơi. Suy nghĩ đó khiến cho Từ Khê hơi tức giận, động tác bóρ ѵú cũng vì thế mà mạnh bạo hơn lúc nãy rất nhiều. Vừa vặn nó lại rất phù hợp với sở thích của An Linh, cô không chỉ thích làʍ t̠ìиɦ bạo liệt, mà còn muốn tìm kiếm những cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới lạ.

Làʍ t̠ìиɦ cùng con trai vừa mới quen, ở một nơi thôn dã như thế này, hai người bọn họ hoàn toàn có thể bị người khác bắt gặp bất cứ lúc nào, thế nhưng cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đem đến thì không một ngôn từ nào diễn tả hết được. Lo lắng, hồi hộp, xen lẫn sự mới mẻ và động tác cuồng dã vì tìиɧ ɖu͙© bị đè nén từ hôm qua đến giờ, hai người vừa thăm dò vừa nhiệt tình giao lưu chẳng khác nào những cặp đôi lần đầu tiên nếm trái cấm.

An Linh chỉ mặc trên người hai mảnh vải mỏng tang, Từ Khê chỉ bằng vài ba động tác đã xé rách mớ vải vóc vướng víu này, khi được tận mắt nhìn thấy cơ thể nõn nà bản thân hằng ao ước, cả người anh như đình trệ trong phút chốc.

- Bảo bối, em đẹp quá.

Đây chính là cảm xúc chân thực của anh lúc này. Cả đời người con trai sinh ra và lớn lên trong khu vực núi đồi chập chùng, có bao giờ nghĩ bản thân được chứng kiến sắc đẹp tuyệt mĩ dường này, chứ nói chi đến việc cô gái ấy đang ưỡm ờ dang chân chờ anh đến cᏂị©Ꮒ. Bàn tay anh tham lam vuốt ve từng tấc da thịt mát lạnh, không nhịn được mà cuồng nhiệt hôn lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ khép mở như mời gọi anh chà đạp kia.

An Linh đã sớm nứиɠ đến mức nước nhờn chảy ra thấm ướt bãi cỏ mềm bên dưới thân, cô chủ động tiếp nhận nụ hôn thô bạo của Từ Khê, thỉnh thoảng còn dùng kỹ xảo đánh lưỡi khiến cho nụ hôn ngày càng triền miên khó dứt. Cảm giác khi bị ai đó điên cuồng chiếm đoạt khiến An Linh vô cùng yêu thích, hành động ngày càng táo bạo cuồng dã, động tác nút lưỡi chùn chụt chẳng khác nào đang bú ɭϊếʍ cho đàn ông.

Hai người tận tình trao đổi nước bọt một lúc thì An Linh đã bị sức mạnh hoang dã của Từ Khê đánh bại, cô đấm nhẹ lên ngực anh trách móc:

- Anh đó…chỉ biết có thế là giỏi.

Động tác đánh yêu này của cô đổi lại là một chuỗi những hành động yêu chiều mà Từ Khê chưa từng làm bao giờ. Anh yêu thương vuốt nhẹ lên bờ lưng trơn mịn của cô, nhỏ giọng xin lỗi:

- Lần sau sẽ không như vậy nữa. Đừng giận anh mà.

Cơ thể hai người đang trần trụi vờn nhau dưới gốc cây cổ thụ, ái tình mập mờ lan tỏa khắp xung quanh, bây giờ An Linh sao có thể giận Từ Khê cho được, cô còn cần người đàn ông này đến thỏa mãn cơn khát tìиɧ ɖu͙© cả tháng nay của mình. Chính vì lẽ thế nên An Linh chỉ đành ôm chặt lấy tấm lưng dày rộng của bạn tình, dù ngại gần chết nhưng ngoài miệng vẫn thủ thỉ những lời đường mật:

- Anh còn muốn lần sau nữa hả? Đồ háo sắc, suốt ngày chỉ biết bắt nạt em đến khóc thôi.

Từ Khê hoàn toàn bị những lời kia chinh phục, mới hôn đã là gì, anh còn chân chính muốn làm những thứ khiến cô khóc lóc xin tha hơn nữa kìa. Một khi suy nghĩ đó đã nảy sinh trong đầu, có làm cách nào cũng không xua đi được. Bàn tay anh từ từ di chuyển xuống bên dưới, xoa nắn bờ mông căng mẩy như trái đào tươi chín ngọt của cô, thỉnh thoảng lại làm như vô tình mà để đầu ngón tay quét ngang u cốc ẩm ướt. Mỗi lần như thế đều đổi lại tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của An Linh.