Trương công công lải nhải bày tỏ lòng trung thành, chẳng qua là muốn vào dịp Tết sắp tới, để Tây Xưởng gánh vác một số chức vụ thực quyền. "Được thôi. Vậy thì phiền Tây Xưởng nhọc lòng một phen, bắt Tiêu Khởi hoặc Ngô Vãng đến Tư Lễ Giám đi." Bùi Hồi Quang cười vỗ vỗ vai Trương công công.
Nụ cười trên mặt Trương công công lập tức cứng đờ.
Tiêu Khởi và Ngô Vãng ư?
Cái này... cái này... hai người này lão không động vào nổi người nào hết!
Hoàng thất ngu muội tàn bạo, khắp nơi có nhiều người nổi dậy khởi nghĩa. Hiện nay, lực lượng của Tiêu Khởi và Ngô Vãng là lớn mạnh nhất.
Tiêu Khởi, xuất thân từ Hầu phủ, là người tôn quý vừa sinh ra đã được tập vị Thế tử. Hoàng đế bất ngờ đoạt vợ của hắn ta, kinh thành này liền thiếu đi một vị Thế tử phong quang tễ nguyệt, chỉ còn lại nghịch tặc Tiêu Khởi giương cờ khởi nghĩa. Đến nay, Tiêu Khởi tạo phản đã được năm năm. Năm năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng dù sao gia tộc Tiêu gia có nền tảng vững chắc, hắn ta lại có lý do chính đáng để xuất quân, nên đã có rất nhiều người đi theo, hiện đã trở thành nhánh mạnh nhất trong số các thế lực khởi nghĩa.
Ngô Vãng, hắn ta khác với Tiêu Khởi, hắn ta và hoàng thất không có mối thù sâu như biển máu gì. Hắn ta là nghĩa sĩ đi lên từ tầng lớp bình dân, đại diện cho lòng dân trăm họ không cam chịu bị quyền quý đùa bỡn. Hắn ta giương cờ tạo phản sớm hơn Tiêu Khởi hai ba năm, nhưng thế lực lại không mạnh bằng Tiêu Khởi, song cũng không thể xem thường. Ngô Vãng không có gia thế vững chắc chống lưng như Tiêu Khởi, thứ hắn ta có chỉ là một tấm lòng nhiệt huyết vì dân, một đội quân thực sự dựa vào võ nghệ và tài trí của bản thân mà tạo dựng nên.
Bùi Hồi Quang rời khỏi Tây Xưởng, không về cung ngay mà đến phố Tuyên Khánh mua kẹo ăn trước.
Mấy người bán kẹo trông thấy hắn từ xa đều chuẩn bị sẵn mấy loại kẹo hắn hay mua, rồi cung kính đưa tới.
Bùi Hồi Quang vừa cầm gói kẹo bọc giấy dầu ăn, vừa nhớ lại chuyện phiếm nghe được sáng nay.
Ừm, mua một phủ đệ bên ngoài cung có vẻ cũng không tệ.
Sao trước đây hắn không nghĩ tới nhỉ?
Bùi Hồi Quang đi vào một con hẻm nhỏ, cắn một viên kẹo giòn màu xanh lá.
Không cần hắn phải chú ý nhiều cũng cảm nhận được có người đang theo dõi.
Bùi Hồi Quang đột nhiên cười.
Thì ra Tây Xưởng lại có ý đồ này?
Chậc.
Lần trước gặp phải thích sát là chuyện của năm nào ấy nhỉ?
Vì đã quá lâu rồi, trong lòng Bùi Hồi Quang lại nảy sinh một niềm vui thích mới lạ.
Từng bóng người mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện, chặn kín hai đầu con hẻm. Mỗi người đều là sát thủ được bồi dưỡng từ nhỏ, ai nấy đều tỏa ra sát khí đẫm máu.
Bùi Hồi Quang thong thả ăn kẹo.
Mãi cho đến khi sắp đi tới cuối hẻm, mùi máu tanh trên người những kẻ chặn phía trước khiến hắn khó chịu, hắn mới đi chậm lại.
Hắn giơ tay, ngón tay thon dài, theo nhịp bước không nhanh không chậm, lướt trên bức tường loang lổ của con hẻm, tựa như đang gảy đàn.
Bàn tay đang đưa ngang của hắn chậm rãi đổi hướng, lòng ngón tay hướng xuống dưới.
Nhẹ nhàng, điểm hai cái lên vách tường.
Một luồng sức mạnh lặng lẽ truyền vào trong bức tường đá.
Sau đó, hắn thu tay lại một cách tự nhiên, tiếp tục lấy viên kẹo giòn trong giấy dầu ra ăn. Kẹo trái cây giòn tan, cắn một cái, tiếng vỡ vụn lách tách nghe thật vui tai.
Bùi Hồi Quang tiếp tục đi về phía trước, dường như không hề nhìn thấy đám sát thủ đã chặn kín lối ra của con hẻm nhỏ.
Ngay khi hắn sắp đi đến lối ra, tất cả sát thủ áo đen đang bao vây ở hai đầu con hẻm nhỏ hẹp dài lập tức ngã xuống, không một ngoại lệ.
Bùi Hồi Quang vừa ăn kẹo, vừa thản nhiên bước qua thi thể trước mắt.
Gần trăm vị sát thủ này đến chết cũng không biết, mình đã trúng chiêu lúc nào — ngũ tạng lục phủ đều nát vụn.
Bùi Hồi Quang đi rất xa, đống thi thể ở hai đầu con hẻm mới bắt đầu thất khiếu chảy máu. Máu tươi từ từ chảy ra, dần dần nhấn chìm cả con hẻm, mùi máu tanh nồng nặc.
Đương nhiên, Bùi Hồi Quang đã không còn ngửi thấy nữa.
Ai ai cũng nói Bùi Hồi Quang gϊếŧ người không chớp mắt, khát máu như mạng.
Lời này, vừa đúng, cũng vừa không đúng.
Hắn gϊếŧ người quả thực không chớp mắt, nhưng không hề khát máu. Không nhiều người biết, hắn lại ghê tởm máu tươi đến thế.
Cho nên, hắn không làm nam nhân nữa, đi học thứ tà công kia.
Hắn sau khi học tà công, có thể gϊếŧ người một cách nho nhã lịch sự, không nhìn thấy máu tươi đầm đìa tanh hôi khó ngửi.
Đương nhiên rồi, Bùi Hồi Quang bây giờ rất ít khi tự mình ra tay gϊếŧ người.
-
Trời quang mây tạnh, gió nhẹ cũng dường như không còn cái lạnh vốn có của ngày đông. Thẩm Hồi ở Thấu Tâm đình thoải mái ở lại rất lâu, giữa chừng còn sai cung tỳ về lấy trà nóng và điểm tâm mang đến ăn, sau đó mới đứng dậy quay về.
Nàng vừa ra khỏi Thấu Tâm đình, cung tỳ bẩm báo, Hoàng đế đang dẫn theo hai vị phi tần ở phía trước. Nếu Thẩm Hồi bây giờ đi xuống, chắc chắn sẽ gặp phải.
Thẩm Hồi đương nhiên không muốn.
Nhưng nàng thấy cung tỳ kia ngập ngừng muốn nói lại thôi, không nhịn được hỏi rõ sự tình.
"Bệ hạ đêm qua lúc ngủ đè phải chân, hôm nay nói lúc đi lại cổ chân đau nhức. Liền để hai vị nương nương Lệ phi và Tĩnh quý phi làm gậy chống..." Giọng cung tỳ nhỏ dần: "Hai vị nương nương y phục mỏng manh, dù trời ấm e là cũng sẽ bị lạnh..."
Thẩm Hồi vốn không hiểu "y phục mỏng manh" mà cung tỳ nói là thế nào, cho đến khi nàng nấp sau núi đá, tận mắt nhìn thấy.
Hoàng đế đặt tay trái phải lên vai Lệ phi và Tĩnh quý phi, dùng hai vị phi tần làm gậy chống. Mà hai vị phi tần phần thân trên lại chỉ mặc yếm.
Phía sau có vài cung nhân của Nguyên Long điện hầu hạ, nhưng cung nhân bên cạnh hai vị phi tần lại không có một ai.
Sắc mặt Lệ phi còn đỡ hơn chút. Sắc mặt Giang Nguyệt Liên thì xám ngoét, thấp thoáng có ý định tự vẫn! Nàng ta là đích nữ của Tướng phủ. Sự khuất nhục thế này, sao có thể chịu đựng nổi!
"Nương nương?" Thẩm Nguyệt lo lắng nhìn Thẩm Hồi. Trong lòng Thẩm Nguyệt không nỡ, mong có người đứng ra chủ trì công đạo, lại sợ Thẩm Hồi thiện tâm thật sự bị cuốn vào chuyện này.
Thẩm Hồi cắn môi, nội tâm giằng xé rất lâu. Đã có quyết định, nàng vén váy nhanh bước xuống dưới.
Thẩm Nguyệt nhìn bóng lưng Thẩm Hồi, vừa là sự thấu hiểu đã sớm đoán được, vừa là lo lắng.
"Bệ hạ." Thẩm Hồi hành lễ đúng mực.
"A, là Hoàng hậu à. Nghe nói sức khỏe Hoàng hậu đã tốt hơn nhiều rồi?" Hoàng đế bỏ tay đang đặt trên vai hai vị phi tần xuống.
Thẩm Hồi tạ ơn, rồi nói: "Lan quý nhân đang chuyển dạ, nghe thái y nói tướng bụng rất giống hoàng tử. Thần thϊếp khẩn cầu Bệ hạ đến xem một chút, có chân long chi khí của Bệ hạ trấn giữ, Đại Tề chúng ta chắc chắn sẽ lại có hoàng tử giáng thế."
"Lan quý nhân?" Hoàng đế rõ ràng đã quên Lan quý nhân là ai, nhưng ông ta quả thực mong hoàng tử ra đời, quả nhiên vội vàng đi mất.
Thẩm Hồi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vội vàng cởi chiếc áo choàng mới màu vàng ngỗng trên người, đích thân khoác lên cho Giang Nguyệt Liên.
Nếu nói lần trước giúp nàng ta là vì tính toán cho sau này, thì hôm nay quả thực là sự không đành lòng của một người cũng là nữ tử.
Thẩm Hồi sợ lạnh, cho nên khi ra ngoài luôn mang thêm y phục. Nàng nhận lấy chiếc áo choàng màu đỏ khác từ tay Thập Tinh, khoác lên cho Lệ phi.
Lệ phi kinh ngạc nhìn Thẩm Hồi, có chút thụ sủng nhược kinh.
Thẩm Hồi biết hai người họ khó xử, cũng không nói nhiều, phân phó cung tỳ đưa hai người họ về, còn mình cũng trở về cung Vĩnh Phượng.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của nàng quả thực khiến Hoàng đế nhớ tới vị Hoàng hậu này.
Thẩm Hồi vừa về không lâu, liền có quản sự thái giám của Nguyên Long điện đến truyền lời,
Triệu Thẩm Hồi tối nay thị tẩm.