Thiên Hạ Đệ Nhị Mỹ Nhân

Chương 2

edit: Ngyn

Bình tĩnh, bình tĩnh, trên thế giới còn có rất nhiều em gái ôn nhu đáng yêu như vậy, dung mạo so với hàng này còn đẹp đẽ... bỏ đi, có lẽ là không có.

Đường Ninh phát hiện ra một bi kịch, nếu cậu đem gương mặt xinh đẹp của nhóm nữ idol mà mình biết đặt cạnh mặt Tư Vô Tụ để so sánh, thì dung mạo các ẻm sẽ bị chèn ép đến lu mờ ảm đạm, thậm chí còn chả thể nhìn được các ẻm rốt cuộc có thể tính là đẹp không. Thực sự khiến Đường Ninh có chút tuyệt vọng.

Đường Ninh: tui khinh bỉ những kẻ nhan khống, bao gồm chính tui!

Sau khi tương tác qua lại với các nhân vật trong sách một lúc, Đường Ninh cũng đã bắt đầu tiếp thu việc cậu xuyên sách là sự thật.

Hết cách rồi, không chấp nhận thì chẳng lẽ lại cãi lộn, hoặc tự treo cổ trên cành đông nam* xuyên trở về hả?

(*Tự treo cổ trên cành đông nam: một bài rap của Trung Quốc)

Mà e là còn chưa cần tự mình làm, người khác đã trực tiếp treo cậu lên cành đông nam, đặc biệt là thế giới huyền huyễn kiểu này, khả năng thời điểm đó chưa chắc đã chết được đã bị người chộp đi tra tấn dã man để truy hỏi Đường Ninh thật ở đâu.

Dù sao thì thiết lập của Đường Ninh trong sách chính là con trai út của Đường Gia Bảo từ nhỏ đã được sủng ái.

Nếu như Đường Ninh đột nhiên nhô ra nói:" thật ra tui không phải là con trai út của Đường Gia Bảo", hoàn toàn là tự tìm đường chết.

Đại khái là chẳng thể bảo đảm chết rồi cậu có thể trở về hay không, nhỡ tìm đường chết rồi sau đó liền chết thật thì toi.

Hơn nữa thời điểm cậu xuyên không có cái gì xảy ra cả; không có tai nạn xe cộ, không có bệnh nặng, trần nhà không có rơi xuống bla bla. Chỉ là lúc cúi đầu vừa ngẩng lên cái, cảnh tượng liền thay đổi.

So với việc hoảnh loạn tìm cách trở về, Đường Ninh hiện tại càng cần nhanh chóng nhập vai vào nhân vật, tuyệt đối không thể để người khác hoài nghi cậu không phải là Đường Ninh nguyên bản kia.

Cũng may là trong tay cậu có kịch bản, không đến nỗi cái gì cũng không biết. Nếu không thì Đường Ninh không thể làm gì khác ngoài việc nói với người ta, cái tát vừa nãy của vị hôn phu đem tui đánh đến ngu luôn rồi.

Cái cớ đấy quá gượng ép!

Hoàn hảo là Đường Ninh bây giờ không cần plan B, bởi vì dựa theo cốt truyện, Thiên Tương Tu Viện là nơi mà cốt truyện bắt đầu chưa bao lâu, mà tính cách bên ngoài của Đường Ninh không quá phức tạp, coi như không phải là ảnh đế cũng có thể chắc chắn mà thử một lần.

Còn không phải là kiểu công túa độc ác vừa kiêu căng đố kị lại vừa không có não à?

Trong phim cổ trang luôn có một hai người như thế, cứ dựa theo mà làm!

Đường Ninh cứ thế quyết định, từ trong trí nhớ nhảy ra "công chúa dã man", "bạn gái tùy hứng", "Vương phi ngạo kiều" các kiểu nhân vật, tùy tiện nhập vai một tý, sau đó nắm thật chặt bình nhỏ trong tay, dùng sức ném tới một tảng đá lớn bên cạnh!

"Hừ, ta không cần ngươi giả bộ tốt bụng!" Đường Ninh ngữ khí kiên định mang theo xem thường, nghiêng đầu qua một bên, nhìn qua dường như hết sức tức giận.

Trên thực tế, trong lòng cậu chính là: ui, trái tim thật đau, dù gì cũng là một bình thuốc, thời đại này không có cồn có gạc, đi dã ngoại hai ba ngày mà bên người chả có tý đảm bảo nào, giả tạo quá đê!

Hơn nữa, Đường Ninh cũng có chút không dám nhìn biểu tình của Tư Vô Tụ, chỉ lo đối phương làm ra biểu cảm tiếc hận trên gương mặt xinh đẹp kia, khiến hình tượng mà Đường Ninh vất vả duy trì sụp đổ.

Kết quả Tư Vô tụ còn chưa nói gì, vị hôn phu Bối Dật Đình không chịu được ăn bơ liền nhảy ra:" Ngươi! Ngươi sao có thể đối xử với Tư Vô Tụ như thế, y có lòng tốt muốn giúp ngươi mà!"

Đầu óc Đường Ninh xoay chuyển, nhanh chóng nghĩ xong lý do để chặn miệng Bối Dật Đình.

Cậu sâu kín nhìn về phía Bối Dật Đình:" Ngươi muốn cùng ta giải trừ hôn ước, còn chẳng phải là do người trong lòng ngươi là Tư Vô Tụ sao? Hai người các ngươi là một nhóm, ta nói cái gì thì ngươi cũng bênh y, cho nên ta mới không thèm nghe lời ngươi!"

Bối Dật Đình ngẩn người, sau đó hai má gã hơi ửng hồng. Gã không nghĩ thì ra bản thân mình biểu hiện rõ ràng như thế, Đường Ninh cũng có thể nhìn ra, liền không khỏi cẩn thận từng li từng tý liếc mắt nhìn Tư Vô Tụ.

Nhưng mà ánh mắt của Tư Vô Tụ vẫn chỉ rơi trên mặt Đường Ninh:" chúng ta không phải một nhóm, ta cùng người này không quen biết, mong Đường tiểu công tử không đem chúng ta gộp làm một."

Bối Dật Đình:"..."

Đường Ninh:"..."

Đường Ninh có chút cảm thông cho vị hôn phu này, liều mạng giữ gìn người trong lòng, kết quả người trong lòng chỉ cho gã một câu " ta cùng ngươi không quen" liền hoàn toàn rũ sạch quan hệ.

Thật sự thê thảm, phi thường đáng được thắp một hàng nến.

"Chẳng qua, coi như A Ninh không thích ta thì cũng nên xử lý vết thương cho thoả đáng trước khi thí luyện trong rừng chứ." Tư Vô Tụ lật tay, liền có một cái bình nhỏ giống y hệt:"Đặc biệt khi mục tiêu của chúng ta là huyết yêu lang cực kì mẫn cảm với mùi máu."

Đường Ninh sững sờ nhìn Tư Vô Tụ. A Ninh? Gọi ai đấy? Tui hả?

Mới lúc nãy còn gọi "Đường tiểu công tử" liền tiến hoá thành "A Ninh"? Bộ không có chút tiến trình phát triển quan hệ ở giữa luôn à?

Mắt thấy Tư Vô Tụ cách cậu ngày càng gần, Đường Ninh lập tức lấy lại tinh thần:" Đạ tạ, ta... Ta biết rồi, ngươi đưa lọ thuốc cho ta đi... "

" Không, hay là để ta giúp ngươi bôi thuốc đi." Tư Vô Tụ đè lại vai Đường Ninh, ỷ vào chiều cao ưu thế nhìn từ trên cao xuống đối với cậu ngoắc môi, sau đó đổ ra một chút dầu thuốc bên trong bình sứ, xoa xoa ở trên gò má Đường Ninh.

Ngón tay y thon dài, đầu ngón tay rất lạnh, còn mang một tầng chai mỏng, có thể thấy được bình thường luyện kiếm không ít.

Nhìn qua là một nhân vật phong hoa tuyết nguyệt. Nếu không phải Đường Ninh biết được cốt truyện thì sẽ không tin được người xinh đẹp như vậy thật ra là cao thủ.

Chỉ là, Tư Vô Tụ trước mặt đây nhìn thế nào cũng là một người tốt tri kỉ giúp đồng đội bôi thuốc. Nhưng Đường Ninh nhìn khoé môi y nhẹ cong, dường như có thể nhận ra được y đang thiếu kiên nhẫn, ý tứ trong mắt giống như:" vẫn nên tự mình giúp ngươi bôi thuốc tốt, đỡ cho lão tử lại lãng phí thêm một bình dược"

Cảm giác của động vật nhỏ cực kì nhạy bén. Tư Vô Tụ lập tức phát hiện động vật nhỏ dưới tay y bỗng co rúm lại, giống như có chút sợ hãi y.

Điều này ngược lại là chuyện lạ, đặc biệt là đối với một mỹ nhân là Tư Vô Tụ, phản ứng như thế của Đường Ninh đối với y mà nói cực kì mới mẻ.

" Làm đau ngươi à?" Tư Vô Tụ cố ý hỏi.

"Không... Không có." Đường Ninh máy móc mở miệng. Trên thực tế, khi cậu ngửi được mùi huân hương mát lạnh trên người Tư Vô Tụ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Tư Vô Tụ cười cười, che đi đồng tử đen như mực, đôi lông mi dài run rẩy. Đường Ninh giống như cảm giác được trái tim mình cũng run lên theo.

Mà Bối Dật Đình thì hoàn toàn bị bọn họ xem như không khí. Ở lại không xong, đi cũng không được, lúng túng cực kì.

Đáng đời! Cho ngươi đánh người ta, cho tên đàn ông gia bạo là ngươi ra vẻ đạo mạo!

Ai gả cho ngươi thì người đó xui xẻo!

Đường Ninh không cảm thấy đồng tình với gã một chút nào, thậm chí còn có chút mừng thầm khi nhìn ra Tư Vô Tụ đối với Bối Dật Đình một chút hảo cảm cũng không có.

Bối Dật Đình nín nửa ngày, thấy hai người đều không thèm để ý tới mình, gã đành tự mình mở miệng tìm đề tài nói chuyện:" liên qua đến huyết yêu lang... Cả ba chúng ta đều có mục tiêu giống nhau, không thì cùng ngồi xuống tính toán sách lược chứ?"

Gã vừa nói thế, Đường Ninh cũng đột nhiên nghĩ tới, bọn họ hiện tại tới đây không phải là để đi dã ngoại, mà là vì để thông qua sát hạch của Thiên Tương tu viện.

Thiên Tương Tu viện là một trong hai học viện cho tu giả tốt nhất Nguyệt Quốc. Có danh xưng " Đông Uyên Trúc, Nam Thiên Tương" cũng là vì thế. Tiêu chuẩn báo danh nhập học là phải trước hai mươi tuổi đạt đến trình độ võ giả cấp khí.

Nguyệt Quốc là quốc gia lấy võ vi tôn. Võ giả tổng cộng được chia làm 9 cấp.

Từ cấp một đến cấp ba là võ giả thấp nhất, gọi là cấp khí;

Từ cấp bốn đến cấp sáu là võ giả cấp trung, gọi là cấp ngọc;

Từ cấp bảy đến cấp chín là thuộc võ giả cấp cao, được gọi là cấp đan.

Còn cấp cao nhất, chính là Võ thánh, thuộc về nhân vật chỉ sống trong truyền thuyết, sẽ không dễ dàng lộ diện. Võ thánh của một quốc gia cũng không vượt quá ba người, một người trong đó đã bế quan hai mươi năm, không ai biết người đó có còn sống hay không.

Lúc trước Đường Ninh đọc đoạn chia cấp, chia cảnh giới cũng phải nhớ đến có chút đau đầu, sau đó vẫn là nữ đồng nghiệp nhắc nhở cậu:"cậu xem, cấp càng cao, cảnh giới không phải con số càng lớn, cũng càng quý sao?"

Ngọc so với khí đúng là quý hơn thật, nhưng mà với đan...

" Đồ dốt, đan dược trong sách tiên hiệp đều là những vật dụng trọng yếu, có nhiều tiền mấy cũng không mua được đó!" Nữ đồng nghiệp nói.

Đúng nhỉ, nghĩ như vậy, đan so với ngọc quý hơn, cho nên cấp đan là cấp cao nhất.

Về phần cái thần gì đó thánh, cũng không khó hiểu.

Mà đạt cấp khí trước hai mươi tuổi chỉ là tiêu chuẩn báo danh của Thiên Tương tu viện. Bọn họ còn phải thông qua màn sát hạch biếи ŧɦái của học viện mới có thể được chiêu mộ vào.

Có thể nói, dù trong học viện không phải toàn thiên tài thì ít nhất có thể vào được đây cũng là nhân tài.

Đường Ninh lúc đào lại ký ức cũng nhớ tới, khi nguyên chủ mười bảy tuối chính là võ giả cấp hai, tư chất xem như khá tốt. Năm ngoái lúc vừa trở thành võ giả cấp một có đến đây một lần. Cuối cùng thất bại ở cửa ải thí luyện này. Năm nay là lần thứ hai tham gia thí luyện.

Giống như "Đường Ninh" phải thi đến hai, ba lần mới có thể vào học cũng không phải số ít. Trước hai mươi tuổi thì ai cũng có cơ hội, sau hai mươi tuổi thì liền tự động mất đi tư cách.

Vai chính Tư Vô Tụ cũng là lần đầu tiên báo danh, mà thực lực của y cũng không thể chỉ là võ giả cấp hai như trên giấy báo danh.

Trong sách giải thích là mười tám tuổi Tư Vô Tụ đã có thể một mình khiêu chiến cao thủ cấp ngọc.

Người khác đều là cố gắng hết mọi khả năng mà báo danh đem thiên phú của chính mình viết đến thiên hoa loạn trụy*, mà vai chính thì vĩnh viễn yêu thích giấu dốt, đây cũng là thói quen của y rồi.

(*Thiên hoa loạn trụy: ba hoa chích chòe, khoa trương)

Mà không thể chịu nổi là việc này chỉ có mỗi Đường Ninh biết, người khác thì không hề biết!

Tên Bối Dật Đình kia còn thật sự xem Tư Vô Tụ là người yếu đuối mà bảo vệ, lúc thương lượng chiến thuật còn không quên kéo thù hận cho Đường Ninh:" trên người Vô Tụ còn vết thương, chút nữa tới thời điểm đối phó với huyết yêu lang, hai người chúng ta cố gắng tung chiêu mạnh hơn chút, đừng làm y quá mệt nhọc."

Nói xong, Bối Dật Đình còn liếc mắt nhìn Đường Ninh nhiều hơn một cái.

Dường như đang nhắc nhở Đường Ninh, đừng quên trước đó ai là người ở trong rừng cây đã ám toán Tư Vô Tụ.

Đường Ninh có chút nén giận, đó là chuyện tốt Đường Ninh kia làm, cũng không phải ông đây làm, ông đây lại phải cõng nồi!

Anh giai cũng tự nhìn lại chính mình lợi hại bao nhiêu, thực lực của anh ở trước mặt vai chính còn chẳng bõ kìa!

Câu này là nói thật. Bởi trong nguyên tác, bọn họ lần thứ hai đi săn huyết yêu lang, Bối Dật Đình vừa đối mặt với nó liền bị táng cho sml. Mà nguyên chủ thì chỉ lo làm cản trở vai chính, cuối cùng là một mình Tư Vô Tụ dựa vào sức mạnh một người mà gϊếŧ huyết yêu lang, lấy được điểm.

Cho nên là dù có bọn Đường Ninh hay không, huyết yêu lang đối với Tư đại thần hoàn toàn dư sức. Ngược lại là Đường Ninh cùng Bối Dật Đình được chiếm tiện nghi.

Lúc này Đường Ninh rất muốn vỗ vai vị hôn phu mà nói một câu: người anh em, trước khi khoe khoang đóng vai anh hùng hãy cân nhắc năng lực của chính mình một chút đi!

Như anh đây rất tự giác, mục tiêu lớn nhất chỉ là không gây cản trở cho vai chính thôi.

Cậu quyết định, đợi đến thời điểm săn gϊếŧ huyết yêu lang lần thứ hai, cậu liền cố gắng hết khả năng mà chạy trốn, để lại chiến trường cho vai chính thoả thích phát huy!

Tác giả có lời muốn nói:

Trước đó~

Đệ nhất công: A Ninh, ngươi thật đáng yêu, giống như động vật nhỏ ý.

Đệ nhị thụ: ha ha, người anh em bị mắt lác đúng không?

Sau đó~

456: A Ninh, ngươi thật đáng yêu.

Tiểu Đường Đường ( lệ rơi đầy mặt): người anh em, anh nói gì cũng đúng, có thể rút cái đồ chơi kia ra được không?