Trần Mạn làm bài tập một lát thì cảm thấy hơi đói, dự định đi xuống nhà bếp lấy hộp sữa chua lót dạ, thì nhìn thấy cha đang chuyên tâm thái gì đó trong bếp, đối với khả năng nấu nướng của cha, Trần Mạn vô cùng yên tâm, khi còn bé cô không thích ăn cơm, Trần Châu biến đổi đa dạng nấu ăn cho cô, ánh đèn nhà bếp chiếu sáng lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông, người đàn ông mặc đồ ở nhà, nhiều hơn mấy phần ôn hòa, trong lòng Trần Mạn hơi động, cảm giác thời gian như dừng lại, cô không nhịn được mà nở nụ cười.
“Cha!” Trần Mạn gọi một tiếng đi qua phía sau ôm lấy lưng Trần Châu, từ bên trái hắn thò đầu ra. “Ba đang làm gì thế.”
Ngón tay thon dài của Trần Châu đang xử lý xương sườn, nhìn qua chỉ thấy cảnh đẹp ý vui.
“Cũng không biết là con mèo ham ăn nào nói muốn ăn sườn xào chua ngọt?” Trần Châu nhìn qua bàn tay nhỏ đang vòng qua hông mình. “Mạn Mạn đến bàn ăn chờ trước, ba sẽ nhanh nấu xong thôi.”
“Không đâu, con muốn đợi cùng cha. Con học nấu luôn.”
Trần Châu buồn cười nhìn qua cô một chút, biết cô chỉ nhất thời hứng khởi, thật sự để cô học, nhất định sẽ lẩm bẩm.
“Vậy con đừng ra xa chút, cẩn thận dầu bắn lên người.” Lo con gái đói bụng, Trần Châu tăng nhanh tốc độ trong tay, Trần Mạn ngoan ngoãn đứng ở một bên, rướn cổ nhìn vào trong nồi, trên thực tế khóe mắt vẫn luôn nhìn Trần Châu.
Cha nấu ăn thật đẹp trai, Trần Mạn âm thầm nghĩ.
Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi trên sofa xem tivi, Trần Châu thấy con gái chăm chú xem tivi, ôm gối, một đôi chân trắng nõn tùy ý đung đưa, một tay chống cằm, dáng vẻ ngây thơ, trong lòng có chút do dự.
“Mạn Mạn, cha có chuyện muốn nói với con.” Do dự một lúc, Trần Châu vẫn quyết định lên tiếng.
“Có chuyện gì thế cha.” Trần Mạn quay đầu nhìn hắn, thấy Trần Châu chỉ nhìn chằm chằm vào mình không nói chuyện, cô có chút bất an xoay người. “Cha sao thế? Tóc con rối, hay là tư thế ngồi không được ổn.”
“Cha và mẹ con quyết định ly hôn.”
Trần Mạn có chút ngạc nhiên, mặc dù nó nằm trong dự liệu của mình, nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy, cô có hơi căng thẳng nhìn qua Trần Châu. “Cha, chẳng lẽ cha sẽ không quan tâm con nữa…”
Trần Châu bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Trần Mạn thấy hắn không nói gì, tim đập thình thịch, hốc mắt đỏ lên. “Cha à, thật sự không cần con nữa ư? Con không muốn ở cùng mẹ.”
Lúc đầu Trần Châu chỉ muốn dọa con gái một chút, nào ngờ lại khiến cô nhóc khóc, nhất thời luống cuống tay chân, ôm sát người vào ngực, nho nhỏ một đoàn ở trong ngực mình khóc thút thít. “Xin lỗi Mạn Mạn, không phải cha cố ý dọa sợ con đâu, cha đùa thôi, sao cha có thể không cần con chứ.”