Trốn Tình Khó Thoát

Chương 5: Ôn gia 1

Ôn Hinh vừa về đến nhà, Tiểu Vu đã nhào lên người cô, sau đó nhắm vào ngực cô cọ xát. Cô đột nhiên nhớ đến chuyện tối hôm qua, rùng mình một cái, nhìn Tiểu Vu, lòng cô có một cảm giác quái dị.

Lúc đó, mẹ Ôn Nhu đang bận việc làm ăn, trên cơ bản là không rảnh trông non Ôn Hinh. Vì vậy Ôn Hinh cũng tự tại qua được hai ngày.

Sở Cẩn và Thúy Thúy bởi vì còn phải học bài, nên đã quay về trường đi học. Ôn Hinh không có việc gì làm trong lòng buồn bực, mẹ Ôn Nhu kêu cô quay về nhà cũ, vì chị họ của cô từ nước ngoài đã trở về, ở đó đang chuẩn bị yến tiệc hoan nghênh cô ấy.

Ôn Hinh một bên vừa uống nước vừa nghe, cũng không nói chuyện, mẹ cũng đoán được cô không thích nghe những chuyện này, vì vậy cũng không nói gì thêm.

Ôn Khả Di là con gái lớn của Ôn gia, ở Mỹ nổi tiếng tài giỏi, cao gầy xinh đẹp, được nhiều thiếu gia cậu ấm đổ xô lấy lòng. Các cô cùng trang lứa với nhau, nhưng lúc nào cũng là Khả Di đứng đầu, bà ngoại luôn luôn nghiêm khắc, khôn khéo cũng tương đối coi trọng cô ấy.

Cô ấy cũng chính là chị họ trong lời nói của mẹ. Ôn Hinh nghĩ thầm, Bất luận Ôn Khả Di có đặc biệt thế nào cũng không liên quan gì đến cô. Cô vĩnh viễn không quên được khi còn bé Ôn Khả Di ở sau lưng mọi người khinh dễ cô, hãm hại cô, thậm chí luôn có vẻ mặt kiêu căng đứng ở trước mặt cô trào phúng nói "Đối với Ôn gia, mày chỉ là người ngoài mà thôi" .

Bắt đầu từ lúc sáu tuổi, cô đã hiểu và luôn cách xa Ôn Khả Di. Cho đến khi Ôn Khả Di đi nước ngoài du học, hôm nay đã áo gấm về làng.

Nhưng mà tất cả mọi chuyện đối với cô đều không quan trọng. Cô cũng không còn là bé gái đánh nhau để được mọi người chú ý.

Thế nhưng, một cuộc điện thoại của Ôn lão phu nhân đã làm cho Ôn Hinh phải về nhà lớn của Ôn gia, dù trong lòng cô một vạn lần không muốn về, nhưng Ôn lão phu nhân đã ra lệnh, cô không thể cãi lại thánh chỉ.

Kỳ thật Ôn Hinh cũng không biết tại sao lại đột nhiên gọi cô trở về. Dù thế nào cô cũng không hy vọng xa vời, việc mình trở về là việc rất quan trọng. Lúc Ôn lão phu nhân nhìn cô, ánh mắt bà vẫn luôn là sự lãnh đạm trong đó có vài phần chán ghét. Từ rất sớm Ôn Hinh đã tự hiểu rõ ý nghĩa của ánh mắt đó, vì sự tồn tại của cô là việc hổ thẹn đối với Ôn gia.

Lúc nhỏ Ôn Hinh vì việc này rất đau lòng, nhưng dần dần bắt đầu chuyển sang tuyệt vọng rồi từ tuyệt vọng chuyển thành phai nhạt. Không còn bất kì hi vọng nào thì sẽ không thất vọng.

Trở lại nhà lớn, Ôn Dĩnh nói Ôn Khả Di cũng đang ở đây, có chút ngoài ý muốn. Nhưng Ôn Hinh cũng đã hiểu được vì sao bà ngoại đột nhiên gọi điện thoại cho cô. Nguyên nhân không phải là nhớ cô, mà vì tất cả mọi người đều tới đây.

Ôn Khả Tĩnh vừa nhìn thấy Ôn Hinh lập tức dính lấy cô "Chị họ, chị đã tới rồi". Ôn Khả Tĩnh và Ôn Dĩnh là hai anh em ruột, mà cậu hai rất thương yêu Ôn Hinh, vì vậy nên Ôn Hinh và anh em bọn họ cũng tương đối thân thiết với nhau, nhất là Khả Tĩnh cô gái nhỏ này rất thích dính vào Ôn Hinh.

Ôn Hinh cười cười, xoa đầu làm rối loạn mái tóc dài của cô bé "Rất nhớ chị sao?"

Cô gái nhỏ đẩy cánh tay đang làm loạn trên tóc mình ra, hờn dỗi "Chị họ chị thật đáng ghét".

Ôn Dĩnh không nói gì chỉ nhìn các cô chơi đùa ầm ĩ, một lúc lâu mới nói: "Đừng đùa nữa, bà nội đang đợi chúng ta ở phòng sách".

Thu hồi mấy lời đùa giỡn lại, mang vẻ mặt nghiêm chỉnh đi đến thư phòng, Ôn lão phu nhân luôn luôn không thích tiếng ồn ào, dù là cháu trai cháu gái bà sủng ái cũng không ngoại lệ.

Gõ cửa một cái, Vương mụ người hầu của bà ngoại ra mở cửa.

"Bà nội".

"Bà nội".

"Bà ngoại.” Ôn Hinh cẩn thận kêu một tiếng, cúi đầu, đối với người đang ngồi trên ghế này tuy đã lớn tuổi nhưng tinh thần vẫn còn khẻo mạnh, sắc mặt nghiêm nghị. Cô không tự chủ được có chút sợ hãi.

"Ừ". Ôn lão phu nhân thản nhiên đáp lại, liếc mắt nhìn các cô một cái rồi mới chậm rãi nói: "Tất cả ngồi xuống đi".

Ba người ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Khả Di đã đi du học trở về, đang ở bên trong chuẩn bị lo tổ chức yến tiệc, mấy người các cháu không có việc gì làm thì đi phụ một tay đi". Vẫn là kiểu nói lạnh nhạt nhưng không thể cãi lại.

"Dạ." hai anh em cùng nhau đáp lại, mà Ôn Hinh còn đang thất thần, cái gì cũng không có nghe.

"Ôn Hinh." Ôn lão phu nhân dường như có chút bất mãn.

"Dạ, gần đây cháu lúc nào cũng rảnh." Ôn Hinh vội vàng nói.

Ôn lão phu nhân không nói gì nữa chỉ liếc mắt nhìn Ôn Hinh. Ôn Hinh cũng không dám đi làm rõ đến cuối cùng ánh mắt ấy chứa đựng hàm ý gì, cô sợ sẽ lại nhìn thấy sự chán ghét đó. Đã nhiều năm như vậy cô cũng như trước kia không thể nào không để tâm đến sự chán ghét này.

Sau đó Khả Tĩnh cùng Ôn lão phu nhân trò chuyện một lúc, Ôn Khả Tĩnh ngây thơ luôn luôn đem lại niềm vui cho Ôn lão phu nhân. Không giống như cô, lúc nào đến đây cũng chỉ yên lặng như người vô hình.

Mà Ôn Dĩnh hình như có chút tâm sự, đại khái là vì Ôn Khả Di đã trở về. Từ nhỏ, hai người bọn họ đã không đứng chung một chiến tuyến, một là thiên chi kiều nữ của Ôn gia, một là thiên chi kiêu tử trưởng tôn duy nhất của nhà, hai người bọn họ luôn chiến đấu gay gắt với nhau như ăn cơm bữa.

Nghe được những những chuyện bọn họ nói với nhau, Ôn Hinh lờ mờ hiểu được một chút sự tình. Hóa ra, Ôn gia coi trọng yến tiệc này như vậy là vì không chỉ để đón tiếp Ôn Khả Di trở về nước, mà quan trọng hơn là nhân cơ hội này giúp Ôn Khả Di gặp gỡ người quyền thế trong thành phố H, vì nhà họ Ôn đang muốn tìm một xí nghiệp gia tộc lót đường.

Mấy năm nay, sản nghiệp của Ôn gia đã bắt đầu xuống dốc, phải đặc một mạng lưới giao thiệp, kết giao quan hệ, dùng thế lực bên ngoài để chấn chỉnh gia nghiệp.

Mà bà ngoại và cậu hai của cô đã có ý chọn một người, hình như người đó là người kế thừa Bổn thị và cũng là ông trùm của giới bất động sản. Bổn thị trong giới thượng lưu có sức ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều người muốn kết giao với nhân vật này.

Đối với những việc này Ôn Hinh luôn không có hứng thú, cũng không lưu tâm đến, dù sao mình cũng không vướng vào cái vòng xoáy đó.

Kết thúc cuộc nói chuyện đã là chạng vạng, quản gia nói bữa tối đã làm xong. Ôn Hinh ở lại ăn cơm. Sau bữa cơm tối Khả Tĩnh còn muốn giữ cô lại qua đêm, nhưng cô từ chối.

Đối với ngôi nhà sang trọng này, Ôn Hinh luôn có một loại kháng cự, về nhà còn thoải mái tự tại hơn, ngày mai sẽ qua đây hỗ trợ, có thể tránh được thì cố hết sức mà tránh đi.

Ngay lúc này, Ôn Hinh luôn hoài nghi năm đó mẹ ở bên ngoài mà nhất quyết không về đây sống có phải là vì nguyên nhân này hay không.