“Xong rồi.”
Ninh Phức lấy lại tinh thần, duỗi tay ra sau, không còn tìm được khe hở ban nãy nữa.
“Cám ơn...”
Nhìn thấy Dương Viễn Khai cách đó không xa đã lấy áo khoác trở lại, Ninh Phức mới muộn màng ý thức được ban nãy Tống Trì Phong đẩy người bên cạnh đi, hẳn là sợ cô sẽ xấu hổ.
Cứ như vậy, sự mẫn cảm ban nãy của mình có chút buồn cười.
Đối diện với tâm tư tinh tế và cẩn trọng của ông lớn ngành kinh doanh trước mắt, cô không tự giác lại nói một tiếng: “Cám ơn.”
Tống Trì Phong lấy lại ly rượu trên bàn nhỏ, động tác biểu cảm ung dung bình tĩnh, ánh mắt ôn hòa, sự khó lường ban nãy dường như chỉ là ảo giác trong chớp mắt của cô.
“Khách sáo rồi.”
Không biết trong điện thoại đã nói những gì, Thời Từ trở lại bảo là có việc, nói một tiếng xin phép với nhóm người Tống Trì Phong xong rồi đưa Ninh Phức rời khỏi tiệc rượu đến bãi đậu xe.
Quy mô sơn trang nghỉ mát rất lớn, đèn trong bãi đậu xe còn chưa mở hết, trong đêm tối không nhìn thấy điểm cuối.
Xe của khách đều tập trung đậu tại một khu vực, Ninh Phức không biết rõ về nhãn hiệu lắm, chỉ nghe Thời Từ nắm tay cô nói: “Ài, đám người này thật giàu có, anh cũng phải tranh thủ lái mấy chiếc xe này trước năm ba mươi tuổi.”
Mặc dù Ninh Phức hiếm khi tham gia những trường hợp xã giao như vậy, nhưng cô cũng có thể nhìn ra, những vị khách của buổi tiệc rượu tư nhân hôm nay, tùy tiện kéo một người ra ngoài cũng là đỉnh kim tự tháp của ngành nghề nào đó.
Mà trong số nhiều đỉnh kim tự tháp như vậy, lại có một đỉnh chóp cao vυ't khác.
“Anh Tống kia, rốt cuộc là ai ạ?” Ninh Phức theo Thời Từ lên xe, nhớ lại ban nãy tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhắc đến Tống Trì Phong, giọng điệu và biểu cảm đều để lộ vẻ khâm phục và hâm mộ.
Thời Từ thắt dây an toàn cho mình xong, lại nhìn thoáng qua Ninh Phức đã thắt xong dây an toàn, mới khẽ cười nói: “Em đấy, đúng là một người mê múa, chỉ biết nhảy múa, trừ nhảy múa ra cái gì cũng không biết.”
Ninh Phức hơi mím môi nói: “Nếu anh Tống kia là nhà vũ đạo em nhất định sẽ biết.”
“Em không biết anh ta cũng không sao, em biết Tống thị đúng không, tổng bộ cách phòng làm việc của em không xa.” Thời Từ nổ máy, chầm chậm lái xe ra khỏi bãi đậu xe đồng thời tiếp tục giải thích với cô: “Tống thị là công ty gia đình, kinh doanh xuất nhập khẩu từ rất sớm, sau này chuyển sang nghiên cứu phát triển điện tử, bắt đầu sản xuất con chip nội địa.”