“Bị phụ nữ sờ soạng có phản ứng không phải thực bình thường sao, cô nhanh lên!” Giang Dã giống như không có chuyện gì nói.
Kiều Nhạc tiếp tục băng bó, rất nhanh đã xong, chỉ là khuôn mặt đã đỏ rực lên.
Giang Dã một tay ôm đầu, nghiêng người hai mắt sáng quắc, không đứng đắn mở miệng “Mặt đỏ như vậy, chưa từng yêu ai sao? Cô không phải vẫn là xử nữ đó chứ?”
Kiều Nhạc chạy như bay trốn lên lầu, sau khi đóng cửa phòng vẫn còn nghe thấy tiếng cười của Giang Dã, trái tim đập thình thịch, tay xoa xoa lên khuôn mặt nóng rực của mình.
“Lưu manh”
Nếu cô biết được Giang Dã sau này sẽ đối với mình như vậy, thì lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô chắc chắn phải chạy thật xa.
Giang Dã lái xe luôn rất nhanh, không bao lâu đã đến bệnh viện, Kiều Nhạc rất nhanh đã hồi hồn.
Khi đến cửa phòng bệnh, Giang Dã đang muốn đẩy cửa tiến vào lại bị Kiều Nhạc giữ chặt tay “Anh đừng nói chuyện kiểu châm chọc như vậy, có được không?”
Hắn cúi đầu nhìn tay cô, lại nhìn về phía ánh mắt cầu xin của cô, yết hầu di chuyển cao thấp, thở dài một cái
“Biết” có chút không tình nguyện, sau đó cúi đầu mạnh mẽ mổ lên môi cô một cái, nở một nụ cười xấu ca “Thu chút lợi tức.”
Sau đó lấy tay cô ra, đẩy cửa bước vào. Kiều Nhạc giật minh, hai má nóng lên theo sát hắn đi vào.
Giang Hải nhìn người đến thăm, thực kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền vui vẻ cười rộ lên “Tiểu Dã đã đến.”
Giang Dã thản nhiên “ừ” một câu liền tìm chỗ ngồi xuống.
“Cậu, ngại quá con đến muộn.” Kiều Nhạc quen thuộc đặt cặp l*иg lên bàn, chuẩn bị thức ăn cho ông.
Giang Hải khoảng thời gian này điều dưỡng không tồi, tinh thần cũng minh mẫn không ít, gật đầu cười nói “Nhạc Nhạc, lần sau không cần phiền toái như vậy, y tá bệnh viện sẽ chuẩn bị.”
“Vì cậu phục vụ, con đương nhiên vô cùng tự nguyện.” Kiều Nhạc thân thiết đáp lại ông, không khí giữa hai người rất hòa hợp, vừa cười vừa nói chuyện, khiến cho một người khác ở trong phòng có chút dư thừa.
Giang Dã bắt chéo hai chân ngồi chơi di động, trong lòng thầm oán Kiều Nhạc không biết bao lần.
Thấy Giang Hải liền như con Pug dính người, thật ghê tơm.
Cười cũng thật xấu!
Giọng nói nũng nịu như vậy, muốn dùng cho ai a?
Mẹ nó.
Sau một trận cười nữa, Giang Hải mới nhìn về phía Giang Dã “Tiểu Dã, bang hội vẫn ổn chứ?”
Hắn mím môi, vài giây sau mới nói “Vẫn như trước.”
Giang Hải lúc đầu cật lực phản đối hắn theo con đường này, nhưng chờ sau khi ông từ Hải thị trở về, lúc đó ván đã đóng thuyền, hơn nữa đã quá muộn. Chỉ cần nhắc tới chuyện này hai người không tránh được cãi vã, mối quan hệ cha con vốn đã yếu ớt mấy năm nay cũng đều tan thành mây khói.
Trong lòng ông tràn ngập áy náy, ngày ngày lo lắng hãi hùng.
Người khi già đi sẽ nhận ra rất nhiều điều, con cháu có phúc của con cháu, tính tình cũng thay đổi, bắt đầu ăn chay niệm phật tích phúc đức.
“Vậy là tốt rồi, con bên ngoài làm việc phải cẩn thận, ngày thường cũng phải chăm sóc cho Nhạc Nhạc một chút.”
Giang Dã nghe ông nói như vậy mới dời khỏi màn hình “Ông nói đúng.” Sau đó ý vị thâm trường nhìn Kiều Nhạc “Kiều Nhạc, tôi chăm sóc em có tốt không?”
Kiều Nhạc sửng sốt, sau đó mới gật đầu cười nói “Cậu yên tâm, anh họ đối với con tốt lắm.”
Lại không để ý tới ánh mắt Giang Dã nhìn cô ngày càng sâu thẳm.