Lúc tự tát mặt chính mình, còn chưa cảm nhận được cơn đau thì một bàn tay lớn đã phủ lên.
Dưới sự xoa nắn, cơn đau tan biến sạch sẽ. Dẫu vậy thì trên mặt vẫn còn lằn vết đỏ, chạm tay vào cũng có thể cảm nhận được chỗ bị sưng lên.
Kham Từ quay đầu đi, trong mắt chứa đầy tuyệt vọng, Diêu Tử Thịnh đau lòng nâng mặt y lên, từng chút từng chút hôn khẽ từ dưới lên trên, như đang đối đãi với món đồ trang sức trân quý nhất, yêu thích không rời tay.
Đây là lúc mà Diêu Tử Thịnh tỉnh táo cảm nhận rõ ràng nỗi đau như bị dao cứa vào tim.
Nói đến cũng buồn cười, trước giờ gã vẫn luôn lấy chuyện hành hạ ngược đãi làm vui, sinh mệnh chết trong tay gã nhiều không đếm xuể. Lúc còn nhỏ thì là đám chó mèo, tới khi học y thì là đám chuột bạch, nơi nơi đều là lạc thú tra tấn đến chết.
Cho tới hiện giờ, đám động vật kia đã không còn có thể tiếp tục phát huy tác dụng tạo niềm vui cho gã nữa, gã mới chuyển mục tiêu sang con người.
Biểu cảm và những tiếng gào thét đến chết chết đi sống lại của đám người kia, hoàn toàn khiến cho hứng chí của gã nảy nở, huyết dịch sôi trào.
Nhưng giờ đây, gã thế mà lại xuất hiện cảm giác đau lòng trước nay chưa từng có…
Toàn bộ tế bào trong cơ thể gã đang kêu gào, gầm thét lên, tất cả đều là vì người ở trước mắt.
Gã không thể lại mất đi Kham Từ thêm lần nữa.
“A Từ…” Diêu Tử Thịnh hôn lên mắt y, giọng nói tràn ngập vẻ khẩn cầu, “Đừng chia tay có được không? A Từ…”
Từng tiếng “A Từ” đầy mê hoặc cứ thế thốt ra, gãi vào trong lòng đến ngứa ngáy khó nhịn.
Áo trên của Kham Từ bị Diêu Tử Thịnh vén lên, để lộ ra thân thể mê người đầy căng mịn ở bên trong. Diêu Tử Thịnh dùng đầu lưỡi liếʍ láp phần bụng mềm mại, sau đó mυ'ŧ, cắn, lưu lại một loạt dấu răng ửng đỏ.
Ngực bị cả tay cả miệng giày vò, mãi đến tận khi nơi đó nhô lên, sưng to, có thể ngậm vào miệng, mài bằng răng.
Một luồng nước chạy vọt lên đại não của Kham Từ, y cảm giác được phần dưới thân căng cứng lại, y lặng lẽ khép hai chân, muốn đè ép cơn du͙© vọиɠ kia xuống.
Thế nhưng Diêu Tử Thịnh hiểu rõ nhất về cơ thể của y, rất nhanh chóng phát hiện ra sự biến hoá trên người y, nào có chuyện dễ dàng buông tha.
Bàn tay di chuyển xuống phía dưới, xuyên qua lớp quần rộng rãi, đi thẳng tới “khe sâu”. dương v*t đứng thẳng bị nắm trong tay, chỉ cần Diêu Tử Thịnh hơi dùng sức một chút, Kham Từ sẽ như mèo con mà phát ra những tiếng nỉ non mê người.
Điều mà Diêu Tử Thịnh thích nhất, chính là dáng vẻ lúc Kham Từ không kìm nén nổi mình.
Trong chuyện tình ái, Kham Từ luôn ở trong thế yếu hơn, lúc thăng hoa việc y thích làm nhất là nghiêng đầu, giấu đi nét ửng đỏ nơi khoé mắt, sau đó cắn môi, ánh mắt mê man, ngơ ngác nhìn vô định về phía đằng xa.
Đó là dáng vẻ không thể bắt gặp lúc thường ngày, là thứ chỉ độc thuộc về gã, là cảnh tượng đẹp đẽ nhất mà chỉ có Diêu Tử Thịnh mới có thể ngắm nhìn.
Cuối cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng bắn vào trong tay, vừa mới xuất, nhiệt độ vẫn còn vừa phải.
Diêu Tử Thịnh lúc làʍ t̠ìиɦ luôn không có nhiều sự kiên nhẫn đối với màn dạo đầu.
Gã vẫn cho rằng, đàn ông lúc làʍ t̠ìиɦ nên kèm theo sự đau đớn.
Chỉ có đau đớn mới là khắc cốt ghi tâm, cũng chỉ có đau đớn, mới có thể khắc ghi sự tồn tại của nhau.
dương v*t vẫn như trước cắm sâu đến tận cùng, mang theo nỗi đau, đẩy tình yêu tới cao trào.
Từ đầu đến cuối Kham Từ không có phản ứng gì quá lớn, bất kể là đau đớn hay thoải mái, đều không thể dậy lên một gợn sóng nào ở trong y nữa.
Rõ ràng hai người đang làm loại chuyện thân mật nhất, thế nhưng bầu không khí lại vẫn cứ tràn ngập sự bi thương. Tiếng ra vào khô khan, làm cho Diêu Tử Thịnh cứ luôn có một loại ảo giác, giống như mình đang làʍ t̠ìиɦ cùng một con búp bê, mà con búp bê ngay đến một tiếng hừ cũng không chịu phát ra.
Diêu Tử Thịnh không tin tà, gã siết chặt bờ vai của Kham Từ, đối diện với gã chỉ có sự hung hãn làm càn. Tốc độ càng lúc càng nhanh, cường độ cũng càng lúc càng mạnh, như thể muốn đâm xuyên sống người đang ở dưới thân, không có một chút mảy may tới cảm thụ của Kham Từ.
Diêu Tử Thịnh rốt cuộc cũng cảm nhận được sự ẩm ướt nơi lối vào, gã mừng rỡ cúi đầu nhìn, nhưng thứ gã nhìn thấy lại không phải là “thuỷ triều” sau khi động tình của Kham Từ, mà là thứ màu đỏ tươi chói mắt.
Máu hỗn tạp chỗ giao hợp chầm chậm chảy xuống, mùi tanh gay mũi, nhìn mà phát hoảng.
Diêu Tử Thịnh nuốt một miếng nước bọt, miệng hơi hé, qua một hồi lâu, mới rút ra dương v*t bị nhuốm máu, sau đó nằm đờ trên người Kham Từ.
“Xin lỗi…”
Đây là lời duy nhất Diêu Tử Thịnh có thể thốt ra trong tình trạng não bị đình trệ.
Kham Từ chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà, không chút cảm giác đau đớn. Y mở miệng, giọng khàn khàn uể oải: “Không thấy bẩn à?”
Sau đó lại tự trả lời, “Em cũng cảm thấy bẩn.”
“Không, anh bẩn, là anh bẩn.” Diêu Tử Thịnh nghẹn ngào phản bác, Kham Từ thì nhắm chặt mắt lại, không có động tĩnh gì nữa.
…
Lúc xử lý vết thương cho Kham Từ, máu đỏ nhiễm ra gần hết nước.
Diêu Tử Thịnh cẩn thận đặt Kham Tử xuống đầu giường, đổi quần áo cho y, rồi xoa thuốc.
Kham Từ mệt mỏi nằm trên giường, Diêu Tử Thịnh vừa muốn bước ra ngoài nấu cơm, thì lại bị Kham Từ gọi về.
Diêu Tử Thịnh không ngoái lại, nhưng rồi vẫn là mang theo nụ cười khổ mà quay đầu, đối mặt với Kham Từ chưa được mấy giây đã thua trận.
Kham Từ vẫn kiên định, không có một chút dao động, ” Diêu Tử Thịnh, qua đêm nay, vẫn cứ nên chia tay thôi.”
“Chia tay? Lại là chia tay? Tại sao cứ nhất định phải chia tay?!” Diêu Tử Thịnh quay ngoắt lại, điên tiết đá vào giường, làm cho cả giường rung lên.
“A Từ, chẳng lẽ anh đối xử với em còn chưa đủ tốt sao?” Diêu Tử Thịnh đau điếng lòng, “Anh thừa nhận lần này anh đã gây tổn thương quá lớn với em, anh cũng thừa nhận mình đã nói rất nhiều lời khó nghe khiến cho em không thoải mái, chúng ta không thể quên hết những chuyện không vui đó, một lần nữa ở bên nhau khó khăn đến thế cơ à?”
“Diêu Tử Thịnh, em quá hiểu anh, chuyện này không cho qua được, anh cũng sẽ không quên.”
Diêu Tử Thịnh tí thì bật thốt lên chân tướng ngọn ngành mọi chuyện, ở trước mặt Kham Từ sự tự chủ của gã luôn giảm đi rất nhiều.
Câu “Kỳ thật kẻ cường bạo em trong quá khứ và hiện tại đều là anh!” từ đầu đến cuối không hề thoát ra khỏi miệng.
Nếu nói ra, điều mà Diêu Tử Thịnh phải đối mặt, có lẽ cũng không chỉ dừng lại ở vấn đề chia tay, mà sẽ là một mất một còn.
Diêu Tử Thịnh luôn tự nhận là bình tĩnh, nhưng lần nào cũng bị Kham Từ tác động tới tâm tình, địa vị Kham Từ ở trong lòng gã, ngay đến chính gã cũng phải sợ hãi.
Diêu Tử Thịnh thoáng chững lại, đến tột cùng là bắt đầu lừ khi nào, Kham Từ từ một món đồ để gã “vui đùa một chút”, lại thành ra như hiện tại, trở thành bảo bối mà gã trăm phương ngàn kế cũng muốn giữ lại?
Trên người Kham Từ cũng chẳng có gì đặc biệt, dung mạo vóc dáng tuy là tuyệt hảo, thế nhưng cũng không đến nỗi không thể thay thế. Gã từng cho là mình nhẫn nhịn, muốn kéo dài thêm một chút thời gian, thế nhưng trong ba năm, sự nhẫn nhịn cũng nên đủ rồi, thế mà du͙© vọиɠ lại cứ không hề giảm bớt.
Lý trí trong tiềm thức của Diêu Tử Thịnh nói cho gã biết, người này tuyệt đối không thể giữ lại, mà nên lập tức bóp chết, đây là uy hϊếp duy nhất của gã, tất cả những thứ tạo ra ảnh hưởng đối với tâm tình của gã đều không nên tồn tại.
Nhưng thực tế gã không cách nào xuống tay được, gã không phải chưa từng thử qua, nhưng rồi cuối cùng chỉ toàn là thất bại.
Nếu gϊếŧ không được, vậy thì không thể để cho người này rời khỏi mình.
Diêu Tử Thịnh khôi phục một chút lý trí, gã tiến lên ngồi bên giường, thoắt cái ra vẻ dịu dàng ghìm chăn trên người Kham Từ.
“Kham Từ,” Giọng của Diêu Tử Thịnh ôn hoà đến dị thường, “Đừng tiếp tục muốn chia tay nữa, nếu em dám rời khỏi anh, thì em có thể thử xem…
“Mẹ kiếp anh nhất định sẽ đ*t chết em.”
“Anh không đến mức sẽ giam cầm em đấy chứ? Đợi vết thương khỏi, em vẫn cần phải rời đi.”
Diêu Tử Thịnh cười híp mắt, “Tại sao lại không nhỉ?”
“Diêu Tử Thịnh, em là cảnh sát.” Kham Từ nhìn gã gằn từng tiếng.
“Thế thì sao?”
Diêu Tử Thịnh hơi híp mắt lại, nốt ruồi khoé mắt thoắt ẩn thoắt hiện, “Đừng quên nhé cảnh sát Kham, nhược điểm của em còn đang ở trong tay anh, anh khuyên em đừng có manh động.”
Trái tim Kham Từ thắt lại, cảm giác quen thuộc kia phả vào mặt, khiến y không kìm được mà run rẩy, “Anh…có ý gì?”
“Đừng quên, đoạn video kia vẫn còn đang nằm trong tay anh, đây có thể là một thứ rất hay ho đấy…”
Mắt Kham Từ thoắt lạnh.
Y chống cơ thể suy yếu của mình dậy, nhìn Diêu Tử Thịnh với vẻ không thể tin nổi. Một lúc sau cánh tay dịch ra phía sau, ngay khi Diêu Tử Thịnh còn đang bất ngờ, y lật ngược tình thế trong chớp nhoáng, đưa nòng súng lạnh băng nhắm ngay vào trán của Diêu Tử Thịnh.
Toàn bộ chuyển biến chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Trong mắt Kham Từ chứa đầy sự thất vọng cùng phẫn nộ, gương mặt trở nên dữ dằn, là vẻ cay nghiệt quyết tuyệt mà Diêu Tử Thịnh dường như đã từng được biết.
Kham Từ thở hắt một cách lãnh lẽo, đáy mắt không chút tình cảm, “Xoá đi.”
Diêu Tử Thịnh không nói gì.
Kham Từ cười gằn, “Anh cho là em không dám nổ súng chắc?”
Diêu Tử Thịnh lắc đầu cười, một phát bắt được đầu súng đang chĩa ngay giữa trán mình.
“Nổ súng đi chứ cảnh sát Kham, anh đang muốn xem thử, em cầm một khẩu súng không có đạn…thì làm sao để gϊếŧ được anh đây?”
Chỉ một giây sau, Diêu Tử Thịnh trực tiếp tóm ngược trở lại cổ tay của Kham Từ, bẻ một cái, súng lục rớt xuống, cổ tay liền bị trật khớp.
Kham Từ đau đến bệch mặt, Diêu Tử Thịnh không cho y kịp thời phản kích, nháy mắt nhặt được súng lên chĩa ngay vào gáy y.
Diêu Tử Thịnh đắc chí, cực kỳ hưng phấn, “Cảnh sát Kham, em thua rồi!”
Tiếp theo đó là tiếng nổ cò súng, súng không có đạn nên cũng không bắn ra được cái gì, sau khi được Diêu Tử Thịnh dùng để hù doạ, súng bị tiện tay ném lên giường, phát ra tiếng bộp cứng nhắc.
Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài trong vòng hơn một phút, Diêu Tử Thịnh dễ dàng xoay chuyển tình thế, biến nguy thành cơ.
Kham Từ thở hổn hển, y đánh lộn không hề tệ, thế mà ở trước mặt Kham Từ lại không có chỗ phản công. Y ngàn vạn lần không ngờ được rằng, người yêu cùng mình chung chăn gối suốt ba năm, lại có trình đánh lộn cùng một tâm trí xuất sắc như vậy, làm cho y không tìm nổi cơ hội đánh trả.
Cổ tay vẫn còn đang bị Diêu Tử Thịnh tóm chặt, gã lau từng giọt mồ hôi lớn nhỏ trên mặt Kham Từ, nở nụ cười nắm chắc phần thắng, “Cảnh sát Kham, thắng làm vua thua làm giặc, em còn gì để nói không?”
Kham Từ cụp mắt, cổ tay đau đớn không ngừng run lên. Y hiểu rõ trên người mình đang có thương tích, cổ tay còn ở trong tay của Diêu Tử Thịnh, bất luận thế nào, y đều đã không có phần thắng.
Huống hồ y cũng không tin là Diêu Tử Thịnh sẽ nhốt mình cả đời, cùng lắm thì không chia tay nữa, y đoán Diêu Tử Thịnh cũng không dám làm bừa đâu.
Diêu Tử Thịnh thuần thục bẻ lại cổ tay cho Kham Từ, nhẹ nhàng cầm tay y, dùng giọng nói như người lớn đang dạy dỗ trẻ nhỏ.
“Còn ầm ĩ nữa không?” Diêu Tử Thịnh kéo tay Kham Từ, giơ súng lên đánh xuống lòng bàn tay một cái.
Kham Từ ngoan ngoãn lắc đầu.
“Còn đòi chia tay nữa không?” Diêu Tử Thịnh lại hỏi.
Kham Từ ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Diêu Tử Thịnh rồi lại cúi đầu xuống, mím môi không đáp.
Diêu Tử Thịnh giận tái mặt, chuôi súng đánh xuống liên hồi, mãi tận khi đánh đến cái thứ năm, Kham Từ mới khẽ lắc đầu.
Nhìn lòng bàn tay bị đánh đỏ, Diêu Tử Thịnh kiểm tra một hồi, xác định là không hề hấn gì mới thổi thổi, nắn bóp nhẹ rồi đẩy lại về phía Kham Từ.
Kham Từ nhìn bàn tay ửng đỏ bị đánh đến tê cả ra, trong lòng đắng chát.
Ai mà ngờ được, vừa rồi hãy còn đang trong tình thế giương cung bạt kiếm, nhoáng cái đã lại biến thành bình an vô sự, ấm áp ngọt ngào?