Đường Lê trở lại phòng mình đã là nửa giờ sau.
Không bao lâu sau, vυ' Ngô lại gõ cửa.
"Cô Lê Nhi, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi, cô đã chuẩn bị xong chưa?"
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị kéo ra từ bên trong.
Vυ' Ngô vừa định tiếp tục gõ cửa, thì chợt nhìn thấy Đường Lê, tay giơ lên dừng lại giữa không trung, phát hiện trên người Đường Lê vẫn là quần jean và áo sơ mi, liền hỏi: "Sao cô không thay cái váy kia?”
"Đang chuẩn bị thay." Đường Lê cười nhạt.
Dừng lại hai giây, cô nhìn vυ' Ngô nói: "Cái váy kia thật sự là dì chuẩn bị cho tôi?”
Vυ' Ngô làm việc ở nhà họ Lê hơn mười mấy năm, cũng coi như là nhìn Lê Diên Nhi lớn lên, bà chủ lại đối xử thân thiện với bà, trong lòng đương nhiên không có khả năng thiên về Đường Lê.
Bây giờ nghe Đường Lê hỏi, bà kiềm chế sự không kiên nhẫn, nói: "Nếu bà chủ đã nói rõ, thì chắc chắn sẽ không sai. Cô mau thay rồi xuống tầng đi, tôi còn có việc phải đi trước.” Nói xong, liền đi xuống tầng.
Nhìn theo bóng lưng vυ' Ngô, trong mắt Đường Lê lộ ra vẻ sâu xa.
Trở lại gương, cô giơ tay gỡ băng gạc trên trán.
Đó là một vết sẹo năm cm, gỡ gạc ra vết thương trống có chút đáng sợ.
Kiếp trước sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, đèn đuốc biệt thự nhà họ Lê sáng trưng, cô trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, chỉ có Âu Dương Thiến là ra mặt bảo vệ cô, nhưng cuối cùng cô vẫn bị Lê Văn Ngạn đưa đến một biệt thự ở ngoại ô phía đông ngay trong đêm.
Từ đó về sau, cô hầu như không bước vào nhà họ Lê nữa.
Đường Lê nhìn mình trong gương, có người hy vọng cô xuất hiện ở tiệc mừng thọ, cô đương nhiên không thể làm đối phương thất vọng được.
Khi Đường Lê đi vào sân vườn nhà họ Lê, liền hấp dẫn không ít ánh mắt.
Không phải là cô xinh đẹp như thế nào, mà là bởi vì cô khác người.
Cô gái mặc quần jeans, mang giày cứng, mặt giày và ống quần đều có chút bẩn thỉu, chải tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, có vài sợi tóc buông xuống bên môi, màu tóc màu xám biển, làm nổi bật làn da trắng của cô, cũng làm cho vết thương trên trán của cô rơi vào mắt không ít khách khứa.
Nhận thấy mọi người nhìn chăm chú, vẻ mặt cô gái càng thêm câu nệ.
Cô ôm chặt cánh tay kia bằng tay phải.
Có khách tinh mắt, phát hiện cánh tay dưới tay áo sơ mi của cô gái có nhiều chỗ bầm tím.
"Bị đánh?"
“Là khách nhà họ Lê mời sao?”
"Nhìn không giống."
Vị khách nữ ngồi ở bàn tiệc ghé tai: "Vậy cô ta vào bằng cách nào, nhìn bộ quần áo bẩn trên người cô ta, còn không bằng người giúp việc nhà họ Lê nữa.”
“......Dáng vẻ có chút giống cô cả nhà họ Lê. ”
Đường Lê đi thẳng đến hồ bơi bên cạnh vườn hoa.
Quả nhiên, gặp được Lê Diên Nhi ở đó.
Bởi vì kiếp trước, chính là ở chỗ này Lê Diều Nhi đã đánh cô.
Lê Diên Nhi đang nói chuyện với bạn bè, thỉnh thoảng còn bật cười khẽ. Cô gái 18 tuổi, mặc váy bánh bèo màu hồng, mặc dù cánh tay trái bó thạch cao nhưng vẫn đẹp như nụ hoa buổi sáng dính đầy sương, một cái nhíu mày hay nở nụ cười cũng làm cho người ta cảm nhận được sự vui vẻ đấy sức sống.
Lê Diên Nhi bây giờ, đã là người phát ngôn của tập đoàn Thiên Di.
Lê Diên Nhi đặt chân vào giới giải trí lúc mới 5 tuổi, trở thành ngôi sao nhí nổi tiếng, bây giờ lại thi đậu vào học viện điện ảnh Thủ đô, con đường bằng phẳng thế nào không cần nói cũng biết.
Trái lại, Đường Lê học một trường nghệ thuật hạng ba.
Khoảng cách giữa hai người khiến Đường Lê nhớ tới kiếp trước, Lê Diên Nhi nói với cô một câu: "Mặc kệ che giấu thế nào, chị vẫn là con chuột trong mương, cả đời này đều không ngóc đầu lên được!”
Khóe mắt Lê Diên Nhi thoáng nhìn thấy Đường Lê, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong nháy mắt đen xuống.
Bỏ lại bạn bè, xông tới khởi binh vấn tội.
"Ai cho chị tới chỗ này?" Lê Diên Nhi giận dữ nhìn Đường Lê.
"Tối nay sinh nhật bà nội, vì sao tôi không thể đến?"
Nghe được giọng điệu đương nhiên của Đường Lê, Lê Diên Nhi không dễ dàng bỏ qua, không nhịn được nói lên: "Ai là bà nội của chị? Trừ khi tôi chết, nếu không chị sẽ không chiếm được bất cứ ai trong gia đình chúng tôi đâu!”
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Lê nở một nụ cười.
Đôi mắt nai cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Cô bỗng nhiên đến gần Lê Diên Nhi, ở bên tai đối phương nhẹ giọng nói: "Vậy cô đi chết đi!”