Khi tỉnh lại, Diệp Thâm phát hiện mình đã được mặc quần áo xong xuôi, đang nằm trong vòng tay của kẻ đáng ghét đã cưỡng bức cậu, Thời Niên thấy cậu đã tỉnh, rướn người khẽ hôn nhẹ lên tóc.
"Tỉnh rồi? Có thể tự mình đi về được không?"
Diệp Thâm đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Thời Niên tràn đầy oán hận.
Thời Niên bị ánh mắt của cậu làm cho sửng sốt, sắc mặt trầm xuống.
“Cậu làm gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt viên đạn ấy?”
Diệp Thâm không nói gì, chỉ là hung tợn nhìn hắn chằm chằm, mấy giây sau liền chống đỡ thân thể đứng lên, mới vừa đi một bước liền lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, may là Thời Niên tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy cậu.
“Cậu còn có thể tự đi sao? Tôi cõng cậu đi!”
Diệp Thâm một phen đẩy hắn ra, suýt ngã hai lần mới miễn cưỡng đứng vững, tuyên bố:
“Không cần, tôi không cần một tên tội phạm cõng!"
Thời Niên bị mắng có chút tức giận, lớn tiếng nói một hồi:
"Cái gì tội phạm, ai là tội phạm, cậu còn tính toán đi tố cáo tôi sao! Vừa rồi cũng không biết người nào tao hóa, phía dưới chảy nhiều nước như vậy, làm quần của tôi đều bị ướt… "
Diệp Thâm lưng run nhè nhẹ vài cái, tiếng thở càng lúc càng lớn, như là đang cố gắng chịu đựng.
Thời Niên đột nhiên ngậm miệng, l*иg ngực bỗng co rút lại, có phần hơi đau đớn.
Diệp Thâm vừa muốn rời đi, hắn đã giữ chặt lấy tay cậu, kéo cậu túm vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành,
"Được rồi, được rồi, đừng tức giận, tôi sai rồi, tôi không nên cưỡng bách cậu, tôi xin lỗi, đừng giận nữa, nhé? "
Diệp Thâm đầu tiên là có chút khϊếp sợ trước sự thay đổi của Thời Niên, tiếp theo là phẫn nộ, toàn bộ ủy khuất lúc trước lại dâng lên, nước mắt lại một lần nữa mất kiểm soát trào ra, tay nắm thành đấm hướng lên người Thời Niên mà trút giận:
"Xin lỗi? Xin lỗi? Vũ nhục người khác xong xin lỗi liền có thể giải quyết sao? Đồ khốn nạn, khốn kiếp! "
Thời Niên liều mạng ôm lấy Diệp Thâm, ngăn không cho cậu kích động, những bản thân cũng dần dần mất kiên nhẫn, quát lớn:
"Vậy còn muốn như thế nào nữa, nói xem, muốn bị cưỡиɠ ɠiαи thêm lần nữa hay sao?!”
Hắn vừa dứt lời, cả hai đều sững sờ, Diệp Thâm vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đầu óc trở nên hỗn loạn, nửa ngày không nói thêm được lời nào.
Thời Niên bị chính mình dọa tới khϊếp sợ rồi, hai người nhìn nhau một lúc lâu mới hoàn hồn, bỗng một tiếng chuông giòn giã vào giờ phút này vang lên.
Âm thanh kia phát ra từ cặp sách Diệp Thâm, cậu lấy điện thoại di động ra, trấn tĩnh tâm tình, đưa lưng về phía Thời niên ấn nút nghe, mới vừa “alo” một tiếng, người bên kia đã dội cho cậu một tràng mắng dài.
"Thằng nhãi, mày chết ở phương nào rồi! Còn không trở về làm việc, muốn ăn cơm trắng sao? Chết tiệt! Đừng tưởng rằng lười biếng là có thể trốn việc, hôm nay không xong việc thì đừng mơ đến việc ăn cơm…. "
Điện thoại bị cúp, không khí trở nên yên tĩnh.
Diệp Thâm khẽ mím môi, một lúc sau mới cất điện thoại, đi ra khỏi phòng phát thanh.
Thời Niên lẽo đẽo đi theo phía sau. Hai người cứ một đi trước một theo sau như vậy, thẳng đến khi gần nhà ga, Diệp Thâm mới dừng lại, thấp giọng nói:
"Muốn đi theo tôi đến lúc nào nữa?"
Thời Niên đi tới bên cạnh Diệp Thâm, nghiêng đầu đáp:
"Đi theo cậu về nhà, sau đó dạy bảo người trong điện thoại vừa rồi một chút. "
Hai người liền như thế đứng ở trên đường cái, nhìn về phía đối phương, Diệp Thâm trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, Trương Cường lại rất thản nhiên
Thật lâu sau, Diệp Thâm mới mở miệng nói:
"Về nhà đi, đừng đi theo tôi nữa.”
“Về nhà làm gì, trong nhà không ai chờ tôi về cả, còn không bằng đi theo cậu.”
"Tôi cũng không phải gia đình của cậu."
"Em là vợ tôi!"