Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 94: Tưởng rằng tránh bẫy, không nghĩ tới lại là sa lưới

Nhóm dịch: Thiên Hạ

Nhóm dịch: Thiên Hạ

- Đại ca, ta thật sự không có bán thuốc giả.

Trần Thư xoa xoa trán. Thế nào mà mới đi đến dị không gian một chuyến, lúc trở về tất cả mọi thứ đều thay đổi rồi chứ.

- Không thừa nhận đúng không? Đợi lát nữa để người bị hại tới nhận ngươi.

Trấn Linh Cảnh hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Vốn dĩ bên trong chợ đen có giả có thật, Trấn Linh Cục cũng sẽ không quá quan tâm đến loại chuyện nhỏ nhặt này đâu, thế nhưng gần đây con buôn thuốc giả xuất hiện quá mức phách lối, số tiền đạt được lên tới hơn ngàn vạn.

Ước chừng nửa giờ sau.

- Đi thôi, đi xem người bị hại bị ngươi lừa gạt một chút đi!

Trấn Linh Cảnh dẫn Trần Thư đi ra ngoài. Chỉ thấy trong đại sảnh của Trấn Linh Cục đã tụ tập hơn mười người, bọn hắn đều là những người bị hại.

- Nhìn xem một chút, là hắn sao?

Trong lúc nhất thời, hơn mười người dồn dập đưa mắt nhìn về phía Trần Thư và Trương Đại Lực, tất nhiên trực tiếp không thèm để mắt đến Trương Đại Lực.

- Là hắn! Chính là hắn! Chính là đại lực ca ở chợ đen!

Một tên thanh niên mở miệng hô lên.

- Cũng bởi vì hắn mà Khế Ước Linh của chúng ta toàn bộ đều trở thành những sĩ tiêu chảy, bụng cũng tan nát hết rồi, cứ luôn ở trong trạng thái suy nhược.

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ, hung tợn mà trợn mắt giận dữ nhìn lấy Trần Thư.

Khóe miệng Trần Thư giật giật. Ta thật sự trở thành con buôn thuốc giả rồi sao?

- Ta nói đại ca đại tỷ ơi, ngươi chắc chắn dược tề là do ta bán cho ngươi sao?

Trong mắt của hắn cũng tràn đầy nghi hoặc. Thuốc của hắn chắc chắn không thể nào là giả được, bằng không Golden Slime đã sớm xảy ra vấn đề rồi.

- Người này là cùng một bọn với ngươi đúng không? Chính là hắn đã công bố con buôn bán thuốc giả kia đều là chính phẩm!

Một người lấy điện thoại, phía trên đó hiển hiện một tấm hình.

- Vương Bát ca?

Trần Thư nhìn chăm chú vào đó, thoáng chốc là đã nhận ra đối phương, chính là lão Vương bên cạnh gian hàng của hắn.

Bây giờ hắn cũng biết vì sao đối phương lại biến mất rồi. Thì ra là đã chạy mất rồi sao?

Vẻ mặt Trần Thư không còn gì để nói:

- Hắn ta chính là một chủ quán bán bùn lừa đảo, hai ta thật sự không quen nhau, đó cũng chẳng phải cùng một cấp bậc nữa!

Khó trách lại bị lừa, thật là sốt ruột thay cho chỉ số thông minh của đám người này.

- Các ngươi ngẫm lại đi, lúc các ngươi phục dụng dược tề của ta có xảy ra vấn đề gì sao?

Một câu tra hỏi linh hồn của Trần Thư khiến cho tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.

Ngay lúc bầu không khí lâm vào yên lặng thì một vị trung niên bỗng nhiên đi đến.

- Vương thúc!

Trương Đại Lực tựa như tìm thấy được vị cứu tinh vậy, hắn ta lớn tiếng mở miệng nói.

Đây chính là hảo hữu của phụ thân Trương Đại Lực, Vương Càn, cũng là người đã đưa tiền thưởng cho Trần Thư ngày hôm đó.

- Đội trưởng!

Trấn Linh Cảnh trong đại sảnh đều đưa mắt nhìn lại.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Vương Càn nhíu mày, dò hỏi.

Một tên Trấn Linh Cảnh nói rõ tình huống với hắn ta, trong mắt Vương Càn lại hiện lên vẻ suy tư.

Mặc dù hai con hàng này có hơi nghịch ngợm một chút, thế nhưng cũng không đến mức bán thuốc giả, hơn nữa số tiền liên quan còn lớn như thế nữa.

- Tiểu Trần, hai ngươi nói thế nào?

Tuy rằng Vương Càn có quen biết với hai người bọn họ, nhưng hắn ta cũng không lập tức thả người đi, miễn lại rước lấy miệng lưỡi người đời.

- Vương thúc, bọn ta thật sự bị oan, ta có thiếu tiền đến thế nào đi nữa thì cũng không thể nào đi bán thuốc giả được! Một vạn tệ một bình Đại Lực Dược Tề trung phẩm, có bao nhiêu người cũng ăn không nổi, nhà ai mà không có một Khế Ước Linh loại sức mạnh chứ?

Gương mặt của Trần Thư đầy vẻ thương cảm, hắn thở dài:

- Đại Lực Dược Tề của ta chỉ bán có tám ngàn. Ta cũng mới có mười bảy tuổi, cũng muốn tạo phúc cho quần chúng, ta có tội tình gì đâu chứ?

- …

Vương Càn xoa xoa trán.

Chết tiệt! Ngươi thật đúng là vô nghĩa mà. Nhưng thân là Trấn Linh Cảnh nhiều năm rồi, hắn ta vẫn rút ra được tin tức mấu chốt.

- Đại Lực Dược Tề của ngươi bán tám ngàn? Có dược tề rẻ như vậy sao?

Ánh mắt Vương Càn sắc bén nhìn về phía Trần Thư, mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách vô hình.

Trần Thư cũng không hề để ý đến chút nào, chỉ nhún vai mà nói:

- Dược tề của ta đều là tới từ công ty Dược Dịch 666. Nếu như các ngươi không tin, vậy ta bảo người của công ty tới thẩm tra đối chiếu với các ngươi.

Là một công ty lớn ở thành phố Nam Giang, hiển nhiên là nó đã có đầy đủ tư lịch nhất định, cũng đủ để chứng minh Trần Thư vô tội.

Dứt lời, Vương Càn hất đầu ra hiệu một phen, trả mấy thứ đồ như điện thoại di động lại cho Trần Thư.

Hắn mở điện thoại ra, trên siêu tin có một tin nhắn đã được gửi đến từ một giờ trước.

Đoàn trưởng 666:

- Tiểu Trần, Ngự Thú Đoàn chuẩn bị tối nay chúc mừng một phen, ngươi có tới không?

Trần Thư khẽ nhíu mày, vừa đúng lúc trực tiếp dùng siêu tin gửi một đoạn tin nhắn.

- Chu thúc, ta bị Trấn Linh Cục bắt đi rồi, cứ một hai nói là ta bán thuốc giả.