Nhóm dịch: Thiên Hạ
Nhóm dịch: Thiên Hạ
- Được rồi, năm mươi điểm Hoa Hạ đã được ghi vào trong thẻ căn cước của ngươi, ngươi có thể đến ban ngành chính phủ đổi lấy tài nguyên bất cứ lúc nào!
Trần Thư gật đầu một cái, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ đối phương không sợ hắn vô tình nhặt được đầu của lãnh chúa Băng Dã Thỏ sao? Trên thực tế, khả năng năng xảy ra điều này là rất thấp, nói chung, thi thể của hung thú đều sẽ bị nuốt chửng bới Khế Ước Linh của người gϊếŧ.
- Cái đầu thỏ này đưa cho ngươi.
Trần Thư cầm lấy thẻ căn cước và lặng lẽ rời đi.
Các nhân viên vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng trước tin một học sinh mười bảy tuổi mà đã gϊếŧ chết lãnh chúa Băng Dã Thỏ.
Khi nhận nhiệm vụ này, mọi người chỉ cho rằng là đùa thôi, không ngờ tới người này lại làm thật?
- Tiểu Từ, đây là món đầu thỏ nướng của nhà hàng nào vậy? Thịt nướng ngon đó nhưng hơi khô, chắc là do để lâu rồi.
Ngự Thú Sư vừa đi tới sảnh nhiệm vụ, trước đó hắn không dám nghe lén cuộc đối thoại của Tạ Sơn và Trần Thư, sợ dính đến cái gì cơ mật.
- Cái ngươi đang ăn chính là lãnh chúa Băng Dã Thỏ đó, đương nhiên là không tệ rồi.
Nhân viên gương mắt lên nói.
- Lãnh chúa Băng Dã Thỏ ? Ngươi tính lừa ai vậy? Nếu đây là sự thật, ta, Long Ngạo Thiên đi bằng đầu cho ngươi xem.
Trong phút chốc, không khí ở sảnh nhiệm vụ tràn ngập tiếng cười.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người lên đường hồi phủ.
Buổi chiều, Trần Thư đã trở về thành phố Nam Giang.
- Nhi tử, chơi nửa tháng rồi, cảm giác thế nào?
Phụ thân Trần Bình vừa vặn đang ở nhà nghỉ ngơi.
- Một chữ thôi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Trần Thư trở về phòng, bắt đầu thu xếp lại những thu hoạch của mình.
Sáu đóa Đại Lực Hoa, ba khỏa Thiết Hạch Quả, hai viên Khai Tuệ Quả, cùng với một ít dược liệu bình thường, ví dụ như nhân sâm trăm năm, hà thủ ô tinh vân vân.
Trong dị không gian cũng sẽ sản xuất ra một bộ phận dược liệu của Lam Tinh, nhưng cũng không tính là quý giá, khoa học kỹ thuật hiện giờ đã sớm có thể tiến hành bồi dưỡng rồi, thứ đắt đỏ vẫn là dược liệu độc đáo như Đại Lực Hoa.
Đại Lực Hoa cùng Thiết Hạch Quả tất nhiên không cần nhiều lời nữa, mà Khai Tuệ Quả lại chính là nguyên liệu chính để bố trí dược tề trí lực, tương đương với Khế Uớc Linh Não Bạch Kim, có thể đề cao trí lực cùng với ý thức chiến đấu của Khế Ước Linh.
Trần Thư hết sức chuyên tâm, lấy ra đủ các loại dược liệu còn lại, trên cơ bản cũng đã tiêu sạch hơn tầm mười vạn nguyên Hoa Hạ tệ của hắn rồi.
Lại là một ủy thác quản lý nhàm chán… Ách… Là thời gian phân phối dược!
Một buổi chiều, toàn bộ dược tề đều đã được Trần Thư bố trí xong.
Thu hoạch cuối cùng là ba mươi chín bình Đại Lực Dược Tề trung phẩm, chín bình Dược Tề Phòng Ngự cơ bản cùng với sáu bình Dược Tề Trí Lực.
Chín bình Dược Tề Phòng Ngự đã nâng cao khả năng phòng thủ của Slime lên 45%.
Về phần Dược Tề Trí Lực, Trần Thư có vẻ có chút do dự.
Nhìn Slime vừa ngủ vừa chảy nước miếng, hắn có chút hoài nghi, Não Bạch Kim thật sự có tác dụng sao?
- Thử xem, ít nhất thoạt nhìn phải thông minh một chút mới được.
Trần Thư lấy sáu bình Dược Tề Trí Lực ra rồi rót toàn bộ vào Slime, quả nhiên, hoàn toàn không nhìn ra hiệu quả gì cả…
- Dẹp đi, trước tiên đi đến chợ đen bán Đại Lực Dược Tề đã.
Trần Thư thu thập một phen, thoải mái tắm rửa một cái, sau đó trực tiếp đi về phía nhà Trương Đại Lực.
- Đại Lực!
Điều khiến hắn không thể tưởng tượng được chính là, Trương Đại Lực thoáng cái liền mở cửa.
- Trần Bì, ngươi trở về rồi?
- Hả?Hôm nay sao ngươi lại mở cửa nhanh như vậy? Không chơi trò chơi à?
- Đừng nói nữa.
Trương Đại Lực thở dài:
- Số trò chơi của ta đều bị phong tỏa hết rồi, hệ thống nói ta là mối tiêu cực của trò chơi.
- ...
Trần Thư gật gật đầu, một chút cũng không bất ngờ, từ nay về sau Ngự Thú Vinh Quang lại thiếu mất một khối u ác tính rồi.
Vẻ mặt của Trương Đại Lực rất không cam lòng:
- Gần đây ta đã học được cách đánh dã, vị trí này có như thế nào thì cũng không thể được coi là trò chơi tiêu cực được chứ.
Dứt lời, hắn ta lại lấy điện thoại di động ra, đưa cho Trần Thư xem chiến tích của hắn.
Trần Thư nhìn thoáng qua, thân hình cao lớn trong nháy mắt chấn động, phía trên dĩ nhiên là 0-0-0.
Ngươi nói ngươi đã biết đánh dã thì thật sự chỉ biết mỗi đánh dã thôi à…
- Đừng buồn bực nữa, buổi tối mời ngươi ăn cơm, thuận tiện cùng ta đi chợ đen một chuyến.
Trần Thư vỗ vỗ bả vai hắn ta, ánh mắt tràn ngập vẻ đồng tình, nhưng không phải đối với Trương Đại Lực, mà là đối với đồng đội cũ của hắn ta, rốt cuộc đám người kia đã gặp phải chuyện gì vậy chứ…
Hai người cùng nhau ra ngoài, đi đến một nhà hàng gần chợ đen.
- Hai vị ăn gì?
Người phục vụ mỉm cười và lịch sự hỏi.
- Chờ một chút.
Trên mặt Trần Thư có một tia cảnh giác
- Nhà hàng các ngươi không có cái gì mà mì kéo sợi chứ?
Vẻ mặt của người phục vụ rất bối rối, nhưng vẫn mỉm cười và lắc đầu.
- Món chính không phải cà chua xào cà chua phải không?
Trần Thư lại hỏi thăm.