Nhóm dịch: Thiên Hạ
Nhóm dịch: Thiên Hạ
Chất adrenaline trong người Trần Thư được tiết ra nhiều hơn, hắn cảm giác đầu óc mình tỉnh táo vô cùng. Hắn ngửa đầu lên, hạ người xuống, may mắn tránh được khỏi quả cầu băng.
Khi hắn sắp giáng xuống đất rồi, Golden Slime xuất hiện ngay lập tức để đệm dưới người hắn.
Một tiếng kêu rất kỳ lạ vang lên. Cái cây lớn đổ ngang, một con Hắc Thổ khổng lồ chân dài hàng mét xuất hiện.
Hai con ngươi màu xanh lam của nó đang mở to ra.
- Chết rồi, gặp phải Lãnh Chúa thật rồi.
Giọng của Trần Thư phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, kinh động những chú chim cách đó cả trăm mét.
- Chuyện gì vậy?
Mọi người trong Ngự Thú Đoàn 666 đã tỉnh lại hết rồi, hai chữ Lãnh Chúa khiến đầu óc bọn họ như muốn phát nổ.
Với Ngự Sư Đoàn mà nói, Lãnh Chúa là sự tồn tại có thể khiến cả đội hi sinh hết.
- Grao!
Chỉ trong chốc lát, Liệt Trảo Lang xông đến nhưng nó không dám ra tay.
Trong ánh mắt nó đầy vẻ nghiêm trọng, thậm chí là có chút sợ hãi.
Sinh vật cấp Lãnh Chúa, tiềm lực ít nhất cũng phải tương đương với Khế Ước Linh cấp a, Liệt Trảo Lang chỉ là cấp c thôi, đánh một mình thì chẳng khác nào tìm đến cái chết cả.
Trần Thư vừa lăn vừa bò, xông về phía đám lửa.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình chỉ đi vệ sinh thôi mà lại gặp phải Băng Dã Thố cấp Lãnh Chúa.
- Mẹ nó, lần này bị sao thế? Gặp sinh vật cấp Lãnh Chúa hai lần liền.
Chu Thực tức giận mắng một tiếng.
- Khởi động kế hoạch chạy trón.
Trong đôi mắt xanh lam của Băng Dã Thố cấp Lãnh Chúa đầy vẻ tàn bạo và chết chóc.
Cứ thỉnh thoảng lại có giọt nước chảy xuống từ trên đầu nó, tỏa ra mùi hôi tanh.
Không thể không nói, khả năng nhắm của Trần Thư rất tốt.
- Grao!
Tiếng hét hung dữ vang lên, phía xa liên tục có tiếng động gì đó, hình như có rất nhiều sinh vật đang xông đến.
- Mau trốn đi, nó đang gọi bầy Băng Dã Thố đó.
Sắc mặt Chu Thực nghiêm trọng vô cùng, hắn gọi Phong Sí Ưng ra ngay lập tức.
Bốn người của Ngự Thú Đoàn nhanh chóng trèo lên lưng Phong Sí Ưng, Chu Thực và lão Đặng thì cưỡi Liệt Trảo Lang.
Còn về Trần Thư và Hứa Tiểu Vũ, họ leo lên lưng Hỏa Diễm Điểu, bắt đầu chạy về một hướng.
- Tuyệt đối đừng để quả cầu băng nào đập trúng nhé, nếu không thì sẽ chết chắc đấy.
Sắc mặt Chu Thực hết sức nghiêm trọng, hắn ta nhắc nhở mọi người.
Kĩ năng thiên phú của Băng Dã Thố chính là quả cầu băng, nó có khả năng khiến tốc độ của đối phương bị chậm lại.
Một khi bị đập trúng thì sau đó sẽ là vô số quả cầu băng khác, đủ để đồn ngươi vào cái chết.
Đến cả Hắc Thiết Cấp Khế Ước Linh cũng không thể tránh được. Muốn gϊếŧ được Băng Dã Thố Lãnh Chúa, đây chắc chắn là một điểm mấu chốt.
- Uỳnh uỳnh uỳnh!
Đằng sau Băng Dã Thố Lãnh Chúa đã có hàng trăm, hàng ngàn con Băng Dã Thố, khí thế đáng sợ kinh khủng, chắc chắn không thua Cang Nha Thử Triều.
Chỉ trong chốc lát, Băng Dã Thố cứ như một khẩu pháo vậy, nó mở to miệng ra, từng quả cầu băng lăn đến.
- Tiểu Vũ, bay cao lên.
Sắc mặt Trần Thư căng thẳng vô cùng, mắt hắn liếc ra đằng sau quả cầu băng.
Hỏa Diễm Điểu thét lên, hai cánh nó đập mạnh, bay về phía bầu trời, may mắn tránh được quả cầu băng.
Ngoài ra, Phong Sí Ưng và Liệt Trảo Lang cũng bay về phía xa để trốn, tốc độ không hề chậm một chút nào.
Bầy Băng Dã Thố không hề bỏ cuộc, chúng bước chân thật mạnh, xông đến cứ như một đám trâu trấu vậy.
Băng Dã Thố Lãnh Chúa mắt đầy vẻ giận dữ, nhìn chằm chằm vào Hỏa Diễm Điểu.
Nói chính xác thì là nhìn Trần Thư trên lưng Hỏa Diễm Điểu.
Hung thú vào ban đêm vốn đã hoạt động sôi nổi hơn, trên đường đi mọi người gặp không ít Thanh Tinh Xà, Cang Thử Nha.
Thế nhưng chúng đều bị bầy Băng Dã Thố đè bẹp, không có sự dẫn dắt của Lãnh Chúa, chúng không thể đấu lại được.
Màn đêm tĩnh mịch đã bị phá vỡ triệt để.
Đôi mắt màu xanh lam của Băng Dã Thố hát ra ánh sáng kỳ dị, cứ như lửa ma vậy, đuổi sát theo mọi người.
- Tiểu Trần, rốt cuộc là ngươi đã làm gì thế? Sao ta cứ cảm giác nó nhằm vào ngươi thế?
Chu Thực lên tiếng, mặt đầy vẻ trầm trọng, ngoảnh đầu lại liên tục.
- Không cẩn thận… đi vệ sinh lên đầu con thỏ lớn.
Nghe xong, mọi người đều rất kinh ngạc, họ chưa bao giờ nghe thấy điều gì hoang đường như vậy cả.
- Con mẹ nó… ngươi tài thật đấy.
Cuộc đuổi bắt diễn ra suốt hai tiếng đồng hồ, Băng Dã Thố Lãnh Chúa vẫn không chịu từ bỏ. Thế nhưng đám Băng Dã Thố đi theo thì chỉ còn tầm mười con.
Chi có Băng Dã Thố Lãnh Chúa là Hắc Thiết Cấp, những con Băng Dã Thố bình thường thì sức bền không đủ.
Thế nhưng Hỏa Diễm Điểu lúc này cũng đã mệt lắm rồi, nó lè lưỡi hẳn lưỡi ra. Còn bay nữa thì sợ là sẽ hi sinh mất thôi.
- Kiên trì nhé Tiểu Hỏa Điểu.
Trần Thư vỗ vỗ vào lưng Hỏa Diễm Điểu, trút bỏ mọi gành nặng.
Lại qua nửa tiếng nữa, cuối cùng chỉ còn một mình Băng Dã Thố Lãnh Chúa đuổi theo thôi.
Trần Thư không chịu được, mắng.
- Ta chỉ đi vệ sinh lên người ngươi thôi mà, có đến mức phải cố chấp vậy không? Đúng là cái đồ bị bệnh sạch sẽ nặng.
Bây giờ hắn đã lĩnh hội được một đạo lý mới: Không được đi vệ sinh bừa bãi, cho dù là ở Dị Không Gian.