Tôi Dựa Vào Giá Trị Vũ Lực Qua Cửa Phó Bản

Chương 12

Con đường vẫn vậy, cảnh vật vẫn thế, chỉ có điều dòng người náo nhiệt ngày nào nay đã biệt tăm.

Tiêu Linh bám theo bản đồ, tuy không có bằng lái nhưng vẫn lái xe bon bon. May mắn thay, cảnh sát giao thông đã "bốc hơi" từ lâu, chứ với kiểu lái lụa, lạng lách đi vào lòng đất thế này, anh chắc chắn sẽ bị tóm cổ lên đồn "uống trà" nói chuyện phải quấy ngay lập tức.

Một tay nắm vô lăng, tay kia gãi gãi mái tóc nâu hạt dẻ, biến kiểu đầu gọn gàng ban đầu thành "tổ quạ" đầy mấy cọng tóc chỉ thiên.

Đôi mắt xanh lam lim dim đầy vẻ hưởng thụ, khuôn mặt hiện lên nét bất cần đời, trái ngược hoàn toàn với mấy cọng tóc ngố tàu đang "biểu tình".

Cứ thế xe chạy bon bon trên đường, mãi đến khi sắp cạn xăng, Tiêu Linh mới tấp vào một trạm xăng ven đường. Dừng xe, anh thong thả bước vào trong, nhưng lại phát hiện nơi đây đã có người "xí" chỗ trước.

Những người bên trong cũng nhận ra Tiêu Linh đang đứng chơ vơ một mình, một người trong số họ đứng dậy bắt chuyện.

"Cậu em đi một mình à?"

Tiêu Linh nở nụ cười hiền lành: "Vâng, tôi đang trên đường đến tỉnh bên cạnh nương nhờ người thân."

Khoác trên mình chiếc áo phông trắng cùng quần jean đơn giản, nụ cười của Tiêu Linh toát lên vẻ ngây thơ, đúng chuẩn "em trai nhà bên". Mấy cọng tóc chỉa lung tung càng khiến anh trông vô hại, làm cho những người trong trạm xăng lập tức hạ bớt cảnh giác.

Trong trạm xăng có ba nam hai nữ, người đàn ông lên tiếng đầu tiên có vẻ lớn tuổi nhất, anh ta vẫy tay gọi Tiêu Linh lại gần.

Tiêu Linh "hô biến" mấy thùng xăng đầy ắp vào kho đồ trong game, rồi mới trưng ra vẻ mặt ngoan ngoãn tiến lại.

Ánh mắt anh khẽ liếc qua, lặng lẽ đánh giá từng người một.

Sau vài câu chào hỏi xã giao, đột nhiên một người đàn ông cất giọng: "Cậu cũng từng vào Ma cảnh rồi đúng không?"

Tiêu Linh đang hì hục nấu mì, nghe câu hỏi, tay vẫn thoăn thoắt, giọng nói có chút ậm ừ: "Ừm, sợ muốn chết khϊếp, suýt chút nữa thì không ra được. Thế các anh chị cũng vào rồi ạ?"

Khéo léo chuyền quả bóng ngược lại, đúng là gừng càng già càng cay.

Người đàn ông ban nãy thở dài thườn thượt: "Ừ, tôi với Khả Hân vào Ma cảnh có tên Giày Thêu Hoa."

Khả Hân là cô gái đi cùng nhóm, vừa nghe đến tên Ma cảnh, cơ thể cô ta run rẩy, hai tay ôm chặt lấy tai, nép vào lòng bạn trai, rõ ràng không muốn nghe thêm bất cứ điều gì.

“Hửm?”

“?” Từ này nghe thú vị đấy.

Tiêu Linh ra vẻ suy tư hỏi: "Hai người cùng vào chung một Ma cảnh ạ?"

"Không có, làm gì có chuyện đó. Chỉ là nội dung Ma cảnh giống nhau thôi, nhưng không phải cùng một màn chơi, đồng đội gặp được cũng khác nhau."

Qua một hồi trao đổi, Tiêu Linh đã nắm được kha khá thông tin. Hóa ra, Ma Nhãn có rất nhiều loại Ma cảnh, mỗi loại lại có vô số màn chơi. Dù cùng một loại Ma cảnh, cũng chưa chắc gặp được nhau, bởi vì trò chơi giống nhau nhưng lại ở những không gian khác nhau. Tuy nhiên, cụ thể có bao nhiêu loại Ma cảnh thì vẫn là một ẩn số.

Mì của Tiêu Linh đã chín, anh chàng bưng nguyên cả nồi, vừa thổi vừa húp sùm sụp. Hơi nóng bốc lên nghi ngút càng làm tăng thêm vẻ "thần tiên" cho anh, khiến khuôn mặt vốn đã vô hại lại càng trở nên dịu dàng, mềm mại hơn.

Một cô gái tên Tần Giai Giai đột nhiên lên tiếng: "Hay là chúng ta trao đổi thông tin về những Ma cảnh mà mình đã trải qua đi."