Editor: Hannah
Dư Ổ rưng rưng gật đầu, khóc lóc ô ô ân ân, đôi mắt hồ ly đỏ một mảnh, nốt ruồi son ở đuôi mắt yêu diễm câu nhân, cơ thể trắng nõn thon dài quá mức hấp dẫn người, vô cùng ngon miệng.
Dư Hàng tuy rằng rất muốn nhanh chóng thao lộng, nhưng cũng biết cái gì gọi là lợi ích về sau, anh dừng động tác, ƈôи ŧɦịŧ thô to đỉnh sâu ở bên trong hậu huyệt Dư Ổ làm cái bụng nhỏ hơi nhô lên, Dư Hàng thỏa mãn một bên sờ sờ một bên liếʍ ɭáρ cắn cắn vành tai Dư Ổ.
“10 giây.”
Dư Ổ bị cảm giác lấp đầy làm cho run rẩy, cậu đỡ bả vai cao lớn của Dư Hàng, hậu huyệt từng trận co rút.
“Ba…… Ba ba.”
“Ngô a.”
Ƈôи ŧɦịŧ trong thân thể lại trướng đại vài phần, căng đến hậu huyệt liên tục tiết ra dâʍ ɖịƈɦ.
“Con vừa bị té ngã.”
Cậu tận lực làm cho giọng nói của mình nghe bình thường một chút. “Ba ba, con không có việc gì.”
Không biết có phải Dư Ổ bị ảo giác hay không, mỗi một tiếng ba ba, ƈôи ŧɦịŧ thô nóng trong cơ thể đều sẽ lớn lên vài phần, hậu huyệt có loại cảm giác bị căng hư, loại cảm giác này làm tiểu huyệt của cậu không ngừng co rút, Dư Ổ đã vô pháp tự hỏi người ngoài cửa là ai, chỉ muốn Dư Hàng hung hăng thao lộng.
“Tiểu Ổ, thật sự không có việc gì sao?”
Cách một cánh cửa giọng nói tràn đầy lo lắng của ba Dư vẫn chưa rời đi.
“Vẫn là kêu bác sĩ gia đình đến xem đi.”
Côn ŧᏂịŧ thô to trong cơ thể bắt đầu chậm rãi rút ra cắm vào, Dư Hàng đem Dư Ổ ôm dựa vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo, ngón chân Dư Ổ cuộn tròn, bám vào bả vai Dư Hàng một chút lại một chút ngồi xuống, tiểu ƈôи ŧɦịŧ phấn nộn đáng thương hề hề phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt trên dưới đong đưa, đôi mắt hồ ly mắt tràn đầy sắc dục, đôi môi đỏ mọng hé mở, cậu cố gắng dùng một tia lý trí cuối cùng, run rẩy nói:
“Ba ba con muốn ngủ.”
Côи ŧɦịŧ thật mạnh đâm vào điểm mẫn cảm, “Bang” một tiếng hai viên tinh hoàn đánh lên mông thịt non mềm.
“Đi, đi lên giường…… Ô, Hàng Hàng lên giường.”
Dư Ổ khóc lóc thút thít, trước mắt gia trưởng làm điều cấm kỵ quả nhiên vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thân thể của cậu khát vọng kêu gào muốn được côn ŧᏂịŧ thô bạo thao lộng.
Giọng nói của ba Dư ở ngoài cửa vẫn còn tiếp tục, nhưng thật ra cũng không kiên trì gọi bác sĩ, chỉ dặn dò vài tiếng.
“Tiểu Ổ con có thấy tiểu Hàng không? Nó không ở trong phòng.”
Dư Hàng đem anh trai ở trong lòng đi đến bên giường, hai chân thon dài trắng nõn gác lên trên vai, ƈôи ŧɦịŧ màu đỏ tím rút ra một chút lại thật mạnh đâm nhập, nửa người trên của Dư Hàng cúi xuống bao bọc lấy Dư Ổ đã hóa thành một bãi nước, bám vào bên tai cậu nói:
“Tiểu Hàng đang chơi tiểu cúc hoa của ca ca nha.”
Dư Ổ ở dưới thân không trả lời, Dư Hàng liền cắn cắn lỗ tai cậu.
“Ca ca mau trả lời.”
“Em là chó sao, thích cắn người như vậy.”
Dư Ổ hai chân để lên trên vai Dư Hàng, hậu huyệt co rút nhận lấy từng cú đâm chọc của côn ŧᏂịŧ thô to.
Dư Hàng cố ý đem ƈôи ŧɦịŧ đâm mạnh một chút, đôi mắt như tiểu cẩu ngày xưa vô tội ngoan ngoãn giờ phút này tràn đầy ác ý.
“Nếu em là chó, vậy ca ca chính là tiểu cɧó ©áϊ của em.”
Dư Ổ đã chịu không nổi nữa, hai mắt mê ly chủ động mời gọi.
“Ca ca là tiểu cɧó ©áϊ của Hàng Hàng.”
“Thao.” Dư Hàng rốt cuộc nhịn không được nữa, đại khai đại hợp mạnh mẽ thao lộng.
“A a a a ——”
“Hàng Hàng chậm một chút…… Dùng sức thao anh, a…… Hàng Hàng.”
Dư Ổ hoàn toàn nói năng lộn xộn, trở thành nô ɭệ của du͙ƈ vọиɠ, cơ thể bị ƈôи ŧɦịŧ thô to thao lộng va chạm tràn đầy động tình, hậu huyệt ướt mềm dính nhớp co rút lại tham ăn nuốt trọn ƈôи ŧɦịŧ.
Thiếu niên mới 18 tuổi không có nhiều kỹ xảo khi làʍ t̠ìиɦ, nhưng lực lượng mười phần, động tác ngang ngược cũng có thể làm cho người ta sảng khoái muốn điên lên, chỉ nghĩ muốn ƈôи ŧɦịŧ thao lộng.
Ƈôи ŧɦịŧ bị tiểu huyệt ướŧ áŧ non mềm bao bọc, thân thể xinh đẹp chủ động câu dẫn, tiếng kêu dâʍ đãиɠ một chút lại một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ đại não Dư Hàng.
Những giọt mồ hôi tích tích từ thái dương lăn xuống, bàn tay to lớn của Dư Hàng bóp chặt vòng eo mảnh khảnh, động tác thao lộng vừa nhanh vừa mạnh, anh hung tợn nói:
“Anh con mẹ nó da^ʍ thành như vậy có phải đã bị thao qua hay không ?.”
“Nói, là ai thao anh.”
Đáy mắt Dư Hàng tràn đầy ghen ghét cùng điên cuồng, tốc độ thao lộng cũng dần nhanh hơn như một cái máy đóng cọc, hai viên tinh hoàn thật mạnh đánh vào cặp mông đào trắng nõn đỏ bừng một mảnh. Hậu huyệt Dư Ổ đã bị thao thành nhan sắc diễm lệ, ƈôи ŧɦịŧ màu đỏ tím đánh dâʍ ŧɦủy̠ thành bọt màu trắng phát ra tiếng “Òm ọp òm ọp”.
“Sớm biết rằng ca ca da^ʍ như vậy, em nên sớm đem anh thao hỏng.”
“Ô ô.”
Dư Ổ bị thao đến không thể nói được bất cứ điều gì, chỉ có thể thở dốc ngắt đoạn nói từng từ.
“Không, không có.”
“Chỉ có…… Chỉ có Hàng Hàng a a a ——”
Qυყ đầυ thô to lại đâm vào điểm mẫn cảm, không biết đυ.ng vào then chốt nào, làm Dư Ổ thét chói tai bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ loãng, tiểu ƈôи ŧɦịŧ phấn nộn đã không thể phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ được nữa, đã bắn đến đỏ ửng trướng đau.
“Chỉ có em sao, ca ca ?.”
Dư Ổ nói làm sự điên cuồng trong đáy mắt Dư Hàng tan đi vài phần, sự vui sướиɠ chậm rãi tràn đầy hai mắt, anh thả chậm tốc độ, lại lần nữa xác nhận.
“Thật sự chỉ có em sao?”
“Ô…… Ân a.”
Dư Ổ giữ chặt ngón tay thô dài của Dư Hàng, ngậm vào trong miệng sắc tình mà liếʍ ɭáρ, đôi mắt hồ ly mắt chảy một hồ xuân thủy mê ly nhìn Dư Hàng ở trên người.
“Ngô a…… Chỉ có Hàng Hàng.”