Ngày tuyên bố nhiệm vụ nội môn đang đến gần, đệ tử bế quan lần lượt tỉnh lại, đệ tử ra ngoài lịch luyện cũng dùng thủ đoạn quay trở về tông môn.
Những ngày gần đây, trong Hợp hoan Tông rất náo nhiệt.
Phía Đông Bắc luyện kiếm đài hình thành một khu chợ quy mô rất lớn, một ít đệ tử nội môn cùng đệ tử ngoại môn ở đó bày sạp bán đan dược, vũ khí, đồng thời để chuẩn bị cho làm nhiệm vụ.
Tàng Bảo Các nơi đó lúc nào cũng có đệ tử ra vào, dùng giá trị hâm mộ đổi lấy đan dược.
Tàng kinh Các nơi có các loại bí pháp điển tịch lại càng không cần phải nói.
Ngược lại, Hành Ngọc có vẻ hơi tản mạn.
Nàng mỗi ngày đều ở trong sân dùng đan dược chữa thương, cho đến khi vết thương kinh mạch khôi phục gần như bình thường, Hành Ngọc từ trên bồ đoàn đứng dậy, nhấc thanh trường kiếm được gác ở bên cạnh, ngự kiếm bay tới luyện kiếm đài.
Phiên chợ rất náo nhiệt.
Có đệ tử ngoại môn bày sạp bán đồ vật gì đó giống như là kẹo hồ lô.
Cái linh quả kia đỏ rực, tản ra linh khí nhàn nhạt.
Hành Ngọc ném khối linh thạch hạ phẩm qua: "Đưa ta hai xâu kẹo hồ lô."
Đệ tử ngoại môn ngốc ngốc cười một tiếng, đón lấy linh thạch hạ phẩm, giương mắt liếc nhìn Hành Ngọc một cái rồi đưa tay lấy kẹo hồ lô, tinh thần khẽ chấn động.
"Sao lại làm phiền đến Lạc Chủ tiêu tốn, nếu Lạc Chủ thích ăn, cứ nói thẳng là được."
Liền muốn đem linh thạch trả lại cho Hành Ngọc.
"Không sao"
Hành Ngọc dùng hai ngón tay vạch một đường trong không trung.
Hai xâu kẹo hồ lô trực tiếp rơi ra, bay vào trong lòng bàn tay nàng.
Vừa đi vào bên trong chợ, Hành Ngọc vừa ăn kẹo hồ lô.
Chua chua ngọt ngọt, mùi vị cũng không khác mấy so với những loại được bán ở nhân gian.
Phần lớn đệ tử Hợp hoan Tông đều tu luyện mị thuật, vì vậy không biết lúc thu nhận đệ tử là do cố ý hay vô tình, vẫn luôn chỉ chọn những đệ tử bộ dáng lớn lên xinh đẹp thu làm môn hạ.
Trên đường đi, Hành Ngọc cảm thấy giá trị nhan sắc của những đệ tử này đều trên mức trung bình.
Các đệ tử khác cũng không xa lạ đối với dung mạo của Hành Ngọc, vừa đi được mấy mét, đã có ít nhất không dưới mười đệ tử lén liếc nhìn nàng.
"Đệ tử Hợp hoan Tông cũng quá nhiệt tình đi." Hành Ngọc tự nhủ.
Thành thật mà nói, nàng thích những người nhiệt tình.
Nhưng loại nhiệt tình chỉ muốn đem nàng lột sạch này.. Nàng cảm thấy mình không có phúc hưởng thụ, khụ khụ.
Vào sâu trong chợ, Hành Ngọc nhìn thấy đồ vật làm cho nàng cảm thấy hứng thú.
Nàng bước tới cửa hàng, cúi người xuống chỉ vào một cái túi thơm: "Bên trong túi thơm là vật gì?"
Chủ nhân của hàng nhìn khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, một khuôn mặt thiếu niên non nớt, không phải là rất tuấn tú nhưng lại thêm mấy phần đáng yêu.
Bị nàng hỏi như vậy, trên mặt chàng trai hơi mất tự nhiên, dái tai có chút ửng hồng.
"Hồi Lạc Chủ, là hoa hợp hoan đã mài thành bột phấn làm thành."
Bột hoa hợp hoan có tác dụng thôi tình trợ hứng.
Hành Ngọc hơi nhíu mày, lại chỉ vào một chiếc bình ngọc khác: "Trong này có chứa vật gì?"
"Là ngư thủy vô sắc vô vị."
"Ngư thủy?"
Chủ nhân cửa hàng lỗ tai cơ hồ đều đã nóng đỏ lên: "Cũng có công dụng thúc tình, bất quá chỉ có tác dụng với người có tu vi Trúc cơ kỳ trở xuống mà thôi."
Hành Ngọc phóng tầm mắt nhìn quanh.
Cửa hàng này không lớn, túi thơm cùng với loại bình ngọc này đã chiếm hơn phân nửa.
Về phần những vật khác..
Cũng đều là mị dược.
Lúc này nhìn lại chủ tiệm, Hành Ngọc cảm thấy mình đã hiểu.
Cái gì mà không được tự nhiên, ngượng ngùng à, tất cả đều là giả dối.
Loại hình muốn nói lại thôi, muốn cự tuyệt lại không muốn từ chối này, lại càng dễ làm cho các nữ tu dâng lên một chút du͙© vọиɠ chinh phục.
Nàng cũng thật tò mò.
Hành Ngọc cầm lấy bình ngọc chứa thủy ngư kia ngắm nghía: "Loại mị dược này hiệu quả như thế nào?"
"Cho dù là đệ tử luyện khí đỉnh phong cũng không có khí lực ngăn cản được."
Hành Ngọc mày khẽ nhếch, mở bình ngọc ra, tiến sát lại gần nhìn nhìn.
Thực là không nhìn ra có tác dụng gì.
"Cửa hàng ngươi có đồ vật gì, mỗi thứ đều cho ta một phần đi."
Dù sao những vật này đối với nàng cũng chẳng có tác dụng gì, chuẩn bị một chút chơi chơi cũng không tệ.
Thân là đệ tử Hợp hoan Tông, sau này ra ngoài trên người không mang theo một chút mị dược, thực là mất hết thể diện.
"..."
Chủ tiệm tiểu bạch kiểm có chút sững sờ, sau khi phản ứng liền vội vàng gật đầu, đem mỗi loại đồ vật đều thu thập gọn gàng giao cho Hành Ngọc.
Ngay lúc Hành Ngọc đưa tay đón lấy phần mị dược này, ngón tay khẽ chạm vào nhau.
Chủ tiệm tiểu bạch kiểm này cần cổ bắt đầu bị thiêu nóng lên, trong mắt nổi lên mấy phần thủy ý, hướng nàng sóng tình khẽ chuyển.
Hành Ngọc: "..."
Kỳ thực bình thường bị người đùa giỡn, nàng rất vui vẻ đùa trở lại.
Nhưng ở Hợp hoan Tông này mà chọc ghẹo lại như vậy, nàng luôn cảm thấy.. Quá nguy hiểm.
Ngộ nhỡ có người hiểu sai ý, cho rằng nàng muốn ngủ với hắn.
Vậy thì nàng chịu thiệt rồi!
Hành Ngọc bỏ mị dược vào trong nhẫn trữ vật, ném mười viên linh thạch hạ phẩm cho chủ tiệm, xoay ngươi thoáng phủi đất liền đi ngay.
Mấy ngày sau đó, nàng thành thực chờ ở trong sân, đợi nhiệm vụ nội môn chính thức mở ra.
Ba ngày sau, vô số đạo ánh sáng phát ra từ Tàng kinh các bay đến các ngọn chủ phong.
Trong đó có một chùm sáng bay tới Ninh Du phong, rơi xuống bên trên kết giới của Hành Ngọc, hóa thành một con hạc giấy.
Hành Ngọc đang ngồi xếp bằng trên giường chữa thương.
Mối tai họa ngầm cuối cùng cũng được diệt trừ tận gốc, nàng mở mắt ra, liền chú ý tới điểm khác thường bên ngoài kết giới.
Hành Ngọc vung tay, vòng lục lạc trên cổ tay rung lên, "keng keng____" âm thanh trong treo vang vọng khắp căn phòng.
Một khắc sau, hạc giấy vốn dừng lại bên ngoài kết giới rơi xuống trong tay nàng.
"Nhiệm vụ nội môn bắt đầu phân chia, thỉnh đệ tử nội môn đến Tàng Kinh các nhận nhiệm vụ."
Một đạo thanh âm hư ảo truyền vào tai Hành Ngọc, không phân biệt được nam nữ.
Hành Ngọc phất tay, hạc giấy trong tay hóa thành quang ảnh tiêu tán.
Lúc quang ảnh hoàn toàn biến mất, nàng đã đi được vài bước, kết giới khép kín bị phá vỡ.
Nhìn lại lần nữa, nàng đã ở trên không trung, ngự kiếm bay về phương hướngTàng Kinh các.
Cùng với Hành Ngọc đi đến Tàng kinh các còn có hơn một ngàn đệ tử.
Trong hàng tỉ sinh linh, có tới ngàn vạn người cầu đạo, trong số đó người có tư chất tốt cũng không ít.
Hợp hoan Tông quy mô cực lớn, với hàng ngàn đệ tử nội môn, hơn một vạn đệ tử ngoại môn, thậm chí đệ tử kí danh còn lên tới năm vạn người.
Sau một khắc, Hành Ngọc đã ở phía dưới Tàng Kinh các.
Nơi này là một cái quảng trường chiếm diện tích rất lớn, lúc này hơn một ngàn đệ tử nội môn đứng chung cũng không có vẻ chật chội chút nào.
Hành Ngọc đứng vững, giương mắt nhìn lên.
Tàng kinh các đứng sừng sừng được bao quanh bởi mây và sương mù, xung quanh là các tòa cung điện khác nhau.
Có lẽ bởi vì Kiếm Hồn đã thức tỉnh, Tàng kinh các có vẻ cổ kính của khi xưa nay lại mang theo chút uy nghiêm khó tả.
Muốn đi tới Tàng kinh các, chúng đệ tử cần phải đi bộ qua chín trăm chín mươi chín bậc thang.
Bất quá, lúc này vẫn chưa tới thời gian Tàng kinh Các mở ra, mọi người chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi.
"Lạc chủ."
Bên cạnh có đệ tử chú ý tới Hành Ngọc, dồn dập ôm quyền hướng về nàng vấn an.
Nguyên thân vốn là khí chất thanh lãnh.
Hành Ngọc duy trì thiết lập của nguyên chủ, gật đầu đáp lễ.
Đợi khoảng chừng hai khắc, tất cả đệ tử nội môn đều đã tới, chiếc chuông lớn cổ xưa bên ngoài Tàng kinh các đột nhiên bắt đầu rung lên một hồi.
Tiếng chuông xa xưa vang vọng khắp Hợp hoan Tông.
Ngay khi tiếng chuông vừa dứt, thanh âm cổ xưa của Kiếm Hồn lại vang lên: "Các đệ tử, mời lên Tàng kinh các."
"Vâng."
Toàn bộ chúng đệ tử chắp tay, hướng về phía Tàng kinh các chấp lễ.
Sau đó, đã có người bắt đầu đi lên bậc thang.
Hành Ngọc cũng không vội leo lên bậc thang ngay lập tức, nàng đang cẩn thận quan sát xung quanh.
Chẳng bao lâu, Hành Ngọc cùng một nữ nhân ăn mặc xinh đẹp tầm mắt giao nhau.
- _Chính là Vũ Mị.
Vũ Mị đưa tay lên, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ trên môi, mỉm cười với Hành Ngọc, liền bước lên bậc thềm tiến vào trong đám đông.
Hành Ngọc dời tâm mắt, lại thấy một thân ảnh quen thuộc khác.
- _Mộ chủ Mộ Hoan.
Lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Hoan mang theo nụ cười có vài phần chờ mong, có lẽ là đang mong chờ mình có thể nhận được nhiệm vụ công lược hòa thượng đi.
Hành Ngọc khẽ cười một tiếng, cầm kiếm bắt đầu leo lên bậc thang.
Trên đường, có đệ tử nhìn thấy nàng, đều dồn dập ôm quyền hành lễ.
"Lạc chủ, thỉnh đi trước."
Một số đệ tử còn cố ý tránh nàng đi, khiến cho nàng dẫn đầu một bước.
Hành Ngọc cảm thấy cái tông môn này thật là thú vị.
Ở điểm lễ nghi này, so với một ít danh môn chính phái còn muốn xem trọng hơn.
Nàng cũng không khách khí, trực tiếp lướt qua những đệ tử kia, tiếp tục leo lên bậc thang.
Rất nhanh, Hành Ngọc lên đến đỉnh, đi đến khoảng đất trống phía trước Tàng kinh các.
Mảnh đất trống này so với bình đài bên dưới thì nhỏ hơn chút, nhưng vẫn có thể chứa được hơn ngàn người.
Hiện tại, có không ít đệ tử nội môn tư sắc xuất chúng ở đây, bọn họ hoặc là đứng cùng một chỗ châu đầu ghé tai, hoặc là một mình đứng ở bên cạnh.
Đứng đầu khoảng không, mười mấy người nam nữ y phục phiêu phiêu, khí chất xuất trần, họ đều là trưởng lão tông môn, phụ trách chủ trì hoạt động lần này.
Nhìn thấy toàn bộ đệ tử đều đã đến, một nữ nhân áo lam cười hỏi Tào trưởng lão đứng đầu: "Tào trưởng lão, ngươi xem có thể cho chúng đệ tử vào Tàng kinh các lĩnh thẻ bài nhiệm vụ chưa?"
Tào trưởng lão nhìn đám người: "Cũng gần như đến giờ rồi."
Hắn nhìn về phía những đệ tử kia, âm thanh dưới sự gia tăng của linh lực nhanh chóng khuếch tán: "Tất cả đệ tử nội môn, mời vào Tàng kinh các tiếp nhận nhiệm vụ của các ngươi."
Nhiệm vụ nội môn lần trước đã mở ra cách đây bốn mươi năm, tất cả đệ tử ở đây không ai từng tham gia nhiệm vụ lần đó.
Tào trưởng lão dứt tiếng, trong chốc lát cũng không có đệ tử nội môn nào tiến lên, toàn bộ bọn họ đều đứng tại chỗ quan sát, nhìn xem đệ tử nào sẽ lên nhận nhiệm vụ đầu tiên.
Thấy toàn bộ đoàn người đứng bất động, Tào trưởng lão khẽ nhíu mày.
Hắn chỉ vào nam đệ tử cách mình gần nhất: "Ngươi đi vào trước."
Nam đệ tử bị hắn điểm trúng, khóe môi hiện ra chút đau khổ, nhưng không dám làm trái lời trưởng lão, thi lễ rồi hít sâu một cái, bước nhanh vào trong Tàng kinh các.
Đợi chừng mười lần hô hấp, nam đệ tử từ bên trong đi ra.
Cùng lúc đó, một dòng chữ màu vàng hiện ra trên bầu trời Tàng kinh các.
"Tiêu Vân, Trúc Cơ sơ kỳ, nhiệm vụ nội môn công lược đệ tử Kiếm Tông Nhu Nhu, thời hạn hai năm, nhiệm vụ cấp C."
Không lâu sau, dòng chữ màu vàng hoàn toàn tiêu tan.
Rất nhanh, lại có một phấn y nữ tử bị điểm tiến vào bên trong.
"Kiều Yên Nhiên, Trúc Cơ sơ kỳ, nhiệm vụ công lược một đệ tử nội môn bất kì của Phiêu Miểu Tông, thời hạn hai năm, nhiệm vụ cấp C."
Hành Ngọc khẽ nhíu mày.
Nàng phát hiện, nhiệm vụ của hai người này đều là công lược người khác, hơn nữa còn đều là công lược đệ tử của môn phái chính đạo.
Sau khi hai đệ tử này đi vào, ánh mắt Tào trưởng lão đảo quanh các đệ tử một lượt, đột nhiên mở miệng chỉ đích danh.
"Trì, ngươi đi vào."
Một trong thập đại thiếu chủ, Trì.
Khí chất thanh lãnh, cô tuyệt, thánh khiết đến cực điểm phảng phất như đại diện của quang minh.
Trì đứng trong đám người, không biết có bao nhiêu nữ đồng môn quăng ánh mắt mến mộ tới hắn.
Nghe theo Tào trưởng lão, Trì mỉm cười mở ra chiết phiến: "Vâng."
Ra khỏi đám người, dưới cái nhìn chăm chú bên dưới, hắn đi vào Tàng kinh các.
Lần này, thời gian hắn đi vào khá lâu.
Mọi người chờ chừng gần nửa khắc, Trì mới một lần nữa đi ra.
Ánh mắt hắn hơi nheo lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Cùng lúc đó, Trì nhận được nhiệm vụ nội môn hiện ra trên bầu trời Tàng kinh các.
"Trì, Trúc Cơ đỉnh phong, nhiệm vụ công lược thánh nữ Phiêu Miểu tông_Lộ Phù, thời hạn năm năm, nhiệm vụ cấp S."
Hàng chữ này vừa hiện ra, đoàn người nguyên bản an tĩnh tức thì trở nên huyên náo.
"Từ khi môn phái được thành lập chỉ xuất hiện hơn mười lần nhiệm vụ cấp S."
"Không hổ danh là đệ tử thủ tịch của tông môn, nhiệm vụ cấp S quả là danh xứng với thực."
"Giá trị hâm mộ của Trì đã hơn mười vạn, còn cao hơn so với một vài trưởng lão, có thể nhận được nhiệm vụ ở cấp bậc này cũng không có gì là kỳ lạ"
Những lời bình này còn khá khách quan.
"A a a a a a, Trì chủ thật mạnh."
"Không hổ là Trì chủ, ngoại trừ cái nhiệm vụ công lược hòa thượng Liễu Ngộ, không ai có thể có nhiệm vụ khó hơn hắn đi."
Những thanh âm này, phần lớn đến từ một số nữ tu ái mộ Trì.
Ánh mắt Hành Ngọc rơi vào trên người Trì, lông mày hơi nhíu.
Người này nhìn có vẻ thánh khiết, lịch sự tao nhã, nhưng thực ra toàn thân đều lộ ra vẻ nguy hiểm.
Hợp Hoan tông quả là ngọa hổ tàng long, mỗi người trong Thập đại thiếu chủ đều không thể khinh thường mà.
Sau khi Trì đi ra, Tào trưởng lão cũng không tính trêu ngươi mọi người.
Hắn hiển nhiên biết rõ các đệ tử đang chờ mong cái gì.
"Vũ Mị, ngươi đi vào."
Vũ Mị một thân hồng y, phong tư yểu điệu, nghe vậy trên môi nở nụ cười câu hồn đoạt phách.
Chỉ nhìn nụ cười này thôi, xung quanh nàng có không ít nam nhân cảm thấy xương cốt toàn thân đều nhũn ra.
Nàng đưa tay sửa lại một chút quần áo trên người, đi vào trong Tàng kinh Các.
"Nhiệm vụ công lược Phật tử, có lẽ là rơi vào trên người Mị chủ đi."
"Sư huynh sao lại chắc chắn như vậy?"
"Đó là đương nhiên, ngươi ngẫm lại xem, giữa ba người Mị chủ, Lạc chủ, Mộ chủ, vì cái gì mà Tào trưởng lão lại gọi Mị chủ đầu tiên, điều này cho thấy các trưởng lão đều xem trọng Mị chủ bắt được nhiệm vụ này."
Nghe những tiếng thì thầm này, Hành Ngọc thoáng suy tư.
Có điều nàng cũng tán thành một câu nói sau cùng này.
Giữa Vũ Mị và Mộ Hoan, nàng xem trọng Vũ Mị hơn một chút, __dù sao Vũ Mị cũng thông minh hơn nhiều so với Mộ Hoan.
Non nửa khắc sau, Vũ Mị đi ra, sắc mặt có chút khó coi.
Mười mấy trưởng lão trông nét mặt cô có gì đó không ổn, hai mặt nhìn nhau.
Cũng may kết quả không để bọn họ phải chờ lâu.
Một dòng chữ màu vàng hiên lên trên Tàng kinh Các.
Sau đó, tiếng ồn ào huyên náo lan tràn ra.
"Vũ Mị, Trúc cơ hậu kỳ, nhiệm vụ nội môn công lược đệ tử thủ tịch Âm Tông-Du Hạ, thời hạn năm năm, nhiệm vụ cấp S."
"Vậy mà lại không phải là Mị chủ."
"Trời ạ, xem ra nhiệm vụ này là muốn rơi vào tay Mộ chủ rồi."
"Mộ chủ ở phương diện song tu cực kỳ có thiên phú, hì hì hì, xem ra sau này thật là tiện nghi cho hòa thượng kia mà."
"Ngươi nói đúng, nếu là ta, ta cũng đồng ý cùng hòa thượng hắn vui vẻ một đêm."
"Bất quá hòa thượng này vẫn còn tính là nam nhân sao, ha ha ha ha.."
Thật lòng mà nói, trên thực tế nhiệm vụ cấp S vốn đã rất lợi hại rồi, nhiệm vụ tương tự bất quá cũng chỉ xuất hiện trăm lần.
Tuy nhiên, khi đối mặt với nhiệm vụ công lược hòa thượng Vô định Tông này, trong nháy mắt nàng có chút ảm đạm thất sắc.
Vũ Mị đi vào trong đám người, sắc mặt có phần khó coi.
Nàng liếc nhìn một vòng, tìm được vị trí của Hành Ngọc.
"Nhiệm vụ này sẽ không tiện nghi cho nữ nhân Mộ Hoan kia đi."
"Thay vì tiện nghi cho nàng, ta thà rằng nhiệm vụ này rơi vào trong tay Lạc chủ ngươi, cho ngươi đạt được chỗ tốt."
Vũ Mị vừa đi gần Hành Ngọc, vừa oán hận truyền âm.
Hành Ngọc: "..."
Nàng không cảm thấy đây là cái chuyện tốt gì, cảm ơn.
Chăm chú nhìn Mộ Hoan đang vượt ra khỏi đám đông, đi về phía Tàng kinh các, Hành Ngọc chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng: "Nhiệm vụ này ngàn vạn lần nhất định phải rơi vào tay Mộ Hoan!"