[Vô Hạn Lưu] Ghi Chép Vực Sâu

Chương 7: Tân sinh giả

Editor: Browniie | Chương 07: Tân sinh giả

Đó là một con quái ngư màu đen chỉ còn lại bộ xương!

Thân cá bằng xương dài tới trăm mét, uốn lượn như khung xương của một con diều, bơi lội trên bầu trời phủ kín sương mù trắng xoá. Nó không có vảy hay máu thịt, lúc há miệng gào thét, quả đúng là tiếng rêи ɾỉ của một con cự thú.

Âm thanh kia bất kể người nào nghe thấy tay chân sẽ đều như nhũn ra: Nó không chỉ chấn động tâm can, mà thậm chí còn khiến người ta trong một thoáng đầu óc trống rỗng.

Quái ngư có một sừng, bốn vây cá mọc hai bên. Khi xương vây từ từ vỗ, nó sẽ càng bay lên cao hơn, tiếng gào quét qua trấn Vụ Giác như một cơn cuồng phong mãnh liệt. Theo sát phía sau chính là một bức tường nước cao tới mấy chục mét —— biển động đã đến những giây phút cuối cùng!

Bóng dáng quái ngư xẹt qua trên không, vẽ một cái bóng thật dài trong mắt Phàn Tỉnh.

Phàn Tỉnh:?!

Anh đứng bất động như bị dùng thuật định thân, chứng kiến quái ngư kia lướt qua bầu trời. Hai hốc mắt quái ngư đen ngòm, trên đầu mọc một cái sừng, Dư Châu đang gắt gao ôm chặt cái sừng ấy, tưởng chừng như một giây sau sẽ rơi xuống.

- Sương mù tan rồi! - Dư Châu khản giọng hét to - Tôi xua tan sương mù rồi!!!

Động tác lớn của bộ xương quái ngư không chỉ tạo ra sóng thần, mà gió do nó tạo ra cũng đồng thời thổi bay sương đen bao phủ trấn Vụ Giác.

Bầu trời trấn Vụ Giác chưa bao giờ sáng sủa đến thế, lộ ra một màu xanh lam nhàn nhạt.

Sương đen như dòng nước chảy xuôi về hướng ngược lại, ánh mặt trời lần đầu tiên chiếu rọi những ngôi nhà trấn Vụ Giác, khiến nó vốn đã cũ kỹ nay lại càng đổ nát hơn. Người trong trấn mặc những bộ quần áo xám xịt bị ánh nắng chiếu tới không mở nổi mắt.

- Ha... Ha ha ha ha! Quả nhiên là cậu! - Phàn Tỉnh cất tiếng cười to - Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!!!

Gà vịt chó mèo trấn Vụ Giác chạy loạn xạ kêu ầm ĩ, lông cánh dựng đứng, nhưng ngược lại cư dân vẫn bình tĩnh quá mức. Ánh mặt trời chiếu rọi khuôn mặt trắng xanh của bọn họ, bọn họ không nói một lời, mắt thấy tường nước càng ngày càng gần cũng không né tránh, chỉ lẳng lặng đứng dưới mái hiên xem Phàn Tỉnh đang cười thoả thích chạy tới.

Nước biển ập vào bến tàu. Gió cuốn theo mưa ầm ầm đổ xuống.

Bộ xương quái ngư hạ thấp xuống, xẹt qua người Phàn Tỉnh. Xương cốt của nó bị sinh vật thuỷ sinh gặm nhấm, loang loang lổ lổ đầy các lỗ nhỏ. Khi Phàn Tỉnh không nhịn được giơ tay chạm vào nó, quái ngư quay đầu dùng hốc mắt trống không nhìn chằm chằm vào anh.

- Mau lên đây! Sóng thần sắp tới rồi! - Dư Châu ôm chặt cái sừng, đưa tay ra cho Phàn Tỉnh.

Phàn Tỉnh không nắm. Ánh mắt anh nhìn Dư Châu có kinh ngạc, trào phúng cùng khó tin, tâm tình rất phức tạp.

- Phàn Tỉnh!!! - Dư Châu hét lớn tới mức vỡ giọng.

Phàn Tỉnh nắm lấy tay Dư Châu, nhảy lên lưng quái ngư. Anh cũng bắt chước Dư Châu ôm lấy cái sừng kia, bỗng nhiên nở nụ cười, giơ tay bóp chặt khuôn mặt Dư Châu:

- Cậu vẫn còn sống?

Quái ngư bơi qua tháp cao, Dư Châu không để ý tới lời nói của anh, liên tục hô to:

- Khương Tiếu! Liễu Anh Niên!

Người đầu tiên trong ba người trên mặt đất nhảy lên lưng quái ngư chính là người mũ ngư dân, Liễu Anh Niên là người cuối cùng. Hắn quay đầu lại hô, mưa to trong nháy mắt giội ướt gương mặt hắn:

- Thầy Cổ! Mau lên đây!

Khương Tiếu đè lại bả vai hắn, khẽ lắc đầu.

Trong cơn mưa to, hai con chó vàng sợ hãi kêu loạn, cắn ống quần thầy Cổ kéo vào trong tháp cao.

Thầy Cổ thế mà lại đứng bất động, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông trong mưa gió vặn vẹo dữ tợn đáng sợ. Đối mặt với cuồng phong và mưa to do biển động tạo ra, ông điên cuồn cười to, đi về phía đầu sóng đang càng ngày càng cao, càng ngày càng gần.

- Mang tôi đi đi! Mang tôi đi! - Ông khàn giọng điên cuồng gào lên - Cầu xin ngài! Để tôi chết đi!

Quái ngư vỗ vây cá, ra sức bay lên trên không.

Tường nước lên tới điểm cao nhất thì đổ ập xuống.

Nước biển bao phủ hoàn toàn trấn Vụ Giác, vô số con sứa như đầu lâu, cùng dân trấn Vụ Giác, chó mèo và đủ loại tạp vật, trôi nổi trong nước. Nhưng chỉ chớp mắt mấy giây, trên mặt đất trấn Vụ Giác chỉ còn dư lại tháp cao đang chuẩn bị sụp đổ.

Trên đỉnh tháp cao, quả nhiên có một cối xay gió cực lớn.

Dư Châu ôm một sừng, những người còn lại từng người nắm chặt xương cá gồ lên trên đầu nó. Không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều nhìn trấn Vụ Giác phía dưới.

Lên tới chỗ cực kỳ cao mới nhìn thấy, chu vi bao quanh trấn Vụ Giác không có đất liền, đều là biển xanh rộng mênh mông. Trấn Vụ Giác là một hòn đảo nhỏ biệt lập giữa biển xanh bao la, như một làn nước đen đặc.

Trấn Vụ Giác và những rừng cây bên ngoài, kể cả hòn đảo nho nhỏ này, biến mất vào đại dương như thể bị xoá sổ hoàn toàn.

Màn sương đen do quái ngư tạm thời xua tan kia, sau khi gió mạnh biến mất, đã từ từ tụ lại ngoài khơi, ngăn trở tầm nhìn.

Vòng xoáy cực lớn trên mặt biển vẫn tồn tại, sương đen cuồn cuộn không ngừng phun ra. Ngoại trừ trấn Vụ Giác bị nước biển nhấn chìm, thì tất cả dường như không có gì thay đổi.

Quái ngư lượn lờ trên bầu trời, thoát khỏi ràng buộc của đáy biển, mặc dù cái đuôi dài nhỉ chỉ còn lại xương cốt cũng đung đưa đến nhẹ nhàng vui sướиɠ. Lúc này Dư Châu mới có thể nhìn rõ hình dáng của quái ngư dưới ánh sáng: Bộ xương của nó có hình dạng tương tự như cá chình, nhưng so với cá chình thì nhiều hơn bốn cái vây cá dài mềm mại, cùng với một cái sừng trên đỉnh đầu.

Cũng không biết nó đã nằm dưới đáy biển bao lâu, xương chỗ vây và đuôi bị gặm mất một ít, lúc bơi lội khó giữ được thăng bằng, không khỏi có chút lảo đảo.

Dư Châu xoa xoa cái sừng lạnh lẽo của nó, nhỏ giọng:

- Cảm ơn mày.

Khương Tiếu kéo mũ của cậu một cái:

- Có chuyện gì xảy ra với cậu?

Dư Châu nói ngắn gọn một lần, lúc nói đến đoạn Trần Ý đầy mình xuống, Trần Lượng cho mình một mái chèo, đôi mắt Khương Tiếu híp lại:

- Hai anh em kia quả nhiên không tầm thường.

Mà sau khi kể lại sự tình phát sinh dưới đáy biển của mình, mấy người còn lại đều trợn mắt há mồm.

- ...Ăn rồi? - Liễu Anh Niên nói lắp - Cá, cá nhỏ kia là vật gì? Bạn trai cũ đã chết của anh đưa cho? Sao anh còn dám ăn!

Dư Châu:

- Khi đó cũng sắp chết cả rồi, vật này thì kỳ lạ, ăn thì chết không ăn cũng vẫn chết, tôi đương nhiên muốn liều một phen. - Cậu vừa nói vừa nghĩ, cá khô nhỏ chết cứng kia hình như chính là bản thu nhỏ của con quái ngư này, sở dĩ nhìn như thằn lằn là bởi vì vây cá dài xung quanh.

Liễu Anh Niên:

- ... Cậu, nhìn trông có vẻ yếu ớt mà tính tình rất cứng rắn đấy.

Dư Châu lập tức nở một nụ cười vô hại:

- Hả? Tôi mạnh mẽ sao?

Xương cốt quái ngư lạnh lẽo, cứng rắn, trên xương có nhiều gai nhọn. Khương Tiếu xoa xoa sống lưng quái ngư, khẽ cười nói:

- Quả thật là L*иg chim, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Ai có thể nghĩ tới sương mù lại bị đuổi đi như thế này.

Liễu Anh Niên vẫn còn canh cánh chuyện vừa nãy trong lòng:

- Khương Tiếu, vì sao ban nãy cô không cho tôi kéo theo thầy Cổ?

- Các cậu thật sự không phát hiện ra sao? - Khương Tiếu kinh ngạc - Trấn Vụ Giác ngoại trừ thầy Cổ thì tất cả đều là người chết.

Tất cả mọi người nhìn cô.

- Câu đố của trấn Vụ Giác giải ra rất dễ dàng. Sau khi Trần Ý nói cho chúng ta quái vật thích ăn thịt, thật ra tôi đã biết đáp án. Chỉ là có lẽ cái đáp án này các cậu sẽ không dễ dàng tiếp nhận.

Dư Châu:

- Chẳng lẽ không phải là săn bắn quái vật bên ngoài trấn à?

Khương Tiếu lườm cậu một cái, kể lại truyền thuyết hỏi thăm được cho Dư Châu:

- Dĩ nhiên không phải. Quái vật trên tháp muốn ăn thịt, chỉ có lượng thịt lớn đầy đủ mới có thể dẫn nó xuống dưới. Giải pháp tốt nhất là vào chạng vạng tối sản xuất một lượng lớn thịt ở trấn Vụ Giác. Vào lúc quái vật tuần tra vào ban đêm, lấy thịt dẫn dụ sự chú ý của nó, sau đó chúng ta leo lên tháp, khởi động cối xay gió.

Dư Châu chỉ một thoáng tóc gáy dựng đứng.

Khương Tiếp tiếp tục:

- Trong trấn Vụ Giác không phải có sẵn thịt đầy đủ sao?

Trong trấn có tầm trăm cư dân, quái vật lại căm hận thầy Cổ trông tháp.

—— thịt đầy đủ có sẵn.

Quái ngư nhẹ giọng huýt sáo, bay lượn trên trấn Vụ Giác đang chìm trong nước biển.

Phàn Tỉnh luôn nhiệt tình nói nhiều từ đầu đến cuối vẫn bảo trì im lặng. Cuối cùng là người mũ ngư dân mở miệng tiếp lời:

- Cô biết rồi sao không hành động?

- Lần này những người xuất hiện trong L*иg chim trấn Vụ Giác, chỉ có tôi biết L*иg chim là vật gì. Dựa theo thói quen đã ước định, tôi phải giải thích tất cả cho người mới đến. - Cô bình tĩnh nói - Có một số việc lúc trước tôi chưa nói là vì bảo vệ chúng ta. Tôi sợ sau khi nói xong mọi người không có động lực tìm phương pháp đuổi sương mù.

Cô nhìn Dư Châu:

- Đặc biệt là cậu.

Dư Châu giật mình:

- Sao lại là tôi?

- Trong ba lô của cậu có quần áo bít tất của trẻ em. Trong nhà cậu có đứa nhỏ mấy tuổi đúng không? - Khương Tiếu nói - Khát vọng trở lại hiện thực của cậu là mãnh liệt nhất. Nếu như cậu biết chúng ta căn bản không thể quay về, vậy cậu sẽ sụp đổ mất, thậm chí còn ảnh hưởng đến tinh thần của hết thảy Tân sinh giả nữa.

Dư Châu:

- Không thể quay về?

Khương Tiếu bóc cây kẹo cuối cùng ngậm vào miệng.

- Trong này L*иg chim không chỉ có một, địa phương kỳ quái như trấn Vụ Giác cũng không chỉ một. - Cô bình tĩnh nở nụ cười - Tôi đã tiến vào tổng cộng 162 cái L*иg chim, trấn Vụ Giác là cái thứ 163.

Khương Tiếu duỗi ba ngón tay.

- Tôi rơi vào Hãm không, trở thành Tân sinh giả của L*иg chim đã là sự tình ba năm trước rồi.

"Tân sinh giả", đây là xưng hô chuyên dùng cho những người lần đầu rơi vào Hãm không cũng như lần đầu tiên tiến vào L*иg chim.

Bọn họ không hiểu quy tắc của L*иg chim, lại, lại non nớt, yếu đuối như những em bé vô tri.

Khương Tiếu là tay già đời như vậy mà cũng không biết quan hệ chân chính giữa Hãm không và L*иg chim, càng không biết vì sao Hãm không lại tồn tại, và vì sao nó lại tiếp tục xuất hiện.

Nhưng bọn họ biết rõ quy tắc bên trong L*иg chim.

Người rơi vào Hãm không, đều sẽ tiến vào L*иg chim.

Mỗi cái L*иg chim đều sẽ có một chủ nhân, được gọi là L*иg Chủ.

L*иg Chủ sẽ khống chế toàn bộ L*иg chim, kể cả cảnh sắc, khí hậu, đất đai... Nói tóm lại, L*иg Chủ quyết định mọi việc trong L*иg chim.

Giải được câu đố của L*иg Chủ, tân sinh giả sẽ được bình an rời đi, tiếp tục tiến vào một cái L*иg chim khác, không ngừng lặp lại quá trình này.

Chỉ có L*иg Chủ mới biết được phương thức và thông đạo để trực tiếp khỏi L*иg chim, và cũng chỉ có L*иg Chủ mới có thể mở ra nó.

L*иg Chủ được bảo vệ bởi L*иg chim, cho dù bên trong L*иg chim xảy ra chuyện gì thì L*иg Chủ đều sẽ không phải chịu vết thương trí mạng.

Nhưng L*иg Chủ có thể thay đổi. Những L*иg Chủ khác nhau thì L*иg chim sẽ hiện ra với dáng vẻ khác nhau, có đơn giản, có phức tạp, có đôi khi là núi sông, có đôi khi lại là phố phường thành thị.

Biện pháp duy nhất thay đổi L*иg Chủ chính là cướp đi tính mạng của L*иg Chủ đương nhiệm.

Người có thể cướp đi sinh mệnh của L*иg Chủ, chỉ có người cũng tham dự vào thiết lập thế giới L*иg chim của L*иg Chủ.

Khương Tiếu lấy tay vẽ một vòng tròn:

- Cũng chính là mấy người như chúng ta.

Người mũ ngư dân vẫn hỏi:

- Vậy tại sao cô không trực tiếp động thủ với lão già kia?

- Bởi vì người gϊếŧ chết L*иg Chủ, sẽ trở thành L*иg Chủ tiếp theo. - Khương Tiếu nhếch miệng - Trở thành L*иg Chủ thì sẽ không thể rời khỏi L*иg chim. L*иg chim làm bằng sắt, người đứng đầu làm chủ.

Cái gọi là "gϊếŧ L*иg Chủ mới được rời đi" thường thường là chỉ trong tất cả những người tiến vào L*иg chim, một người trở thành L*иg Chủ mới, những người còn lại sẽ được rời khỏi L*иg chim.

Người mũ ngư dân:

- Ai sẽ đồng ý làm chuyện như vậy chứ?

Khương Tiếu:

- Căn bản thì ai cũng không muốn.

Nước biển dần dần rút khỏi trấn Vụ Giác. Khắp trấn lộn xộn, ngang dọc tứ tung, tất cả đều là thi thể của dân trấn.

Thầy Cổ ngồi trên bến tàu, ông còn sống, cả người ướt đẫm.

- Thỉnh thoảng cũng sẽ có những L*иg Chủ như thầy Cổ. - Khương Tiếu nói - Thời gian không ngừng lặp lại mấy chục năm, thật đáng sợ, quá đau khổ. Bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế để những người mạo hiểm vào L*иg chim tự sát, sau đó được giải thoát.

Tháp cao rốt cuộc cũng sụp đổ.

Một người khổng lồ mập mạp dường như chui ra từ vết nứt trên tường, nhúc nhích bên trong đống đổ nát của toà tháp, cuối cùng loạng choà loạng choạng bò lên, tập tễnh đi đến bên thầy Cổ.

- Ba ba... - Nó duỗi hai tay ra với ông lão, hàm hồ nỉ non.

========

Tác giả có lời muốn nói:

Quái ngư: Chân thân của tui cực kỳ hoàn mỹ cực kỳ xinh đẹp!

Sau đó nhìn thấy chân thân của Dư Châu:...