Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 3: 3: Trúc Mã Muốn Cùng Tôi Xa Cách

Editor: Luu

Beta-er: Ngọc

"Làm sao vậy?"

Thấy tôi cầm xiên BBQ nướng đến phát ngốc, Ly Thiên Thu ngồi đối diện vươn tay quơ quơ, nhàn nhạt hỏi.

Tôi hoài niệm mà mở miệng: "Khi còn nhỏ cậu đáng yêu như vậy, sao giờ lớn lại càng không thấy điểm tốt nào thế? Rõ ràng trước kia chính cậu kêu tớ là chị Trương, hiện giờ sao thành em gái sún răng rồi?"

Thực tế tôi được đẻ ra trước Ly Thiên Thu hai tháng, bà ngoại cậu ta bảo cậu ta gọi tôi là chị Trương.

Hồi đầu cậu ta cũng chịu gọi thế, khi đó cậu vừa đẹp vừa ôn nhu.

Cho dù không thích cười, không thích nói chuyện cũng không hề ảnh hưởng đến cái ham muốn chơi cùng với cậu ta của tôi.

Tôi vì Ly Thiên Thu ngoan ngoãn như vậy liền rất hào phóng, sống chết bảo hộ cậu ta mấy năm đầu.

Không nghĩ đến khi học sơ trung, vóc dáng cậu ta thật cao, thân thể cường tráng nên không cần tôi bảo hộ, liền bắt đầu kêu tôi là em gái sún răng, thật làm lòng tôi chết lạnh.

Ly Thiên thu thấy vẻ mặt tiếc nuối của tôi, hắn hừ một tiếng: "Tớ mới không thiểu năng kêu cậu là chị Trương!"

Tôi nghe hắn nói những loại lời này rất muốn cầm ghế ném cho cậu ta một cái để nửa thân trên khỏi cử động được, nhưng cuối cùng tôi quyết định sử dụng năng lực kiềm chế cực đại để thoát khỏi ý tưởng nguy hiểm này.

Từ lúc học sơ trung, năng lực học tập của tôi từ từ rớt xuống, thậm chí có thể nói thoái hóa thành trình độ tinh tinh, vinh quang trở thành học sinh thiểu năng trí tuệ.

Cho nên học tập vĩnh viễn là sự đau đớn trong lòng tôi, còn bị tên tiểu tử Ly Thiên Thu này cố tình bóc vảy cái sẹo đó ra nữa!

Tôi chống cằm, cười như không cười nhìn cậu ta: "Thiểu năng trí tuệ như kẻ hèn này thật xin lỗi, nhưng so với thiên tài như cậu cũng sống thoải mái hơn, cậu nói xem? Không phải cậu nhát gan đến nỗi nữ sinh mà cậu cũng sợ sao?"

Ly Thiên thu nghẹn một chút, cuối cùng không nói chuyện nữa.

Nhưng tôi thì không muốn buông tha, tiếp tục mở miệng: "Cậu còn không nhìn lại cậu xem, cả ngày tưởng đông tưởng tây, tưởng cả sự tình lớn, tự mình tìm đến sự khó chịu.

Cậu nói xem ngày nào cậu có được một chút vui vẻ.

Còn muốn tớ cả ngày an ủi cậu."

"Tớ không cần cậu an ủi." Ly Thiên Thu nghiêng mặt đi.

"Không an ủi cậu? Tớ đây còn muốn ngủ hay không? Ví dụ như mấy hôm nay cậu khó xử với Diêu Tiểu Nguyệt đến không ngủ được, tớ cũng khó chịu đến không ngủ được đó biết không?"

Ly Thiên Thu giật mình, quay đầu nhìn tôi: "Cậu vì cái gì mà khó chịu?"

Tôi phát hiện mình lỡ miệng, vội duỗi tay che miệng lại.

Tiềm thức nói cho tôi biết, ngàn vạn lần không thể đem chuyện tôi cảm nhận được xúc cảm của cậu ta mà nói ra, bằng không sẽ phát sinh sự tình không tốt.

Cặp mắt đen nhánh của Ly Thiên Thu yên lặng nhìn tôi, không buông tha cho tôi, trên mặt lại còn chút biểu tình: "Cậu vì cái gì mà khó chịu?"

Tôi ấp úng: "Cậu, cậu là bằng hữu của tôi, cậu khó chịu đương nhiên tớ cũng khó chịu rồi."

Ly Thiên Thu nghe được lời tôi nói, con ngươi bỗng dao động một chút, cậu ta trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Cho nên tớ mới nói cậu ngốc."

Ly Thiên Thu rất ít cười, từ nhỏ đến lớn số lần cười của cậu có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cho nên mỗi khi tôi nhìn thấy cậu ấy cười, tâm tình liền kích động như thấy UFO, như bây giờ tôi đang chỉ ngón tay run rẩy của mình vào mặt cậu: "Dừng lại, để tớ lấy điện thoại đã."

Không chờ tôi lấy điện thoại ra cậu ta đã nhanh chóng thu lại nụ cười.

Tôi tiếc nuối đấm ngực cậu ta: "Ly Thiên Thu! Cậu thế mà cười thật này! Cậu cười vô cùng xinh đẹp khả ái, thật khuynh quốc khuynh thành mê hoặc nhân tâm nha! Thật sự rất đẹp! Chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, cậu cho tớ chụp một kiểu đi!"

Ly Thiên Thu cầm một cái màn thầu nhét vào miệng tôi, điềm đạm cất lời: "Câm miệng."

Tôi kêu ô ô, định phản kháng nhưng lại phát hiện Ly Thiên Thu mặt thực đỏ, lỗ tai cũng nhanh chóng đỏ.

Tôi nhanh nhẹn cảm nhận được cảm giác quẫn bách của cậu ấy, làm cho tâm trạng của tôi cũng theo hắn mà thình thịch nhảy dựng lên.

"Khụ, cậu thật không biết nói giỡn." Tôi cúi đầu gặm màn thầu.

Không khí bỗng trở nên xấu hổ.

Tôi ghét nhất loại không khí xấu hổ này.

Ly Thiên Thu vì cái gì mà cảm thấy quẫn bách? Khiến cho tôi cũng chịu ảnh hưởng từ cậu ta mà quẫn bách theo, thật không hiểu nổi gia tốc của tim đập sao lại lớn đến đáng sợ như này.

Ly Thiên Thu thường nói tôi hiểu cậu ta nhất.

Khi còn nhỏ đúng là tôi hiểu cậu ta nhất.

Bất quá hiện tại cậu ta làm tôi rất khó hiểu nha!

Không khí xấu hổ mau chóng giảm bớt, cậu ta lại hỏi tôi chuyện thành tích học tập: "Lần kiểm tra này của cậu như thế nào?"

Đệ nhất học thần hỏi tôi vấn đề này khiến tôi vô cùng hoảng sợ xen lẫn khẩn trương, tôi ho khan một tiếng: "Còn, còn tốt."

Kỳ thật, tôi thật sự không thích Ly Thiên Thu hỏi tôi chuyện thành tích, rốt cuộc tôi khi tiểu học rõ ràng là học bá, còn phụ đạo cậu ta hẳn hoi.

Không ngờ về sau tôi lại biến thành thiểu năng trí tuệ, bắt đầu xuất hiện một cái gọi là lòng tự trọng cao ngút.

Bị cậu ta dò hỏi thành tích học tập, da mặt tôi như bị xé xuống rồi ném xuống đất, hung hăng đấm đá giày xéo lên, quả thực hổ thẹn đến cùng cực.

"Đạt tiêu chuẩn?" Cậu ta lại hỏi.

"Gần, đạt tiêu chuẩn." Lần này là tự tôi thực sự đỏ mặt chứ không phải vì cảm xúc của Ly Thiên Thu ảnh hưởng tới.

Học tập trong lòng tôi vĩnh viễn là một nỗi đau.

Tôi yêu học hành, trầm mê học tập đến gầy rạc cả người, không ngờ chính thành tích...!hic, lại làm tôi khóc trong chốc lát.

Ly Thiên Thu vươn tay xoa đầu tôi nói: "Kiểm tra vậy cũng không tồi, chỉ cần không ngừng cố gắng."

Ly Thiên Thu cùng mẹ tôi rất giống nhau, chỉ cần tôi đạt tiêu chuẩn liền vừa lòng.

Vậy tôi nên vui vẻ cười nói hay buồn rầu ôm mặt khóc đây?

Ăn xong BBQ nướng Ly Thiên Thu hình như còn muốn đem tôi đi đâu đó dạo quanh một chút, tôi nhìn lên trời thấy rất âm u, có vẻ như sắp có tuyết rơi rồi liền mở miệng: "Chúng ta đi về trước, hôm nào lại cùng nhau đi chơi."

Ly Thiên Thu cũng không miễn cưỡng, đem tôi về đến nhà thì ngồi chút rồi bị tôi đuổi đi.

Chủ yếu là do mẹ tôi đối với Ly Thiên Thu đặc biệt nhiệt tình, quả thực đem cậu ta trở thành con cái đứt ruột đẻ ra, còn tôi là đứa trẻ được nhặt từ bụi cỏ bên đường.

Mẹ tôi khen Ly Thiên Thu đủ các loại, sau đó dọa dẫm tôi các thứ khiến tôi thật sự không nhịn được nữa, liền đuổi cậu ta về.

Ly Thiên thu đi rồi mẹ tôi còn lầm bầm: "Mày còn không nhìn xem người nhà Thiên Thu đều là đệ nhất học giáo, đâu giống mày, não rốt cuộc ném đi đâu rồi? Kiến thức có chút nào không?..."

Tôi bị một viên đạn găm vào tim liền chạy về phòng dưỡng thương.

Tôi vô cùng cảm thấy Ly Thiên Thu này thật đáng sợ, cậu ta có phải là gián điệp đến cướp đoạt cha mẹ tôi?

Rõ ràng mấy năm trước bố mẹ tôi vẫn vô cùng chán ghét cậu ta bởi vì tôi luôn liên hợp với cậu ta đánh nhau cùng người khác.

Thậm chí còn nghiêm khắc ra lệnh cưỡng chế về sau cậu ta không được bước vào nhà tôi nửa bước, cấm chúng tôi có quan hệ gì.

Vậy mà bây giờ, cậu ta như con đẻ còn tôi chẳng khác đứa trẻ được nhận nuôi.

Bàn trang điểm còn lưu lại notebook Ly Thiên Thu đưa cho tôi, tôi nhìn đến phiền lòng, cuối cùng ném nó vào ngăn kéo.

Có đôi khi tôi tự hỏi vì cái gì mà cuộc đời tôi nhất định phải vây quanh Ly Thiên Thu?

Cảm xúc của cậu ta ảnh hưởng đến tôi, chỉ cần cậu ta vui vẻ cậu ta hạnh phúc tôi mới có thể vui vẻ và hạnh phúc tương tự.

Chỉ cần cậu ta khó chịu, cho dù tôi gặp được sự tình khiến tôi vui vẻ, tôi cũng không vui vẻ nổi.

Bởi vì tâm tư nhất định sẽ đi theo cậu ta mà khó chịu.

Tôi nhiều lúc rất không cam lòng, có phải đời trước tôi thiếu nợ Ly Thiên Thu?

Nghĩ đến vấn đề có phải trước kia thật sự thiếu cậu ta, tôi lại nghĩ đến một sự việc của năm năm trước, sự việc khiến tôi tiếc nuối đến tận bây giờ, cũng là việc mang đến cho tôi cảm giác thiếu nợ Ly Thiên Thu rõ nhất.

Năm năm trước, tôi học cấp hai, chính là khoảng đầu thanh xuân, tâm trạng thiếu nữ đều là màu hồng, nhìn mấy quyển tiểu thuyết tình yêu thanh xuân vẫn luôn khao khát có đại học bá đến yêu mình.

Khi đó tôi ở tiểu học đương làm học bá, trên người khí chất "Nữ kim cương hay quát tháo" vẫn chưa biến mất, phương thức nói chuyện rất giống "đại tỷ", tôi có tâm tư phấn nộn nào cũng không có nam sinh nào nguyện ý xem trọng nữ sinh như tôi.

Khi đó tôi cho rằng tôi đã quang vinh trở thành nhân vật tính cách khác biệt, còn hiện tại thì thật thương tâm.

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng nếu nhiều nữ sinh sung bái tôi như vậy, đáng nhẽ về sau tôi không nên sửa đổi mới đúng.

Một thời gian sau đó, khi tan học tôi bắt gặp một tình cảnh khi dễ các học sinh.

Một ngày mùng một, một tiểu học đệ bị các học trưởng cấp ba ức hϊếp.

Tôi lúc đó tức đến phát hỏa, cầm một cành cây đuổi theo đánh những học trưởng kia.

Tôi một thân một mình đem mấy học trưởng kia đánh đến hoa rơi nước chảy, sau đó quang vinh bị mời phụ huynh.

Bởi vì tôi an phận suốt hai năm không đánh nhau khiến mẹ tôi rất mực vui mừng, không nghĩ tới tôi lại tiếp tục đánh nhau, bà tức giận đến mức mấy ngày không cùng tôi nói chuyện.

Mà Ly Thiên Thu đã không cần tôi bảo hộ lại biết tôi đánh nhau cũng mấy ngày không cùng tôi nói chuyện.

Tuy cậu ta yên lặng giúp tôi rịt thuốc, nhưng tôi đối với cậu ta vô cùng thất vọng: "Cậu cũng thấy tớ sai rồi sao? Bọn họ khi dễ người, tớ chỉ là giáo huấn bọn họ.

Huống chi tớ không nặng tay.

Lại nói tiếp, tớ bị thương như họ thì càng tốt sao?"

Nghe được tôi nói những lời này, Ly Thiên Thu mặt càng lạnh băng, đồng thời cảm giác được những cảm xúc của cậu ấy đang bắt đầu khó chịu trong tim tôi rồi.

Miệng đau vết thương đau, tôi lúc ấy không nhịn được ủy khuất mà khóc: "Ly Thiên Thu này, càng lớn càng làm người ta chán ghét! Cậu có gì tốt mà nổi nóng với tớ? Tớ bảo hộ cậu bao nhiêu lần bị người khác đánh giá cậu không tức giận, hiện giờ tớ vì bảo hộ người khác mà đánh nhau, cậu dựa vào cái gì để tức giận? Có phải tớ chỉ được bảo hộ một mình cậu, chỉ được làm vệ sĩ cho cậu không? Tớ mới không phải người hầu của cậu!"

Ly Thiên Thu sắc mặt càng lạnh hơn, cậu nặng nề ném bình thuốc xuống đất, đứng lên rời đi.

Đây là lần đầu tiên Ly Thiên Thu tức giận với tôi, hơn nữa là lần nghiêm trọng nhất.

Sau đó một tháng, cậu ấy không để ý nhiều đến tôi, không nói với tôi một câu nào.

Nhưng tôi cảm nhận được cậu ấy mỗi ngày đều khó chịu, tôi cũng vì cậu ấy mà cả ngày đều ngủ không ngon.

Nhưng tôi lúc đó đang ở thời kì phản nghịch, có u mê về lòng tự trọng, đánh chết cũng không cúi đầu trước cậu ấy, không chịu đi an ủi cậu ấy.

Mà tiểu sư đệ bị tôi cứu lại bị khả năng đánh nhau của tôi mê hoặc, e thẹn chạy tới trước mặt tôi thổ lộ, nói với tôi lần đầu tiên hắn thấy tôi liền liên tưởng đến nữ sinh không liệt, cảm thấy tôi rất đỗi mê người.

Bởi vì tiểu sư đệ lớn lên môi hồng răng trắng, mi thanh mày tú, thập phần dễ coi, khi đó tâm xuân manh động tôi vứt bỏ cả thẹn thùng, quyết định trâu già gặp có non, đáp ứng cùng tiểu sư đệ kết giao.

Kỳ đó còn tương đối đơn thuần, cũng không biết kết giao là cái gì.

Tiểu sư đệ so với tôi còn thuần khiết hơn, cũng không hiểu kết giao là gì.

Chúng tôi cơ hồ không có làm gì cả.

Mỗi ngày hẹn hò chỉ đến phố đi bộ gần cổng trường mua đồ ăn, sau đó cùng nhau ngồi trên tảng đá, tâm sự về các ca khúc và minh tinh mình coi trọng.

Sau đó một tháng, Ly Thiên Thu vô tình biết tôi cùng người khác kết giao, cậu ta ngay cả khóa quần chắc cũng chưa kịp kéo, lần đầu tiên trong đời trốn học, chạy đến cổng trường tìm gặp tôi.

Cậu ta hỏi tôi vì cái gì mà kết giao với người khác, hỏi tôi có thích tiểu sư đệ hay không.

Tôi không có trả lời cậu ta, lúc đó tôi còn tức giận, Ly Thiên Thu không quan tâm mà đem tôi về nhà xả giận, đem nhốt tôi trong WC, không cho tôi ra ngoài.

Ly Thiên thu ngồi ở cửa WC, luôn tìm mọi lời để tôi cùng tiểu sư đệ chia tay.

Tôi không đáp ứng, không ngừng đá cửa để cậu ta thả tôi ra ngoài.

Ly Thiên Thu khi đó dùng ngữ khí vô cùng lạnh nói với tôi: "Cậu căn bản không hiểu thích là cái gì, cậu không thích nó, nó cũng không thích cậu, hai người kết giao căn bản là nực cười."

Ly Thiên Thu nhốt tôi mấy giờ, tôi ở bên trong luôn luôn khóc, vẫn luôn mắng cậu ta: "Cậu dựa vào cái gì trói buộc tớ? Dựa vào cái gì mà khó chịu, tớ cũng đang khó chịu theo cậu đó.

Nói xem cậu khó chịu cái gì, vì cái gì mà khó chịu?"

Suốt mấy giờ bị ảnh hưởng cảm xúc của Ly Thiên Thu, tâm tôi rất đau, phảng phất bị kim châm rậm rạp đâm xuống, quả thực khiến tôi đau không thở nổi.

Tôi chưa từng khó chịu nhiều đến vậy.

Cuối cùng bởi vì Ly Thiên Thu ngất xỉu, tôi mới có thể thoát khỏi WC.

Tôi sau đó cũng mới biết được một tháng nay Ly Thiên Thu ngủ không ngon, ăn không vào, thân thể sắp hỏng rồi.

Khi đó tôi mới có biết Ly Thiên Thu đối với tôi có bệnh ỷ lại, hắn đã đem tôi thành một bộ phận sinh hoạt, nếu tôi rời đi, cậu ấy sẽ hỏng mất.

Có lẽ Ly Thiên Thu biết mình đối với tôi quá mức ỷ lại, sau khi xuất viện lại chậm rãi xa lánh tôi.

Tuy rằng cậu ấy sẽ cùng tôi nói chuyện, đôi khi còn trêu đùa tôi, nhưng tôi cảm nhận được cậu ấy đang nỗ lực rút toàn bộ ảnh hưởng của tôi đến sinh hoạt của cậu.

Sau đó, nhà Ly Thiên Thu dọn khỏi khu nhà nhỏ.

Đêm Ly Thiên Thu dọn đi, tôi mơ thấy cậu ta.

Tôi cũng không biết ma quỷ gì nhưng lại mơ một giấc mộng cẩu huyết thực ly kì.

Trong mộng cả người Ly Thiên Thu bọc trong tuyết, cậu bị một đao đâm trọng thương, đôi mắt đã bắt đầu tan rã.

Cậu ấy run rẩy lấy trong túi áo một chiếc bánh bao ấm hơi người cho tôi: "Tớ chỉ có một cái, cậu đừng giận."

Trong giấc mộng tôi ôm chặt cậu ấy, ôn nhu trả lời: "Tớ không tức giận."

Ly Thiên Thu nhẹ nhàng ừ một tiếng, thỏa mãn mở miệng: "Không tức giận thật tốt."

Sau đó Ly Thiên Thu chết, làm tôi bị dọa tỉnh.

Giấc mộng này làm tôi sợ đến nỗi ngủ ba ngày không được ngon, bởi vì Ly Thiên Thu trước đó mới ngã bệnh nằm viện, tôi lại không thể hiểu nổi giấc mộng, tôi sợ giấc mộng này là điềm báo xấu, sợ rằng Ly Thiên Thu thực sự đã chết rồi.

Sau đó mỗi ngày tôi đều đạp xe đến nhà cậu ta tìm gặp, xem thân thể cậu ta đã thực sự hồi phục hay không.

Khi đó cha mẹ Ly Thiên Thu từ nước ngoài trở về, thấy tôi mỗi ngày đều tìm đến Ly Thiên Thu, cho rằng bọn tôi quan hệ không đơn giản, liền nhiệt tình mời tôi ở lại nhà họ vài ngày.

Tôi ở nhà cậu ta hai ngày nhưng buổi tối vẫn không ngủ được, liền canh giữ ở cửa phòng cậu ta.

Tôi cảm nhận được cảm xúc của Ly Thiên Thu, tôi biết cậu ta cũng không ngủ được, suy nghĩ còn rất loạn.

Nhưng tôi không biết hắn suy nghĩ gì.

Có lẽ cũng từ ngày này trở đi tôi không hiểu hắn nghĩ gì nữa rồi.

Tôi không bao giờ biết cậu ta nghĩ cái gì, cũng không biết cậu ta vì cái gì mà tức giận, vì cái gì mà tính tình không tốt, vì cái gì mà vui vẻ, vì cái gì mà khổ sở ủ rũ.

Thân thể Ly Thiên Thu chậm rãi khôi phục, tôi cũng yên tâm về nhà.

Giấc mộng kia của tôi cũng không phải điềm báo xấu gì cả.

Đôi khi tôi sẽ tưởng giấc mộng kia là sự tình của đời trước.

Ly Thiên thu vì đoạt một cái bánh bao cho công chúa là tôi mà bị đạo phỉ chém chết.

Cho nên lần đầu thai sau, công chúa liền muốn báo ân, dùng hết thảy phương pháp để khiến cho ân nhân của nàng vui vẻ.

Tuy rằng câu chuyện thực cẩu huyết, cũng khiến người ta ớn lạnh, nhưng nội tâm tôi có lẽ đã chịu ảnh hưởng của giấc mộng này.

Cho nên mấy năm liền cho dù Ly Thiên Thu cố tình xa lánh tôi, tôi vẫn lần lượt ở cạnh cậu ấy những thời điểm cậu khổ sở, dùng mọi biện pháp khiến cậu ta vui vẻ.

Có lẽ đời trước tôi thật sự thiếu nợ cậu ta, chỉ có khi nào tôi giúp cậu tìm được hạnh phúc chân chính, sự ràng buộc vô hình giữa chúng tôi mới có thể biến mất..