Hào môn 5: Trên hành lang bị anh hai nâng mông đυ. như vũ bão, đồng phục play, trừng phạt l*и da^ʍ [Trứng màu: bị em trai phát hiện dấu hôn, tức giận niết chặt ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ không cho bắn tinh, trút tϊиɧ ŧяùиɠ vào l*и nhỏ]
Cố Niệm rõ ràng ẩn ý của Cố Tùng Nhiên, cậu mất tự nhiên dời mắt đi chỗ khác, lổ tai đỏ ngầu, thấp thỏm hạ thấp đầu, rũ mi.
Cố Tùng Nhiên định mở miệng trêu ghẹo thêm gì đó đột nhiên bị người khác chen ngang, "Cố Niệm, bao nhiêu ngày rồi em không đi học?"
"Mười một ngày rồi anh hai...." Cố Niệm dù trong lòng chửi hắn không biết bao nhiêu trận ngoài mặt vẫn hết sức ngoan ngoãn gọi anh hai.
Nói hết câu Cố Niệm cũng không gắp thêm đũa đồ ăn nào nữa, vờ như không còn tâm trạng ăn uống, bàn tay trắng nõn không khác ngọc thạch buông đũa gác lên miệng chén.
"Vậy ngày mai đi học lại đi, hôm nay còn chỗ nào trên người thấy khó chịu không?" Ánh mắt Cố Nhược Trần rơi trên cánh môi đang hé mở làm lộ ra phần đầu lưỡi, giọng điệu hắn lúc nói chuyện ôn hòa dạt dào tình cảm, âm thanh ấm áp như suối ngâm nắng hè.
Còn, cúc hoa của cậu vẫn còn run rẩy đây này....
Cố Niệm hít một hơi lấy hết can đảm nâng cằm lên, Cố Nhược Trần ngồi ghế đội diện như tắm mình trong gió xuân mỉm cười, Cố Niệm chân thành cảm kích cười đáp lại.
Ngoài mặt là vậy trong lòng Cố Niệm lại khinh thường Cố Nhược Trần nhất bọn, tên anh hai này đúng là có tố chất của ảnh đế, lúc trước nguyên chủ bị nhốt xuống tầng hầm hắn giật dây không nhiều nhất thì nhiều nhì. Nghỉ học cũng nhờ phước hắn mà ra, lúc viết giấy phép lại muốn ghi "Cố Niệm nhà chúng tôi không được khỏe"? Đúng là tẩy không trắng không lấy tiền.
Cố Nhược Trần lấy di động trong túi ra bấm gọi một cuộc cho chủ nhiệm lớp Cố Niệm, thông báo Cố Niệm đã khỏe có thể đi học lại.
Cố Nhược Trần nói chuyện không nhỏ, Cố Vân Vân cùng Cố Hoài Thư không lâu liền quay lại nhìn hắn. Cả hai không tiếp tục nói chuyện nữa, hai người hai biểu cảm khác nhau. Cố Vân Vân như người mất hồn chớp mắt một cái, Cố Hoài Thư thì trên đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cố Niệm được Cố Nhược Trần cho đi học lại ánh mắt sáng rực lên, lấp lánh như ngân hà đầy sao "Anh hai, cảm ơn anh...."
Sáng sớm từng cơn gió nhè nhẹ tung tăng trên mái tóc đen láy của Cố Niệm, đồng phục trắng tinh cũng bị gió thổi hơi phồng lên, trông thiếu niên giống như hồ điệp chuẩn bị giương cánh bay về trời xa.
Hai tay Cố Niệm đặt lên hai quai ba lô, biểu tình không rõ nhìn chiếc Rolls-Royce phía xa từ từ chạy tới rồi tăng tốc vụt mất.
"Anh Nhiên, anh không cho anh tư đi học chung thật hả? Hay chúng ta kêu bác tài xế quay lại đi?" Cặp mắt to tròn của Cố Vân Vân chớp chớp, vẻ mặt không đành lòng.
Cố Tùng Nhiên cười hiền hòa, giơ tay xoa xoa mái tóc Cố Vân Vân "Vân Vân, em đừng hiền lành như thế, anh ta hết lần này tới lần khác khi dễ em sao em còn đối xử với anh ta tốt như vậy làm gì?"
Không được xe nhà đưa đón Cố Niệm đành ngồi xe công cộng, cũng may bây giờ chỉ hơn 7 giờ một chút vừa kịp chuyến xe buýt sáng cuối cùng. Cố Niệm trên xe bị lấn tới lấn lui lấn tới hồn phách đều văng ra ngoài.
"Cố Niệm, buổi sáng tốt lành. Lạ thật đấy, có mấy ngày không gặp thôi sao nhìn cậu cứ khác khác vậy nhỉ?" Cô bạn cùng bàn nghi ngờ vừa nhìn vừa đánh giá Cố Niệm.
"Có khác chỗ nào đâu?" Cố Niệm kéo một bên khóe miệng cười cười, nắng sớm ấm áp bao phủ khuôn mặt trắng nõn như sứ trắng của cậu.
"Hình như cậu đẹp hơn lúc trước một chút......"
Cố Niệm nghĩ thầm có nhóc hệ thống hỗ trợ điều chỉnh độ hấp dẫn có thể không đẹp lên được sao? Nhưng cũng không thể trả lời như thế được, Cố Niệm cười nhẹ cho qua chuyện.
"Anh Nhiên, tan học đi nhà hàng kế bên hẻm Huệ Tư Kim Đốn ăn trưa không? Nghe nói nhà hàng đó mới ra món bò bít tế dát vàng ăn ngon cực." Vừa mới hết tiết, sau lưng Cố Niệm liền truyền tới lời rủ rê ngập tràn mong đợi.
Cố Từng Nhiên dừng lướt điện thoại tiện tay quẳng luôn vào học bàn, mắt liếc thằng đàn em của hắn một cái "Không rảnh, trưa nay ăn cơm chung với Vân Vân."
"Lại ăn trưa chung với Cố Vân Vân nữa? Sao anh muội khống dữ vậy?" Vừa nói xong tên đàn em lại tặc tặc lưỡi quất thêm một câu "Mà này, anh Nhiên có bạn gái mới rồi phải không? Hình như hồi nãy em thấy anh đang lựa áo vυ' hello kitty màu hồng phấn hả?"
"Người yêu nhỏ của anh ngây thơ thế? Bao nhiêu tuổi rồi còn đòi mặc áo vυ' hello kitty?"
Cố Tùng Nhiên không trả lời, hắn nghĩ tới chuyện gì đó mà bụng dưới càng ngày càng nóng lên, hầu kết chuyển động lên xuống.
____________________________
Tan học Cố Niệm hỏi hệ thống thì biết được lần trước lăn giường với Cố Tùng Nhiên tích góp được 50 điểm tích phân.
Cố Niệm hơi hơi bất mãn tra hỏi hệ thống tại sao điểm nhận được lại ít như thế, hệ thống phản hồi như đốt lớn thêm lửa hy vọng đang cháy trong cậu "Điểm được tính đa phần dựa trên số lần nhấp, vừa nhấp vào liền bắn tinh thì không được tính điểm, độ đặc, độ tinh khiết của tϊиɧ ŧяùиɠ, nam chủ có phải xử nam hay không đều tùy trường hợp mà được cộng thêm điểm."
"Người thường làm chỉ nhận được mười mấy hai mươi điểm tích phân là cùng, nam chủ đã khoai to không lo chết đói còn được cộng tới 50 điểm tích phân, đừng có mà tham lam như vậy."
Cố Niệm gật đầu đồng ý, lấy hết điểm tích phân trừ vào nợ thì hiện tại cậu còn nợ hệ thống 2250 điểm.
Cố Niệm đang miên man nghĩ cách kiếm thêm điểm để trả nợ thì đèn lầu 3 đột nhiên tắt ngúm, một thân ảnh đen trong bóng đêm linh hoạt đánh thẳng về phía cậu.
Người nọ nhanh như chớp bắt chéo hai tay Cố Niệm ra sau lưng, áp chế người cậu lại, dán ngực cùng mặt cậu dính sát vào bức tường lạnh băng, ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi cứng như sắt đằng sao dí sát cánh mông cậu, vυ' lớn cũng bị bóp mạnh tới biến dạng.
"Buông ta ra ngay! Ngươi làm cái gì vậy hả?" Cố Niệm sắc mặt giận dữ nhưng l*и nhỏ nhạy cảm thì hết sức thành thật, nước da^ʍ trào ra như lũ.
"Không nghĩ tới một bộ đồng phục nhỏ xíu thế này bên trong lại giấu một cặρ √υ' bự ơi là bự, em dấu được cũng giỏi thật đấy." Thanh âm người nọ nghèn nghẹn trầm thấp do cố ý đè thấp thanh quản bởi không muốn bị lộ thân phận với Cố Niệm.
"Cút ngay, thả ta ra! Thằng biếи ŧɦái ghê tởm!" Cố Niệm không nén nổi tức giận mắng to lên.
Giọng la của Cố Niệm khá lớn, thanh niên dù không ngại cậu um sùm nhưng sợ cậu sẽ kéo người khác đến làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Thanh niên sấm rền gió cuốn che miệng Cố Niệm lại, tay phải lột quần Cố Niệm xuống, bàn tay to lớn thèm thuồng bóp mông Cố Niệm mấy cái sau đó xé nát chiếc qυầи ɭóŧ trắng thồn vào miệng cậu.
"Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn để ta đυ. em! Cứ giãy giụa mãi là muốn rủ tất cả mọi người lại đây, cho bọn chúng xem em bị ta đυ. đến tung tóe nước l*и có phải không?" Thanh niên tháo cà vạt che lại hai mắt Cố Niệm.
Cố Niệm bị thồn qυầи ɭóŧ trong miệng chỉ có thể kêu ân ân ha ha nhỏ như muỗi kêu, hắn cởi thắt lưng phát ra một tiếng "cách", ©ôи ŧɧịt̠ bự nóng hổi cứng ngắc nhanh chóng dọng thẳng vào lổ đít.
Kỹ thuật người nọ không quá thành thục, cắm vào bên trong chỉ biết đâm bậy đâm bạ, ©ôи ŧɧịt̠ bự nhảy nhảy như sắp bắn tinh đến nơi.
Thanh niên kêu rên cố nhịn xuống du͙© vọиɠ bắn tinh, cực kỳ sảng khoái đẩy mạnh ©ôи ŧɧịt̠ bự liên tục tiến lên phía trước, nhấp vào mười mấy lần liền nắm được kỹ xảo, vòng eo chó đực không ngừng nâng hông dồn dập cắm sâu vào lổ nhỏ.
"Con mẹ nó thật sướиɠ, lúc trước ta mà biết em ăn ngon như vậy đã sớm tìm cách đè em ra cưỡиɠ ɠiαи rồi." Thanh niên nói như đúng rồi, hắn cúi xuống cắn một cái lên cặρ √υ' không ngừng lắc lư của Cố Niệm, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy đầṳ ѵú hồng hào dùng sức bú vào.
Bú một hồi lâu hắn mới nhận ra bên trong không có sữa, có chút thất vọng chép miệng "Chỉ cần ta bắn hết tϊиɧ ŧяùиɠ vào l*и của em thì chắc hai vυ' bự của em sẽ phun sữa ra để ta uống đỡ khát ha?"
【 tác giả có lời muốn nói: 】
Trứng màu*: Bên dưới tầng hầm bị em trai phát hiện dấu hôn trên người, niết chặt ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ không cho bắn tinh, thồn tϊиɧ ŧяùиɠ vào l*и nhỏ
[Trứng màu không có note #độc lập như này là có liên quan tới cốt truyện chính nhá]
Thằng anh hai Cố Nhược Trần với thằng em cả Cố Tùng Nhiên của cậu mức độ làʍ t̠ìиɦ kịch liệt không khác gì nhau. Ngày đó cậu bị Cố Nhược Trần làm tới mềm chân, khập khiễng lếch xuống tầng hầm, đầu nghĩ đến mấy vết hôn tình sắc trên người mà ảo não không thôi.
Hệ thống nói nhỏ cho cậu thân thể này từ lúc xuyên qua đã được cải tạo để chuyên dùng cho mấy chuyện vui vẻ, không tới hai ngày là hoàn toàn hồi phục.
Cố Niệm vẫn ngủ dưới tầng hầm không ánh mặt trời, có lẽ Cố Nhược Trần cùng Cố Tùng Nhiên cưỡиɠ ɠiαи cậu cũng có chút áy náy cho nên không quản cậu quá chặt.
Cố Niệm cứ thế có thể lâu lâu đi lên trên phòng khách hay lòng vòng hoa viên trước nhà mà không phải bị giam lỏng hoàn toàn.
Hôm nay là thứ bảy, mặt trời ấm áp thả xuống vô tận sắc vàng rực rỡ, Cố Niệm định ra hồ Minh Kính sau biệt thự hóng gió một chút.
Mới hé cửa thì nghe phong phanh tạp âm ở cuối hành lang truyền tới, chỗ đó có một cái hầm rượu, Cố Niệm nghĩ chắc là hầu gái đang lấy rượu cũng không quá để ý.
Tới khi tiếng chân ngày càng rõ ràng, cổ áo nhẵn nhụi bị người ta túm lấy Cố Niệm mới muộn màng nhận ra chủ nhân của tạp âm đó là ai.
"Đỉ da^ʍ! Sao trên cổ ngươi có vệt đỏ? Con mẹ nó ngươi ở sau lưng ta đi kiếm ©ôи ŧɧịt̠ có phải không?" Trán Cố Tùng Nhiên nổi đầy gân xanh, giận dữ ném chai rượu Massandra Sherry lên sô pha, hung hăng túm cổ áo Cố Niệm chất vấn.
"Anh, anh không có....." Cố Niệm lần đầu thấy Cố Tùng Nhiên giận tới tím mặt tím mày cũng bị dọa cho căng cứng tứ chi.
"Mẹ nó còn nói không có?! Ta đυ. ngươi chưa đủ nhiều phải không? Con người ngươi đúng là đê tiện, nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông thì lập tức thèm khát dâng mông lên tận mặt có phải không?" Ánh mắt của Cố Tùng Nhiên khác hẳn ngày thường, lạnh lẽo như có thể nhấn chìm Cố Niệm xuống hầm băng.
"Tùng Nhiên, em, em không nghe muỗi kêu ve ve hả? Chắc hôm qua anh bị muỗi cắn..." Cố Niệm có ngu mới khai ra bị anh hai mυ'ŧ, giọng cậu đều đều pha thêm chút ủy khuất rất khó nghe ra.
Nghe muỗi kêu ve ve, lửa giận Cố Tùng Nhiên lập tức bị dập tắt.
Chính hắn cũng không biết tại sao lại tức giận. Ăn anh trai sạch sẽ không chừa một sợi lông là chính hắn, đi nghi ngờ anh trai ở bên ngoài tìm đàn ông cũng là hắn? Đem anh trai nhốt ở tầng hầm cũng là hắn kêu người làm, bị muỗi đốt hắn cũng là người đau lòng?
"Anh vừa tính đi đâu đấy, hửm? Mấy ngày rồi em không có đυ. anh, anh có thọc ngón tay tự chơi không?" Cố Tùng Nhiên mất tự nhiên đổi để tài.
"Em, em nói cái gì vậy...... Anh không có...." Cố Niệm ánh mắt đáng thương mười ngàn lần, bày ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hắn.
"Vậy hôm nay em giúp anh thỏa mãn có được không anh?" Cố Tùng Nhiên không đợi Cố Niệm đáp, bàn tay to ngựa quen đường cũ tụt chiếc quần dài xuống.
Côи ŧɧịt̠ bự màu sắc tím tái, bốc hơi nóng hổi cà cà cửa vào của Cố Niệm nhưng không xông thẳng vào, Cố Tùng Nhiên bẻ rộng hai chân Cố Niệm ra, nhấc bổng cả người cậu lên.
Cố Niệm mất thăng bằng bay nhào tới ôm chặt cổ Cố Tùng Nhiên. Cố Tùng Nhiên cười nhẹ, hắn cosplay kẻ chết đói há to miệng mυ'ŧ cắn vυ' phải của Cố Niệm. Cảm giác tê dại chạy thẳng từ núʍ ѵú tới dây thần kinh rồi tuần hoàn khắp cơ thể làm Cố Niệm thất thần không biết linh hồn bay tới phương trời nào.
Nhân lúc Cố Niệm đang bị tìиɧ ɖu͙© khống chế nhắm nghiền mắt, Cố Tùng Nhiên đỡ ©ôи ŧɧịt̠ bự từ từ đi vào lổ đít cậu. Cố Niệm hơi hơi ngạc nhiên, cứ tưởng Cố Tùng Nhiên sẽ hỏi thăm lổ nhỏ đằng trước trước không ngờ lại là lổ sau.
"Lấy ra ngoài đi, khó chịu quá..." Lổ đít Cố Niệm không được nới lỏng trước khi làm, thực tràng thắt chặt gắt tới mức có thể thắt gãy cổ người.
Cố Tùng Nhiên cũng rõ ràng chuyện này nhưng hắn không dự định rút ra, tay phải nắn nắn cánh mông vểnh của Cố Niệm, "Thả lỏng, chờ một chút sẽ hết khó chịu."
Vừa dứt lời tay hắn lại vòng lên eo nhỏ của Cố Niệm, ©ôи ŧɧịt̠ sưng vù nóng hổi đưa đẩy nhiệt tình như chạy pít tông. Cố Tùng Nhiên đυ. phát ra tiếng "phụt phụt" dâʍ ɭσạи không tưởng tượng nổi, vài phút sau lổ đít Cố Niệm thiên phú dị bẩm đã bị Tùng Nhiên đυ. tới chảy nước ròng ròng.
Lưng của Cố Niệm nửa dựa vào cửa gỗ, Cố Tùng Nhiên động thân mạnh thì người sau của cậu cũng đập mạnh vào cánh cửa. Mắt Cố Tùng Nhiên đã đυ. tới đỏ ngầu chắc cũng không thèm để ý.
Chỉ không ngờ tới Cố Tùng Nhiên lại vòng hai tay ra sau làm đệm lót cho cậu, giọng hắn nghẹn ngào khen ngợi "Cục cưng, em giỏi quá đi."
Sức khỏe Cố Tùng Nhiên vô cùng tốt liên tục tiến công dồn dập về phía trước, hai trứng dái nặng trĩu đập bạch bạch bạch vào mép l*и Cố Niệm làm nơi đó rỉ ra mấy đợt chất lỏng nhơm nhớp dâʍ đãиɠ.
Cố Tùng Nhiên đυ. không bao lâu Cố Niệm đã lêи đỉиɦ, nếu là ngày thường Cố Tùng Nhiên sẽ bền bỉ chiến đấu thêm hai giờ nữa, hôm nay hắn quyết định chơi kiểu mới, tay hắn bóp chặt chú chim non của Cố Niệm, há miệng cắn cặρ √υ' đầy rẫy dấu hôn, "Chờ em, chờ em bắn chung."
Cố Tùng Nhiên sấm rền gió cuốn phì phò đυ. tới tấp, Cố Niệm chờ gần nửa tiếng chim non vẫn bị khóa mõm, khó chịu nức nở cầu xin Cố Tùng Nhiên cho cậu bắn.
Cố Tùng Nhiên nửa phút sau cũng thả lổ tiểu bị nắm chặt của Cố Niệm ra, bắn hết bảy tám đợt tϊиɧ ŧяùиɠ dày đặc vào người Cố Niệm, ©ôи ŧɧịt̠ bự của thiếu niên sung sướиɠ không thôi phóng khoáng cười hiền hòa với Cố Niệm, "Mệt lắm phải không anh? Để em ôm anh đi ngủ một giấc."
______________________
[Editor]
Các bác có nghe muỗi kêu ve ve hông?