Thập Niên 80: Nữ Phụ Hỗn Đản

Chương 2:

Vốn dĩ, Lâm Thanh Chỉ trước đây chỉ cần một chén cơm chan nước canh liền có thể tống cổ đi, đột nhiên hiện tại muốn bà lấy ra thêm lương thực bà liền không vui, nhưng lại sợ con nhóc cùng đường bí lối làm ra chuyện gì đó lại không biết chừng.

Nghĩ vậy, Trần Mỹ Mỹ cũng chỉ có thể oán giận đại phòng, cũng không biết đại phòng chèn ép quá mức thế nào, vừa lúc thời điểm đến phiên con nhóc sang nhà bà làm việc, nó liền đói đến điên rồi, hiện tại còn làm hại đến bà phải xuất ra lương thực.

Lâm Cương Thiết nhìn Trần Mỹ Mỹ vẫn còn đứng tại chỗ, liền một phen đem người kéo qua nhanh chân đi ra ngoài, trong miệng còn mắng nói: “Nhanh nấu cơm, không nghe sao?! Đồ đàn bà phá của!”

Không thấy được Lâm Thanh Chỉ điên rồi sao!

Người lớn đều đã đi ra ngoài nấu cơm, Lâm Thanh Chỉ liền ở bên cạnh bàn ngồi xuống nhìn lướt qua đứa bé gái đang ôm em gái ngồi xổm ở góc tường.

Là Lâm Đại Ni cùng Lâm Nhị Ni.

Nhị phòng nhà họ Lâm tổng cộng có năm miệng ăn. Vợ chồng Trần Mỹ Mỹ, Lâm Cương Thiết cùng với ba đứa con là Lâm Đại Ni, Lâm Nhị Ni và Lâm Nhị Ngưu.

Nhà họ Lâm đã sớm phân nhà, nói đến chuyên phân nhà này cùng Lâm Thanh Chỉ có điểm quan hệ.

Nhà họ Lâm tổng cộng có ba đứa con, con trai lớn Lâm Cương Thạch, con trai thứ hai Lâm Cương Thiết và con trai thứ ba Lâm Cương Ngọc cũng chính là cha của Lâm Thanh Chỉ.

Vợ chồng Lâm Cương Ngọc đều ở quân đội công tác, ông hy sinh khi làm nhiệm vụ, mẹ Lâm ở bộ đội làm hộ lý liền trực tiếp tái giá.

Lâm Thanh Chỉ từ đây thành gánh nặng của nhà họ Lâm, Lâm Cương Thạch cùng Lâm Cương Thiết đều ngại cô lãng phí lương thực, không muốn thu dưỡng cô vẫn luôn nháo phân nhà.

Bà nội Lâm còn chưa vượt qua được cú sốc con trai út yêu thương nhất qua đời, đã bị con trai cả và cậu con trai thứ hai nháo đến kiệt sức, cuối cùng mờ mịt cùng bất lực nhìn đứa cháu gái bơ vơ, bà liền quyết định phân nhà.

Con trai cả một nhà, con trai thứ hai một nhà, Lâm Thanh Chỉ ở cùng bà, đồ vật trong nhà Lâm Cương Thạch cùng Lâm Cương Thiết mỗi người một nửa, về sau chu cấp lương thực cho bà dưỡng lão là được.

Thời điểm ban đâu hai nhà còn qua lại tử tế chu cấp như đã nói, về sau chờ đến lúc thân thể bà nội Lâm càng ngày càng ốm yếu thì cả lương thực cũng không còn thấy bóng dáng đâu.

Lâm Thanh Chỉ, một đứa trẻ chỉ mới 17 tuổi có muốn làm lớn chuyện cũng không thể được, đành phải bỏ học giúp hai nhà làm ruộng kiếm khẩu phần ăn, kết quả lương thực hai nhà hứa hẹn cho hai người căn bản là không có mà người còn chết đói ngoài đồng.

Suy nghĩ cứ thế trôi đi, Lâm Thanh Chỉ đem quan hệ trên dưới nhà họ Lâm đều xem qua một lần, trong lòng đại khái có thể suy ra nhị phòng nhà họ Lâm rất trọng nam khinh nữ, chuyện này toàn bộ người trong thôn đều biết.

Nhìn đứa bé gái ngồi xổm ở góc tường vẫn luôn trộm nhìn mình, cô duỗi tay giơ ghế lên vẫy vẫy nhàn nhạt mở miệng: “Muốn cái gì liền chính mình đi đoạt, khóc thì có ích lợi gì.”

Nói xong duỗi tay nhẹ nhàng ném ghế trong tay bay đi, nện vào cán dao vừa rồi "Phanh" một tiếng.

Bên ngoài vợ chồng Trần Mỹ Mỹ nghe được, bị dọa đến cổ co rụt lại, động tác lại nhanh hơn một chút.

Ở trong phòng, Lâm Đại Ni gắt gao ôm Lâm Nhị Ni tầm mắt dừng lại trên ghế nằm trên mặt đất một hồi lâu.

Cơm đã làm xong.

Lâm Thanh Chỉ nhìn bánh bao da cùng một mâm dưa muối trước mặt, lại nhìn thoáng qua Trần Mỹ Mỹ, không nói gì cả sau đó liền lẳng lặng mà ăn.

Trần Mỹ Mỹ bên cạnh nhìn cô nhét hết một cái bánh bao lại thêm một cái bánh bao vào miệng, tâm như rỉ máu, con nhóc chết tiệt này làm sao lại có thể ăn hết như thế được!

Lâm Thanh Chỉ một hơi ăn hết ba cái bánh bao da, còn uống thêm hai chén cháo, trong người mới cảm thấy như hồi phục được chút sức lực.

Đôi mắt cô đen như mực nhìn về phía Trần Mỹ Mỹ: “Đem bánh bao và cháo, cùng dưa muối còn dư gói lại, sau đó nấu thêm một chén trứng gà đường đỏ để tôi mang đi.”

Nghe được lời này Trần Mỹ Mỹ liền không làm, hoảng loạn vừa rồi đã qua đi bà lại khôi phục tự tin: “Lại còn trứng gà! Mày một mình đã ăn nhiều bánh bao như vậy còn chưa đủ hay sao, còn muốn thêm trứng gà!”

Lâm Thanh Chỉ nhẹ nhàng đưa mắt liếc bà một cái: “Bà tốt nhất nên đem lương thực của tôi đều trả lại hết cho tôi, hoặc là có ngươi chết.”

Mấy lời vừa rồi nhẹ tựa như gió thổi bay qua, nhưng sau khi thổi vào màng nhĩ của người lại phi thường uy lực.

Lâm Thanh Chỉ đứng lên, cô đi vài bước đã tới cửa, duỗi tay đem con dao đã cắm hơn phân nửa vào ván cửa rút ra.

Thuận tay liền đem con dao đặt ở trên cổ Lâm Cương Thiết hơi dùng chút sức lực, cô nhìn về phía Trần Mỹ Mỹ mở miệng nói: “Tôi đang vội, không có thời gian.”

Cảm giác được đau đớn trên cổ, lần này Lâm Cương Thiết thật sự bị dọa đến sắp tiểu cả ra quần, ông quát: “Trần Mỹ Mỹ! Bà không nghe được lời con bé nói sao? Mau lên!”

Trần Mỹ Mỹ cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Chỉ một lời không hợp liền động thủ, trong lòng thầm mắng con nhóc này thật là đói đến điên rồi!

Cuối cùng, Lâm Thanh Chỉ xách theo mớ đồ một đường đi tới cái chòi phía đông cuối làng.

Mới vừa bước vào sân Lâm Thanh Chỉ liền hô một tiếng: “Bà nội, cháu đã trở về! Hôm nay có trứng gà đường đỏ uống.”