Giai Điệu Của Annie

Chương 3

Trở lại tập trung vào Douglas, Alan quyết định sẽ cố nói lý với hắn. Nếu không được, ít nhất anh cũng có thể kéo dài chút thời gian cho Annie. “Bình tĩnh nào Douglas, mày không muốn bị pháp luật sờ gáy chứ? Chòng ghẹo một con ngốc, thì chắc chắn mày đυ.ng đến pháp luật rồi. Vì Chúa, nó là con gái ngài thẩm phán Trimble đấy. Nghỉ hưu rồi hay chưa thì ông ta vẫn sẽ treo ngược mày lên cột cờ ở Main nếu động vào con bé.”

“Sao ông ta biết được? Nhỏ này không nói được, mày quên à?”

Lời nhận xét không thể chối cãi của Douglas làm Alan khϊếp hoảng. Annie không nói được. Thậm chí nếu cô có nhận ra họ thì rất có thể không biết tên mà nếu có thì cũng không thể nói ra. Anh liều mình liếc nhanh về phía cô và thấy cô đang giật mạnh khăn khỏi một rễ cây trồi lên. Chúa ơi. Cha mẹ huấn luyện cô tốt quá. Tốt đến nỗi cô thà mất cơ hội trốn đi còn hơn là để lại cái khăn len vô dụng ấy. Alan biết phần lớn cuộc đời mình, Annie đã phải chịu đựng những trò chòng ghẹo tàn nhẫn. Nhưng cô nào biết lần trêu đùa hôm nay lại khác, rằng Douglas còn toan tính nhiều hơn chứ không đơn giản chỉ có ghẹo đùa. Nhiều hơn nữa.

James ban nãy ngồi xuống khúc cây bị đốn đổ giờ lại nhỏm lên ngồi xổm, đôi mắt xám của cậu ta chất đầy nỗi hoài nghi, với mũi dao kia hay với kế hoạch ghê gớm của Douglas thì Alan không chắc.

“Douglas, chắc chắn là mày đang đùa”, James nói lớn. “Con bé có kể hay không thì mày cũng phải tính đến mặt đạo đức mà.”

“Đạo đức gì chứ?”, Douglas cười ha hả. “Bốn đứa chúng mày đúng là một lũ ủy mị. Không hiểu sao tao lại tốn thì giờ với bọn mày. Con nhỏ chắc cũng thèm khát cái này rồi. Mẹ kiếp, ít nhất cũng mười tám, mười chín rồi còn gì. Hầu hết con gái tuổi này đều đã lấy chồng và có một, hai con rồi. Đây có thể là cơ hội lớn cho nhỏ này được vui vẻ chút ít.”

Vui vẻ. Từ đó lửng lơ trên không trung, xấu xa và chát tai. Alan cầu nguyện mình có thể giữ sự chú ý của Douglas, dù chỉ một chút nữa thôi. Đằng sau hắn, Annie cuối cùng cũng đã giật được cái khăn. Cứ như có mắt sau gáy, Douglas với tay ra sau rồi túm lấy cổ tay lúc cô xoay người tháo chạy. Cô loạng choạng vì lực kéo của Douglas. Thấy con dao hắn cầm, mặt cô tái mét đi. Alan đoán cuối cùng thì cái đầu bé nhỏ kém thông minh của cô cũng thấm thía rằng Douglas có thể là mối nguy hiểm thật sự.

Bằng mũi dao sắc bóng, Douglas ngắt quãng lời cảnh báo Alan, “Ai trong số chúng mày muốn chống lại tao thì nhảy vào đây”.

Chẳng ai trong số họ dại dột đến vậy. Douglas có thể gϊếŧ người. Tia sáng trong mắt hắn chứng tỏ điều đó. Hắn tiếp tục vung vẩy con dao, điệu cười lạnh lùng chất chứa kế hoạch trả đũa bất cứ ai trong số họ dám thách thức hắn. Thỏa mãn khi không ai có gan liều mình, hắn nhét dao vào bao phía thắt lưng và trở lại chú ý vào Annie. Cô quằn quại bất lực, cố cạy những ngón tay đang bấu chặt của hắn.

“Mày không thể làm thế”, Alan hét lên.

“Thằng nào ngăn tao?”

Không phải Annie, chắc chắn rồi. Cô quá nhỏ con còn Douglas lại vạm vỡ, cao hơn mét tám. Chỉ với một cú xoay mình nhanh lẹ, hắn quẳng cô xuống đất, tốc váy và hãʍ Ꮒϊếp cô dễ dàng như làm với một đứa trẻ.

********************************************

Nâng chiếc đèn lên cao để rọi rõ đường đi, Alex Montgomery rảo bước trên con hẻm cắt ngang chuồng ngựa. Mùi phân mới hăng hăng quyện với mùi cỏ linh lăng khô phảng phất tạo nên một thứ mùi nồng nặc đặc quánh không gian đêm hanh dịu. Từ phía mấy ngăn chuồng ngựa trong bóng tối, những tiếng hí chào đón vọng đến tai anh. Nếu vào lúc khác, Alex chắc hẳn đã dừng lại nhưng đêm nay anh không có thời gian và cũng không định cho mấy chú ngựa vài cục đường.

Ánh sáng vàng xóc nảy phát ra từ chiếc đèn cùng với dáng đi nhanh nhẹn đổ bóng trên ván tường cho thấy anh đang giận dữ đến thế nào. Nghiến chặt răng ngăn lại những tiếng gầm gừ, anh đi đến cuối hành lang rồi đá chân mở cửa kho chuồng ngựa. Đúng như trông đợi, thằng Douglas, em trai anh, đang nằm ưỡn trên đống rơm rải dọc chân tường, một trong những chỗ ngủ giã rượu ưa thích của nó.

Nuốt xuống trước khi cất tiếng để kiềm chế cơn giận trong giọng mình, Alex nói, “Dậy đi, em trai, ta cần nói chuyện”.

Một tay cầm bình rượu uýt-ki, tay kia che mắt, đứa em trai rêи ɾỉ rồi lăn đi, quay lưng về phía Alex, “Phắn đi. Đang nửa đêm”.

Bảy giờ tối sao gọi là nửa đêm được, nhìn Douglas tay cầm chai rượu, Alex tự nhủ đã đến lúc thôi coi đứa em trai hai mươi tuổi của mình là một cậu bé.

“Anh bảo dậy đi cơ mà.” Alex bước sâu vào phòng rồi treo đèn lên móc xà nhà. “Có người buộc em một tội rất nghiêm trọng đấy, chàng trai trẻ, và anh muốn làm chuyện này cho ra ngô ra khoai.”

Douglas lại rêи ɾỉ, “Để nói sau được không anh?”

Hai tay chống mạnh, Alex giạng hai chân mặc quần jean rồi hếch cằm, “Ông thẩm phán già Trimble vừa tới gặp anh. Annie, con gái ông ta, đã bị cưỡng bức, và Alan Dristol khẳng định em là người gây ra chuyện này”.

Có vẻ câu nói của Alex làm Douglas chú ý, hẳn vật ngửa ra, ngó qua kẽ ngón tay đang khum lại. Alex vẫn đầy hy vọng. Nói láo, tất cả là nói láo. Đó chỉ là sự hiểu nhầm quá đáng rồi em trai anh sẽ nói vài điều làm sáng tỏ. Không một đấng nam nhi dòng họ Montgomery nào hạ thấp phẩm giá của mình để đi chú ý đến một phụ nữ, nói gì đến một người khuyết tật như Annie Trimble. Vả lại, sao Douglas phải bận tâm? Nó trẻ đẹp, con nhà giàu. Hầu như mọi đứa con gái trong thị trấn này đều giành giật nhau để được nó sủng ái.

Douglas hấp háy mắt như để cố hiểu những gì vừa nghe được. “Alan khẳng định cái gì cơ?” Lát sau, hắn cười nhếch mép. “Thằng nhãi ranh phản bội. Cứ chờ đến lúc em động đến nó mà xem.”

Những gì Douglas nói chẳng khác gì những ngón tay băng giá ướŧ áŧ phụt tia hy vọng cuối cùng của Alex. Phải mất một lúc, Alex chỉ đứng đó, chìm trong nghi hoặc. Giọng Douglas chẳng mảy may thương cảm cho Annie Trimble, và cũng không thèm bác bỏ lời buộc tội.

Bụi từ đống rơm xộc lên mũi Alex cay cay. Mắt anh có cảm giác bỏng rát. “Vì Chúa, hãy nói là em không làm chuyện đó đi”, anh khản đặc giọng yêu cầu. Ngay cả khi nói, anh cũng nghe được nỗi tuyệt vọng trong giọng điệu của chính mình.

“Em không làm. Giờ thì chúng ta có thể để sáng mai nói tiếp được không anh?”

“Không, tất nhiên là không.” Alex tiến lại gần hơn, người anh căng cứng, hai bên thái dương bất giác giật mạnh. “Là chuyện hãʍ Ꮒϊếp một đứa con gái đấy. Để đến sáng mai nói tiếp được ư? Ông thẩm phán già Trimble đang loạn lên, mà ai trách ông ấy được. Anh muốn sự thật, Douglas, ngay bây giờ. Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy? Sao thằng Alan lại nói thế?”

“Vì nó là một thằng oắt con phản bội gan chuột nhắt, thế đấy. Em đã quá chén và mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Thế thôi.”

“Thế thôi á?” Với Alex lúc này cây đèn xách dường như cứ chập chờn lúc mờ lúc tỏ. “Lạy Chúa, con bé bị xâm hại đấy, Douglas.”

“Đâu phải em gây tổn hại mãi mãi cho nó.”

Tổn hại mãi mãi? “Chúa ơi, chúng ta đang nói về chuyện cưỡиɠ ɧϊếp.”

“Cưỡиɠ ɧϊếp.” Douglas khẽ gắt gỏng cứ như lời cáo buộc hắn thật lố bịch. “Theo định nghĩa, thì cưỡиɠ ɧϊếp xảy ra khi một thằng đàn ông ép một con đàn bà phải chấp nhận sự để ý không mong muốn của hắn. Annie Trimble đã có chính xác những gì nó cố kiếm.”

“Cái gì?”

“Cứ nhìn vào cách nó ăn mặc, cách nó xử sự đi! Chẳng gì ngoài một bộ váy với cái áo chẽn mỏng dính, cái quần ống túm dưới váy, chẳng có coóc xê, cũng chẳng có váy lót che thân. Nhông nhông như một nữ thần rừng xanh không người kèm cặp! Từ lúc mới có ngực nó đã là miếng mồi ngon cho bất cứ thằng nào ở khu Hooper County này rồi. Một gã trai còn làm gì được nữa, vờ mù tịt à? Em đã nói là em say. Đàn ông chỉ cưỡng lại được mức độ cám dỗ vừa đủ. Bà già nó phải biết rõ điều đó hơn là để con nhỏ chạy nhông nhông rồi ăn mặc như thế mà không có ai trông.”

“Chúa ơi”, Alex thì thào. “Mày đã làm chuyện đó đúng không? Mày đã hϊếp con bé khốn khổ ấy.”

Cơ hàm Douglas giật lên, hắn nghiêng cẳng tay ra trước đôi mắt vàng nâu của mình. “Alex, anh đúng là đa cảm rồi. Đầu con bé Annie có vấn đề nhưng từ cổ trở xuống vẫn nuột nà. Nó cũng muốn chuyện đó nhiều như em vậy. Mà thậm chí nếu nó không muốn thì có làm sao? Nó còn chẳng nhớ nổi tên mình huống chi nhớ chuyện gì xảy ra năm phút trước. Cái cách anh hành động như thể nghĩ là em làm thịt con Amy Widlow, con gái lão mục sư ấy.”