Lục Ngự Chi ngừng lại một chút khi chuẩn bị nhấn thích.
Anh mở giao diện đăng ký Weibo, tạo một tài khoản phụ. Tài khoản phụ vẫn dùng ID mặc định, lặng lẽ nhấn thích bài đăng mới nhất của Cảnh Dật.
Không phải là không dám dùng tài khoản chính, mà là vì Quách Lân đã nhiều lần nhấn mạnh rằng trước khi "Dụ Tăng" phát sóng, không được để khán giả đoán ra mối quan hệ giữa anh và bộ phim.
Cảnh Dật thấy bài đăng mới của mình nhanh chóng được cư dân mạng đẩy lên xu hướng, liền tắt điện thoại, tìm tuyến đường gần nhất đến Vườn thú Quốc gia.
Hôm nay là cuối tuần, người tham quan vườn thú rất đông.
Trước cổng, dòng người xếp hàng dài đến nỗi phải quẹo khúc, còn có người khe khẽ bàn tán:
“Nghe nói hôm nay họ cho Lục Nghị nghỉ ngơi, uổng công tôi cất công đến đây để gặp nó.”
“Không sao, mai quay lại cũng được mà. Dù gì vé vào cửa chỉ 40 đồng, không đắt lắm.”
Cảnh Dật nghe tiếng trò chuyện lẫn vào dòng người, điện thoại lại vang lên.
Lục Ngự Chi nhắn:
“Cậu đi qua cổng bên này, chúng ta sẽ đi lối nhân viên.”
Cảnh Dật bước đến cổng bên, nhìn thấy Lục Ngự Chi ăn mặc khá giống mình, ánh mắt liền ánh lên nét cười.
Chiếc mũ này, cậu đã từng thấy qua, trong thang máy của khách sạn Vi Quang.
“Lục tiên sinh. Cảnh Dật cất lời.
Lục Ngự Chi cất điện thoại:
“Ừm, đi thôi.”
Hai người cùng bước vào lối đi dành cho nhân viên, nhân viên đứng canh cửa phát thẻ làm việc cho cả hai.
Vườn thú Quốc gia những năm gần đây nhờ vào livestream và chương trình nhận nuôi động vật mà môi trường sống của chúng trở nên giống thật hơn, cũng tự do hơn. Lối đi nhân viên và lối tham quan đan xen qua các khu sinh thái khác nhau, vừa không ảnh hưởng đến động vật, vừa không cản trở khách tham quan.
Cảnh Dật nhìn ngó xung quanh.
Có những loài động vật cậu đã từng thấy, cũng có những loài chưa từng gặp. Trong sự giao thoa của thời gian, chúng đặc biệt giống cậu.
Lạc lối trong môi trường mới, nơi đến không phải là nơi quay về.
“Cảnh Dật? Cảnh Dật?”
Cảnh Dật giật mình:
“Hửm?”
“Cậu nghĩ gì mà thất thần vậy? Lục Nghị ở bên này.”
“À, xin lỗi.”
Cảnh Dật theo Lục Ngự Chi quay ngược lại, bước qua cánh cửa làm bằng đá.
Lục Nghị đang nằm trên bục, đuôi ve vẩy, chợt ngửi thấy hương thơm quen thuộc liền lập tức bật dậy, lao đến chỗ Cảnh Dật, lấy cái đầu to cọ vào ngực cậu.
Cảnh Dật giơ tay ôm lấy cái đầu to của Lục Nghị, đùa nghịch không dùng nhiều lực, nhưng chiếc mũ lại bị Lục Nghị vô ý hất rơi.
Chú hổ lớn quá nhiệt tình, cọ xong ngực còn muốn cọ cả mặt.