Khanh Khanh

Chương 2: Phiên Ngoại

Ta tên Khanh Khanh, chín mươi chín tuổi, am hiểu nuôi trồng thuỷ sản, giờ chủ yếu đang nuôi một con cá chép như hoa như ngọc và một cái trứng cá chẳng biết từ đâu ra.

Sau khi Quý Lý cứu ta sống lại, ta biến thành một người...... bất lão bất tử mà ban đầu ta chưa phát hiện ra. Ta an phận thủ thường nuôi cá làm ruộng, không ngờ thế mà cũng được người ta nhìn trúng, đối phương là Nhị tiểu thư Nguyên gia giàu có trên trấn, năm ngoái ta từng đến Nguyên gia làm công mấy ngày. Có lần ta đi ngang vườn hoa thấy con diều của tiểu cô nương mắc vào cành cây nên lấy xuống giúp nàng, hôm đó nàng mặc váy áo màu vàng nhạt, nhìn nàng ta lại nhớ đến Quý Lý, nhịn không được mỉm cười với nàng, ai ngờ nụ cười này làm hỏng chuyện, nàng khăng khăng bắt ta làm rể Nguyên gia.

Ta bảo Nhị tiểu thư ta nghèo lắm không xứng với ngươi đâu, nàng nói không sao ta có tiền. Ta nói ngươi nhìn mặt ta có sẹo nữa này, nàng nói không sao ta không quan tâm. Cuối cùng ta không thể làm gì khác hơn là bịa ra câu chuyện mười năm âm dương cách biệt, nói ta có thanh mai trúc mã chết trong chiến loạn, ta rất yêu nàng, tuy chưa cưới nhưng vẫn xem nàng như tình yêu cả đời, kiếp này không muốn cưới ai khác. Lúc nói câu này ta vẫn chưa biết mình trường sinh bất lão, cứ nghĩ đến đời này chẳng biết có còn cơ hội đợi Quý Lý biến lại thành người hay không thì ta lại buồn rơi lệ. Nguyên tiểu thư nghe xong cũng cảm động khóc theo ta, khóc xong nàng không nằng nặc đòi gả cho ta nữa mà bắt đầu xăng xái giúp đỡ người nghèo là ta, lúc rảnh lại đến nhà gỗ đơn sơ của ta ngồi một lát, bầu bạn an ủi ta về vật chất lẫn tinh thần.

Quý Lý hết sức bực bội, Nguyên tiểu thư vừa đến thì hắn lập tức phơi bụng lên mặt nước giả chết, mấy lần đầu ta quả thật bị hù dọa, dù sao xuân tằm tinh cũng từng nói không ai biết sau này Quý Lý sẽ thế nào. Đến lần thứ bảy hắn lật ngửa nổi lên ta thật sự tức giận, ta nói: Ngươi thật vô vị, nếu ngươi chết thì ngày mai ta sẽ đi cầu hôn Nguyên tiểu thư. Hắn quẫy đuôi một cái rồi thò đầu ra khỏi mặt nước, hai cái vây ngực quạt nước ào ào, cuống quýt nhìn ta: Chít Chít, Chít Chít.

Sau đó Nguyên tiểu thư tìm được lang quân như ý môn đăng hộ đối, năm sau hạ sinh một đứa con mũm mĩm. Nhiều năm sau ta gặp lại nàng thì tiểu công tử đã bảy tám tuổi, Nguyên tiểu thư cười nói: Bao năm rồi mà A Khanh ca vẫn chẳng thay đổi gì cả, chỉ có ta già đi thôi! Lúc đó ta bắt đầu phát hiện có điều bất thường. Khi con trai Nguyên tiểu thư đến tuổi kết hôn, ta vẫn giống hệt như xưa. Để tránh bị người khác phát hiện bí mật này, ta không dám kết bạn hay giao thiệp với bất cứ ai nữa, đồng thời cứ mỗi mười năm lại đem theo Quý Lý chuyển chỗ ở.

Lúc đầu ta cứ tưởng sinh mệnh vô hạn dài dằng dặc sẽ khiến thời gian trôi nhanh hơn, nào ngờ ngày này qua ngày khác năm này qua năm khác vẫn chẳng thấy đâu là điểm cuối, một dấu hiệu cho thấy Quý Lý sắp biến thành người cũng không có, vẫn là con cá chép chỉ biết gáy. Ta cứ thế một mình ôm hũ sứ của hắn chịu đựng qua chín chín tám mốt năm. Ngày nào đó tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy Quý Lý hóa thành người ngồi bên giường dịu dàng nhìn ta, đồng thời còn gáy vô số tiếng. Ta sửng sốt giây lát, sau đó đưa tay đấm hắn một cú. Trong mỗi giấc mơ chân thực đến mức làm ta phát điên ta đều đánh hắn như vậy, ta oán hắn cho ta sinh mệnh dài dằng dặc, càng hận hắn tự tiện cho ta một ngày bằng cả năm. Quý Lý ai oán kêu một tiếng rồi ủy khuất ngẩng đầu nhìn ta, bịt lại cái mũi chảy máu tí tách. Ta nghĩ thầm sao giấc mơ này càng lúc càng thật thế nhỉ, trước kia mỗi lần ta đấm hắn thì hắn đều hóa thành một làn khói nhẹ bay mất.

Quý Lý cứ thế đột ngột trở về. Năm đó sau khi hắn hóa thành người chưa từng giao tiếp với ai nên năng lực ngôn ngữ chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi, ta từng đứt lưỡi một lần nên giờ nói chuyện cũng không trôi chảy lắm, ta mất ròng rã một mùa xuân mới sửa được "Chít Chít" của hắn. Có lần ta ở dưới bếp hấp bánh nếp ngọt, Quý Lý ôm chầm ta từ phía sau rồi hôn một cái lên má ta, sau đó nói một câu kinh thiên động địa khϊếp quỷ thần: Khanh Khanh, ôm lưng đi. Ta cầm muôi sắt lớn hành hung hắn một trận rồi hỏi hắn: Ai dạy ngươi đấy?! Quý Lý ôm đầu nói học được từ cặp ếch tinh giao phối ngoài ruộng, hắn ủy khuất nhìn ta: Khanh Khanh, khi nào chúng ta mới có thể ôm lưng? Mặt ta đỏ rần: Loài người chúng ta không gọi ôm lưng mà là...... ừm...... động phòng. Quý Lý à một tiếng rồi thẳng thắn dõng dạc hỏi lại: Khanh Khanh, vậy khi nào chúng ta mới có thể động phòng?

Chuyện này có lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai thứ ba...... ngươi hiểu mà, cả ngày Quý Lý kề cận ta, đặc biệt là khi ta làm ruộng, hắn chống đầu ngồi trên bờ nghĩ ngợi vẩn vơ: Khanh Khanh sao ngươi phải làm ruộng vậy? Sao ta phải dệt vải? Tiền đồng bạc nén vàng thỏi cái gì ta cũng có thể biến ra mà, như vậy ngươi không cần làm ruộng ta cũng không cần dệt vải, buổi sáng chúng ta có thể ôm lưng, buổi trưa có thể ôm lưng, buổi chiều cũng có thể ôm lưng, cả ngày đều có thể ôm lưng! Ta nghe hắn nói "ôm lưng" như pháo liên thanh thì lập tức đau eo đau đùi chỗ nào cũng đau, ta nói: Vì ngươi muốn biến ra tiền thì phải rụng vảy, rụng vảy thì sẽ trụi, trụi thì sẽ xấu, ta không thích ngươi nữa. Quý Lý giận dỗi trừng ta, nửa ngày sau mới thốt ra một câu: Nhưng ta chỉ muốn ôm lưng thôi! Mỗi lần như vậy ta chỉ có thể tự an ủi mình là người, đừng chấp nhặt với yêu làm gì.

Chúng ta trải qua cuộc sống nhà nông ngươi cày ruộng ta dệt vải ngươi tưới vườn ta gánh nước, ngoại trừ con cá chép không biết xấu hổ ngày ngày lải nhải bên tai ta đòi ôm lưng tám trăm lần thì nói chung cuộc sống ổn định vợ con đề huề vẫn khiến ta vô cùng mãn nguyện. À nhầm, chỉ có vợ chứ không có con.

Trời đã sang hè, mấy ngày nay Quý Lý cứ uể oải ỉu xìu không quấn lấy ta nữa, ta lo lắng hỏi hắn có phải nóng quá không, có cần ngâm nước một lát không. Hắn mềm nhũn dựa vào giường nũng nịu với ta: Khanh Khanh ôm. Ta ngồi ở mép giường kéo hắn qua, không ngờ hắn bổ nhào vào ngực ta, ta đẩy hắn không được còn bị hắn đè ra giường, cuối cùng ruộng không làm vải không dệt mà chỉ lao động trên giường.

Thời gian này Quý Lý luôn toát mồ hôi, hắn vốn là cá, ta sợ hắn chảy mồ hôi nhiều sẽ mất nước, thế là ngày ngày ở cạnh quạt cho hắn. Lại có một lần, ta thấy hắn nôn vào chân tường, trong đầu ta "ầm" một tiếng. Thật ra ta và hắn đã bên nhau hơn mấy trăm năm, đột nhiên cuộc sống êm đềm như vậy khiến ta thực sự không quen mà cũng không yên tâm, hệt như đang mơ vậy, ta luôn nơm nớp lo sợ ngày nào đó Quý Lý lại biến thành cá hoặc biến mất hẳn, ta rất sợ hắn sẽ bỏ ta lại một mình. Ta sờ trán lấm tấm mồ hôi của hắn, thanh âm hơi run, ta nói: Bảo bối ngươi bị sao vậy? Yêu quái các ngươi ngã bệnh phải làm sao? Tìm ai xem bệnh bây giờ? Quý Lý đặt tay lên bụng rồi nhíu mày nói: Không phải bệnh đâu, Khanh Khanh, hình như ta có em bé rồi. Ta hoá đá tại chỗ.

Trong khoảnh khắc đó ta nghĩ đến rất nhiều vấn đề: Quý Lý là cá đực sao lại mang thai? Có lẽ yêu quái không gì không làm được, mà thôi cái này đâu phải trọng điểm...... Mấu chốt là Quý Lý gặp người khác lúc nào, rõ ràng mỗi ngày chúng ta đều ở cạnh nhau mà? Ta đang đổ vỏ ư? Vậy chức cha này ta có nên làm không? Đã đến nước này đương nhiên ta phải lựa chọn tha thứ cho hắn đúng không? Thật ra ta vẫn rất đau lòng, ta hỏi hắn: Là con ai? Chuyện xảy ra lúc nào? Quý Lý nhìn ta với vẻ tủi thân: Khanh Khanh sao ngươi lại hỏi vậy, đương nhiên là của ngươi rồi, chẳng lẽ của người khác hay sao? Ta lại hóa đá, cái lưỡi đau rát, nói năng lập cập: Không phải...... Sao có thể là của ta chứ?! Lần nào cũng là ngươi ấy ta có được hay không! Lần nào cũng là ngươi ấy ta chứ ta đâu có ấy ngươi! Sao lại là của ta được?!

Quý Lý cúi đầu thỏ thẻ: Thì Khanh Khanh muốn vậy mà, sao Khanh Khanh lại quên chứ. Ta hỏi hắn: Ta muốn lúc nào......! Thôi xong, ta nhớ ra rồi, chính là cái hôm ta đắc ý nghĩ tới cuộc sống ổn định vợ con đề huề sao? Hai mắt ta tối sầm: Giờ ngươi còn biết đọc ý nghĩ nữa à?! Ta có nói ra đâu chứ?! Quý Lý cúi đầu xoa bụng: Chỉ cần là nguyện vọng của Khanh Khanh thì ta đều nghe được hết. Ta im lặng một hồi mới nói: Quý Lý, ngươi không hiểu nguyện vọng của ta đâu, nguyện vọng của ta chính là ngươi đừng giúp ta thực hiện bất cứ nguyện vọng nào nữa, ta không muốn ngươi bị thương dù chỉ một chút, ta chỉ cần ngươi thôi hiểu không? Quý Lý đưa tay ôm mặt ta, lúc này ta mới phát hiện mình đang khóc, quả thực ta rất sợ mất hắn. Quý Lý vội vàng lau nước mắt cho ta: Chít Chít, ngươi đừng khóc, đừng khóc, ta không sao hết, nhưng có lẽ sắp tới ta không giữ được hình người nữa.

Thế là ta lại bắt đầu thời gian nuôi cá một mình. Thấy bụng Quý Lý từ từ phồng lên, trong đầu ta tràn ngập thắc mắc: Đây là sắp đẻ trứng hay đẻ con? Một lứa đẻ mấy con? Sinh ra người hay cá hay nửa người nửa cá? Là thân người đuôi cá hay đầu cá chân người? Chắc không phải bên trái cá bên phải người hay bên trái người bên phải cá đấy chứ, cái này hơi kinh dị rồi. Còn nữa...... rốt cuộc ta là cha hay mẹ đây?

Đôi khi ta mơ thấy tám trăm Quý Lý vẫy đuôi bơi quanh ta gọi Chít Chít Chít Chít Chít Chít làm ta lập tức bừng tỉnh. Ta tới nhìn hắn, hắn an tĩnh ngủ trên mặt nước, vây cá vàng nhạt nhấp nhô theo sóng nước lăn tăn. Ta không dám quấy nhiễu hắn, cúi đầu nhìn đáy nước lại có thêm mấy cái vảy cá lấp lánh, dường như hắn cảm nhận được ta nên bơi sang đây, ta thấy bụng hắn lại tròn hơn đôi chút.

Một buổi sáng cuối thu, ta đang nửa mê nửa tỉnh thì chợt thấy trong ngực mát lạnh như có vật gì đó trơn láng rúc vào. Mở mắt ra thì thấy mặt Quý Lý, hắn gầy rộc đi làm ta lại muốn khóc, ta nói: Ngươi về rồi, ta nhớ ngươi lắm. Quý Lý chồm tới hôn ta, môi hắn mát lạnh, hắn nói: Khanh Khanh ngươi nhìn này. Lúc đó ta mới phát hiện trên bụng lành lạnh vì có một vật áp sát vào. Đó là một quả trứng hình dạng như trứng gà nhưng lớn hơn, dài khoảng ba tấc, không có vỏ trứng mà rất mềm. Lớp ngoài cùng trong suốt, bên trong có một lớp màu trắng lượn lờ như mây, lớp trong cùng thì không thấy rõ. Quý Lý cầm tay ta cẩn thận sờ lên quả trứng kia, bộ dạng hắn rất uể oải: Khanh Khanh, nhiệt độ cơ thể ta thấp quá......

Thế là ta tiếp nhận nhiệm vụ ấp trứng gian khổ. Vật nhỏ này thực sự quá mềm làm ta cứ sợ mình bất cẩn chọc thủng nó. Ban đầu ta ấp nó trên bụng, kết quả làm mình bị cảm lạnh một trận, sau đó đổi sang ngực, mỗi ngày ta đều chui vào chăn ôm trứng trong ngực mình. Không có ta giám sát tất nhiên Quý Lý không chịu dệt vải, hắn cũng chui vào chăn, ta ôm trứng còn hắn ôm ta. Cơ ngực rắn chắc của hắn dán sát vào lưng ta, giữa đông mà ta vẫn bị hắn nhóm lửa nóng bừng, hắn hôn một cái lên gáy ta: Khanh Khanh, sao toàn thân ngươi ửng đỏ hết vậy, có phải ngươi muốn ôm lưng với ta không? Thôi ta hiểu ra rồi, hắn không phải yêu quái mà là ma quỷ. Ta vén chăn lên đạp Quý Lý xuống giường rồi ôm bong bóng trứng của ta ngủ.

Mùa xuân năm sau, ta ấp ra một con nhân ngư thân người đuôi cá, đứa bé trai này cực kỳ xinh xắn. Sau khi nó chui ra khỏi bong bóng trứng thì tiếng kêu đầu tiên là: Chít. Ta hóa đá ngay tại chỗ, sau đó hỏi Quý Lý: Thế này là sao, cá chép các ngươi sinh ra đều kêu vậy à? Quý Lý chép miệng: Ta nghĩ chắc khi nó còn trong bụng ta, ta luôn nhớ đến ngươi nên mới......

Được rồi, vậy là giờ ta có hai con cá chép gáy. Quý Lý đặt tên cho em bé nhân ngư là Chíp Chíp. Ta chỉ có thể nói nghe rất giống con của Chít Chít. Tóm lại cuộc sống mỹ mãn vợ con đề huề của ta bắt đầu từ đây.

[HOÀN]