Hào Môn Nữ Phụ Xuất Đạo C Vị - Cổ Xuyên Kim

Chương 6

Đội trưởng nghe cô nói với vẻ nghiêm túc, có phần sững sờ, gãi đầu nói: “Đó là trách nhiệm của chúng tôi mà…”

Triều Kim Tuế nghiêm nghị đáp: “Chính vì vậy mà càng phải cảm ơn anh.”

Đội cứu hộ mỗi năm không biết phải cứu bao nhiêu người, từ vớt người dưới nước, tìm kiếm trên núi, đến những nơi hiểm trở khác, họ đều phải đi qua, công việc thực sự rất vất vả. Chính vì biết đến nghề này từ ký ức của nguyên chủ nên trong lòng Triều Kim Tuế rất tôn trọng họ, cảm thấy họ thực sự là những người có tinh thần chính đạo.

Lần lở đất này không chỉ gây ra tổn thương thể xác mà còn là đả kích tinh thần đối với nguyên chủ - bởi vì cô đã được cứu, nhưng đội trưởng đội cứu hộ lại hy sinh để cứu cô. Người hy sinh đó chính là người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền lành đang gãi đầu trước mặt cô.

Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của đội trưởng cũng chính là tảng đá đó, mà không phải là do anh ta trực tiếp cứu nguyên chủ mới mất mạng. Tuy nhiên, mọi người không quan tâm đến những chi tiết này, họ chỉ biết rằng một đội trưởng cứu hộ vĩ đại đã hy sinh vì một kẻ không chịu phối hợp, một người có tiếng xấu khắp nơi. Vì thế, vô số người ác ý nguyền rủa nguyên chủ, tại sao người chết không phải là cậu, và nguyên chủ cũng phải chịu đựng gánh nặng tâm lý khủng khϊếp do đã hại chết một mạng người, điều mà một cô gái mười sáu tuổi không thể nào chịu nổi.

Triều Kim Tuế khẽ thở dài, không nói gì thêm.

Vì sợ lở đất có thể xảy ra lần nữa, cả nhóm tăng tốc độ, nhanh chóng xuống núi. Khi sắp đến thị trấn dưới chân núi, từ xa, họ đã nhìn thấy nhiều người vẫn đang chờ ở đó.

Bọn họ còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng nói có phần cáu kỉnh của một người đàn ông trung niên - đó chính là đạo diễn của chương trình này.

Đạo diễn không nhịn được mà phàn nàn: “Bình thường cậu ta không chịu phối hợp tôi không tính toán, tại sao lại cứ phải gây rắc rối vào lúc này chứ?”

Ban đầu, khi còn chưa biết sống chết ra sao, không ai dám phàn nàn về cậu, dù gì làm thế sẽ quá lạnh lùng. Nhưng vừa rồi đội trưởng báo tin rằng đã tìm thấy Triều Kim Tuế và đang đưa cậu xuống núi, mà cậu lại không sao... Con người thường là vậy, sau khi thở phào nhẹ nhõm, tinh thần căng thẳng được thả lỏng, họ liền nghĩ đến việc công việc bị trì hoãn, chương trình bị mắng chửi lên tận hot search, và cả bữa trưa còn chưa kịp ăn. Họ không thể không cảm thấy phiền phức: Nếu không phải vì cậu ta không nghe chỉ đạo mà ở lại trên núi, thì đâu có nhiều chuyện như vậy?

Đạo diễn tất nhiên cũng cảm thấy như vậy, đặc biệt là sau khi nhận được vô số cuộc gọi xác nhận từ các nhà tài trợ, ông ta cũng có chút bực mình, nên mới phàn nàn một câu không lớn không nhỏ như thế.

Xung quanh còn có một nhóm fan của Triều Kim Tuế tụ tập, không thể đuổi đi được. Vừa nghe tin thần tượng không sao, họ đã vui mừng đến rơi nước mắt, nhưng ngay sau khi nghe thấy câu nói đó, họ liền trừng mắt giận dữ nhìn đạo diễn. Một số người hâm mộ nóng tính suýt chút nữa đã lao lên tranh luận với ông ta, nhưng lại bị nhân viên đoàn phim ngăn cản, vì sợ sẽ làm tổn hại đến hình ảnh của Triều Kim Tuế, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đạo diễn cười khẩy một tiếng, thái độ của ông ta không cần nói cũng hiểu.

Phần lớn người hâm mộ của Triều Kim Tuế là những cô gái trẻ, bị thái độ của đạo diễn làm cho tức giận đến mức đầu óc choáng váng. Họ nghĩ đến thần tượng của mình còn rất trẻ, vừa rồi còn chưa biết sống chết thế nào, trong lòng dâng lên nỗi buồn, những cô bé này đã khóc vì tức giận trước thái độ của đạo diễn.

Khi mấy cô gái đang khóc đến mức không thở nổi, bỗng nhiên một giọng nói thiếu niên ấm áp nhưng hơi khàn vang lên: “Khóc gì thế?”

Giọng nói của cậu thiếu niên chậm rãi, mang theo một sức mạnh an ủi, thoáng có chút gì đó quen thuộc. Mấy cô nhóc ngẩn người, rồi nhận ra điều gì, tiếng khóc nghẹn lại. Khi quay đầu nhìn lại, tất cả đều ngây người.

Thiếu niên ấy có đôi mắt đẹp tựa như những vì sao, trên mặt vẫn còn vết thương, quần áo dính đầy bùn đất, nhưng trông không hề nhếch nhác chút nào. Vào giây phút này, cậu đang mỉm cười dịu dàng nhìn họ.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin