Nữ Phụ Ngọt Ngào Như Mật

Chương 8: Nhìn kích cỡ(h)

Edit: Vicky

Beta: Đậu Xanh

Điềm Tửu gật đầu: "Mười chín."

"Ngồi đi." Nam Cẩn Du kéo Điềm Tửu ngồi xuống ghế salon, đứng dậy rót ly cà phê cho cô.

Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Nam Cẩn Du tới gần cô, cánh tay dài gác lên thành ghế salon sau lưng cô, nhìn qua tựa như kéo cô gái nhỏ nhắn xinh xắn lại gần.

"Vì sao muốn làm minh tinh." Anh dán lên tai Điềm Tửu, thở ra hơi nóng vào tai cô.

Điềm Tửu rụt cổ, tai ửng hồng: "Vì Điềm Tửu muốn được nhiều người yêu thích."

Đây là nguyện vọng của nguyên thân, trở thành minh tinh, hưởng thụ tất cả sự yêu thích của mọi người.

Phản ứng nhạy cảm của cô khiến ánh mắt Nam Cẩn Du toát lên sự vui vẻ, tay gác thành ghế đã quàng lên vai cô.

"Đúng là rất ngọt." Hít hà chóp mũi của cô, hương hoa đào thoang thoảng khiến anh không kìm được nhắm mắt lại.

Vừa mê say tiểu khả ái, đột nhiên anh hiểu được vì sao tên Chử Tinh Vân tính tình lãnh đạm lại đối với cô bằng con mắt khác.

Không biết mùi vị sẽ như nào nhỉ?

Khi cô đang hồi hộp không dám hô hấp, rốt cuộc anh cười buông tha cô. Khoảng cách kéo dài, Điềm Tửu thở phào một cái.

Thật sự là hơi thở áp bách của anh dồn dập tới mức làm thân dưới cô có phản ứng, âm hộ hơi ngứa khiến cô muốn đưa tay gãi.

Cô không biết vì sao lại thế, còn tưởng rằng đây là dấu hiệu mình không còn sống bao lâu nữa.

Hệ thống nói, chỉ có tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới giúp cô kéo dài tính mạng.

Đáng tiếc vị người đại diện này là phụ nữ, hệ thống nói phụ nữ không có tϊиɧ ɖϊ©h͙, cho nên cô không thể yêu cầu người đại diện cho tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Đứng dậy." Nam Cẩn Du hơi ngả về sau, ánh mắt lười biếng rơi lên người cô.

Điềm Tửu vội đứng lên, như học sinh trốn học bị thầy giáo bắt được.

Dáng vẻ này chọc Nam Cẩn Du cười.

Thấy anh không chú ý tới vệt nước trên ghế salon Điềm Tửu mới thoáng thả lỏng, nhưng cảm giác khó chịu ở hạ thể khiến cô bất giác khép hai chân lại.

Chắc chắn cô đã bệnh nguy kịch lắm rồi, nếu không tại sao cứ luôn rỉ nước chứ.

"Chị Nam, có, có chuyện gì không ạ?"

Điềm Tửu chớp mắt to, nghi ngờ nhìn Nam Cẩn Du.

"Cởi quần áo xuống để tôi nhìn xem kích thước của em."

"Thế này mới có thể chọn tài nguyên kịch bản thích hợp cho em."

Khẽ nhấp môi, anh cười cực kì mê hoặc.

Điềm Tửu không nghi ngờ gì kéo váy cởi ra, lộ ra bộ nội y dâu tây nhỏ bên trong.

Thấy cô tự nhiên hào phóng không có chút xấu hổ nào, Nam Cẩn Du hài lòng gật đầu.

Cô bé ngoan ngoãn nghe lời, không ai không thích cả.

Anh thích ánh mắt thuần khiết không có chút dã tâm nào của cô, cái này khiến anh rất muốn tự thêm vào đôi mắt xinh đẹp này chút gì đó.

Ví dụ như, dục vọng.

Anh không kêu ngừng lại, Điềm Tửu cởi hết nội y ra, giấu quần lót ẩm ướt ra phía sau, cô hơi xấu hổ cười.

Hầu kết Nam Cẩn Du nhấp nhô, hô hấp nặng đi mấy phần.

"Tới đây, nằm lên sô pha." Anh ngoắc tay với cô, nụ cười trên mặt không thay đổi.

Điềm Tửu ngoan ngoãn đi qua, Nam Cẩn Du đứng dậy khiến cả người cô rơi xuống ghế salon.

Màu đỏ chói mắt càng làm nổi lên da thịt tuyết trắng của cô, như Hoa Tuyết Liên ở trên Thiên Sơn.

Âm hộ trơn bóng không một sợi lông, có thể thấy rõ dâm dịch giữa hai chân.

Anh ngồi xổm xuống, hai tay như đàn dương cầm lướt qua trên người cô, sờ khắp từng tấc da thịt trên người cô.

"Xúc cảm rất tốt." Anh vừa vuốt ve vừa đánh giá.

Tay của anh cũng không thô ráp, không có một vết chai nào, giống tơ lụa lướt qua da thịt mình.

Hai tay kia tựa như có ma thuật, mỗi nơi mơn trớn như là bị điện giật.

"Ư a ~" Cơ thể tinh tế run rẩy, bầu ngực lắc lư nhẹ như sóng gợn.

Điềm Tửu yêu kiều rên rỉ, chỉ cảm thấy những nơi anh sờ qua đều bốc cháy.