Tôi Nổi Tiếng Trong Giới Giải Trí Nhờ Đoán Mệnh

Chương 24

EDIT: HẠ

Nhóm đầu tiên lên sân khấu biểu diễn phải chịu áp lực rất lớn, mỗi người đều mắc lỗi ở các mức độ khác nhau, điểm số nhận được đều không cao, thậm chí bọn họ còn bị huấn luyện viên phê bình là không nghiêm túc.

Điểm được cho còn thấp hơn nhiều so với tưởng tượng của các tuyển thủ, người đứng đầu trong nhóm đầu tiên cũng chỉ đạt được điểm cao nhất là 83 điểm.

Nhóm thứ hai, nhóm thứ ba đều đã biểu diễn xong, nhưng vẫn chưa có ai vượt qua được mốc 90 điểm, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, các tuyển thủ bên dưới bắt đầu thì thầm bàn tán.

“Lần này chấm gắt thế, thậm chí còn chẳng có ai nhận được 90 điểm?”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy nhóm vừa rồi hát rất hay mà, kết quả chỉ được tám mươi mấy điểm, dọa chết tôi rồi.”

“Chẳng lẽ huấn luyện viên đang dùng tiêu chuẩn của ca sĩ chuyên nghiệp để cho điểm? Không sợ lúc phát sóng sẽ bị khán giả ném đá sao?”

Đồ Dương nghe thấy mọi người bàn tán, trong lòng cũng bắt đầu căng thẳng, cậu ta lôi kéo Thẩm Kiêu không ngừng nói chuyện: “Anh, anh đừng sợ, huấn luyện viên có nghiêm cũng đâu phải chỉ nhắm vào một người, mọi người đều được chấm theo cùng một tiêu chuẩn, anh đừng căng thẳng…”

Trong lòng Thẩm Kiêu vốn có chút nặng nề, vừa nghe cậu ta nói như vậy, cậu bật cười nói: “Cậu mới là người căng thẳng đúng không?”

Tâm tư nhỏ bị người ta vạch trần, Đồ Dương xấu hổ cười nói: “… Đúng là hơi căng thẳng, nhưng chỉ căng thẳng một chút thôi.”

Thẩm Kiêu phát hiện thằng nhóc này đúng là rất đáng yêu, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Cứ thể hiện như bình thường là được, thành tích của cậu chắc chắn sẽ không kém.”

“Thật sao?” Đồ Dương rất tin tưởng Thẩm Kiêu, nghe vậy ánh mắt cậu ta lập tức sáng lên, “Anh, anh vừa tính cho em một quẻ rồi hả?”

Thẩm Kiêu bày ra dáng vẻ cao thâm khó dò: “Không có, nhưng tôi có thể cầu phúc cho cậu.”

Đồ Dương phấn khích hẳn lên, không hề nghi ngờ lời nói của cậu, cậu ta ngồi thẳng lưng, đôi mắt sáng long lanh chờ Thẩm Kiêu thi pháp cho mình.

Thẩm Kiêu vươn ngón tay chọc lên mặt cậu ta vài cái, cuối cùng dừng ngón tay ở giữa trán cậu ta, nghiêm túc nói: “Chỉ cần tôi ấn vào chỗ này, cậu sẽ biến thành một con cún ngốc.”

Đồ Dương: “…”

“Anh!” Đồ Dương lập tức không còn tâm trạng lo lắng trước khi kiểm tra nữa, tâm trạng lên xuống thất thường làm cậu ta suýt rớt nước mắt, “Anh nghiêm túc đó hả?”

Thẩm Kiêu thản nhiên đáp: “Đương nhiên.”

Tiện tay bóp mũi cậu ta một cái.

Đồ Dương: “…”

Thẩm Kiêu nhìn dáng vẻ hoài nghi nhân sinh của cậu ta, không nhịn được phụt cười: “Phụt ha ha ha ha ha…”

Bầu không khí căng thẳng xung quanh hai người bỗng chốc tan biến, ban đầu Đồ Dương còn có chút u oán, nhưng sau khi chăm chú nhìn lên sân khấu theo dõi mấy tiết mục biểu diễn, cậu ta lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tràn đầy sức sống như trước.

Khi nhóm thứ tư bước lên sân khấu, nhân viên công tác đã đi tới gọi nhóm của Thẩm Kiêu vào phòng chờ để chuẩn bị.

Đồ Dương lập tức nhìn về phía Thẩm Kiêu, dáng vẻ cực kỳ hưng phấn, cậu ta hỏi nhân viên công tác đang đi ở phía trước: “Chị ơi, em là người thứ mấy lên sân khấu vậy ạ?”

Nhân viên công tác bị một tiếng “Chị ơi” của cậu ta gọi đến đáy lòng mềm nhũn, cô cười nói: “Người đầu tiên lên sân khấu là em đó.”

Tính ra thì đúng thật, Đồ Dương là người thứ 21 lên sân khấu biểu diễn, cậu ta không nhịn được nhướng mày nhìn về phía Thẩm Kiêu, nhỏ giọng nói: “Anh, thần quá!”

Thẩm Kiêu cười cười, ánh mắt liếc qua Cao Phi Dương trước đó còn tranh cãi với cậu về thứ tự lên sân khấu, trong mắt rõ ràng đang nói: Nhìn xem ai mới là kẻ chỉ biết khoe khoang.

Sắc mặt Cao Phi Dương lúc xanh lúc đỏ, nhưng vì có camera đang quay ngay bên cạnh, hắn ta cũng không dám nổi nóng.

Trong phòng chờ có TV đang phát sóng trực tiếp, nhóm của Thẩm Kiêu cùng ngồi xuống theo dõi phần biểu diễn trên đài.

Nhóm thứ tư cũng có một thành viên có thành tích khá cao, trong bài kiểm tra chia lớp lần trước, cậu ta đứng ở vị trí thứ sáu, nhưng lần kiểm tra thanh nhạc này, cậu ta lại thể hiện không quá xuất sắc.

Đồ Dương nhíu mày: “Lệch một nốt rồi.”

Thẩm Kiêu gật đầu: “Không bằng người trước, chắc không vượt quá 80 điểm đâu.”

Xem hết mấy lượt biểu diễn, tuy cậu vẫn chưa nắm rõ được tiêu chuẩn cho điểm, nhưng lại có thể thông qua tướng mạo của mỗi người để nhìn ra khoảng điểm của bọn họ.

Trong đó 80 điểm là một đường ranh giới, những người vượt qua ngưỡng này đa phần đều có sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt trong sáng, còn những người dưới mức này thì mỗi người đều có một khuyết điểm, trên mặt có càng nhiều vùng u ám thì khả năng mắc lỗi càng cao, điểm số cũng sẽ càng thấp.

Cao Phi Dương ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, đột nhiên lớn tiếng nói: “Lợi hại quá vậy, cậu biết tiêu chuẩn cho điểm rồi sao?”

Người này rõ ràng đang cố ý gây chuyện, camera lập tức tiến lại gần, thành viên của hai nhóm khác cũng quay sang nhìn bọn họ.

Thẩm Kiêu nhíu mày, trong lòng đã đem tên này đánh đấm một trận tơi bời, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt: “Không có, tôi chỉ đoán mò thôi.”

Cao Phi Dương không chịu buông tha: “Vậy cậu đoán xem nhóm này được bao nhiêu điểm? Ai là người nhận được điểm cao nhất?”

Đồ Dương không vui xen vào nói: “Các đàn anh đàn chị sắp cho điểm rồi, cậu gấp như vậy làm gì?”

Mặc dù đều là bàn tán về điểm của người khác, nhưng vừa rồi Thẩm Kiêu và cậu ta chỉ đang thảo luận riêng, không bị camera quay được, nếu phê bình người khác ngay trước camera, thì bọn họ chắc chắn sẽ đắc tội với người đó.

Thẩm Kiêu ngăn cậu ta lại, nói với Cao Phi Dương: “Tôi chỉ biết trong nhóm này không có ai vượt qua 80 điểm, còn điểm cụ thể, hay là cậu thử đoán xem?”

Thấy cậu đá quả bóng ngược lại cho mình, Cao Phi Dương cười gượng hai tiếng, nói chuyện mang theo ẩn ý: “Tôi cũng đâu biết tiêu chuẩn chấm điểm, tôi cảm thấy mọi người hát cũng ổn mà.”

Thẩm Kiêu lại hỏi: “Ý cậu là trình độ của bọn họ chỉ sàn sàn nhau?”

Câu này thật sự rất hiểm, nếu hắn gật đầu, vậy thì mọi người sẽ cho rằng hắn là người không có năng lực thẩm định và thưởng thức, nhưng nếu lắc đầu thì tức là lời nói trước đó của hắn chẳng qua chỉ là lời nói dối, dù trả lời theo kiểu nào thì cũng đều đắc tội với người khác.

Thẩm Kiêu không phải người không có tính khí, chỉ là bình thường cậu lười không để ý mà thôi, nhưng người này hết lần này đến lần khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cậu cũng không thể cứ giả vờ như không thấy mãi được.

Hiền quá thì dễ bị bắt nạt, cậu tới đây là để mở rộng quan hệ, chứ không phải đến đây để làm bao cát cho người khác trút giận.

Tổ tiết mục đề cao tinh thần cạnh tranh tích cực, không khuyến khích cắn xé lẫn nhau, mấy câu nói giữa Thẩm Kiêu và Cao Phi Dương vừa rồi đã quá đậm mùi thuốc súng, ngay lúc người quay phim đang do dự không biết có nên ghi hình tiếp hay không, thì Thẩm Kiêu đột nhiên quay đầu nhìn về phía màn hình, nói: “Có điểm rồi.”

Vậy mà cậu lại chủ động bỏ qua cho Cao Phi Dương.

Cao Phi Dương cũng rất thức thời, hắn ta không tiếp tục gây chuyện nữa, quay sang theo dõi kết quả.

Cuối cùng điểm số đã được công bố, người đạt điểm cao nhất trong nhóm thứ tư cũng chỉ được 78 điểm, người này cũng không phải vị tuyển thủ đứng đầu kia, dự đoán của Thẩm Kiêu là hoàn toàn chính xác.

Hai thành viên còn lại trong nhóm cuối cùng cũng bắt được cơ hội tranh màn ảnh, bọn họ lập tức trầm trồ nói: “Cậu đoán chuẩn thế, lợi hại thật đấy!”

Thẩm Kiêu nhìn về phía Đồ Dương nhướng mày, “Bản lĩnh xem tướng của anh trai cậu có lợi hại hay không?”

Đồ Dương ra sức gật đầu, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, cậu ta dùng ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nhìn Thẩm Kiêu: “Anh! Không phải anh vừa nói trang điểm rồi thì sẽ không thể nhìn rõ sao? Trên TV còn có hiệu ứng làm đẹp, sao anh lại có thể nhìn ra?”

“…”