EDIT: HẠ
Cầm thư giới thiệu do Văn Kinh Diệp viết, Thẩm Kiêu ngồi trên phương tiện công cộng đi về căn hộ của Khâu Tử Xương, trên đường đi, cậu lại lần nữa từ chối lời mời kết bạn trên Wechat của Lang Lâm.
Không phải cậu lạnh lùng vô tình hay cố tình gây chuyện, thử nhìn xem mỗi lần Lang Lâm gửi lời mời đến, anh ta đã viết cái gì:
[Nhị Cẩu Tử: I"m fine thank you. Em quên mất vị ngữ am rồi.]
[Nhị Cẩu Tử: Hơn nữa em cũng quên không hỏi lại tôi, đúng là một đứa nhỏ mất lịch sự!]
…
Thẩm đại sư trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng tiếng Anh thì hoàn toàn không biết gì, khi còn đi học, điểm số cậu đạt được nhờ khoanh bừa lúc nào cũng cao hơn so với khi làm bài nghiêm túc, thế cho nên đây đã trở thành môn học mà cậu ghét nhất.
Cho nên, Lang Lâm dám dùng đề tài này để kết bạn với cậu, có quỷ mới đi phản ứng anh ta!
Tin nhắn gần nhất còn quá đáng hơn nữa.
[Nhị Cẩu Tử: Dự án 8 triệu, có muốn bàn bạc không?]
Có 8 triệu đúng là rất ghê gớm nhỉ!?
Nếu không phải sợ lộ chuyện, cậu thậm chí còn muốn đi hỏi Khâu Tử xương xem có phải cậu ta đã đem chuyện cậu nợ tiền nói cho Lang Lâm rồi đúng không.
Thực ra từ khi Tiết Ức đề nghị cậu tham gia tiết mục đến giờ, đã năm ngày trôi qua, cậu chỉ nhận được một ủy thác, mà khoản thù lao kia so với tám triệu thì chẳng khác nào muối bỏ bể.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu rất khó có thể trả hết nợ đúng hạn.
Nếu xin giúp đỡ ở chỗ Lang Lâm —— Không mang theo bất kỳ yếu tố tình cảm nào, coi đây chỉ là quan hệ vay mượn bình thường thì, Lang Lâm đúng là đối tượng thích hợp vay tiền nhất, đây là người có tiền duy nhất mà cậu biết, cũng là người duy nhất có thể cho cậu vay 8 triệu mà không phải sống một cách túng quẫn, nếu cậu vay anh ta —— Vậy thì vấn đề này có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Nhưng chính cậu là người đã chủ động chia tay, bây giờ lại phải vác mặt đến vay tiền anh, chuyện mất mặt như vậy, Thẩm Kiêu sao có thể làm nổi?
Người kia chính là bạn trai cũ của cậu, cho dù sống thua kém hơn đối phương, cậu cũng không muốn thừa nhận bản thân đang rất túng quẫn trước mặt anh.
Huống hồ, cậu không phải hoàn toàn không có đường lui.
Thẩm Kiêu nhìn chằm chằm lá thư giới thiệu trong tay một lúc, đến trạm kế tiếp thì xuống xe, băng qua đường, bắt chuyến xe buýt ngược hướng, sau đó cậu chấp nhận lời mời kết bạn của Lang lâm.
[Thẩm Kiêu: Chú ý một chút, là 714 vạn.]
Lang Lâm trả lời rất nhanh, hơn nữa còn rất biết điều.
[Nhị Cẩu Tử: Được, vậy dự án 714 vạn, em có hứng thú bàn bạc không?]
[Thẩm Kiêu: Không có! Anh phiền chết đi được!]
Lang Lâm không trả lời.
--
Trong phòng làm việc.
Hạ Tịch Lâm lạnh lùng nhìn Lang Lâm đột nhiên mất hết hứng thú mà vứt di động sang một bên, hắn lạnh nhạt hỏi: “Giờ cậu có thể nói cho tôi biết cái dự án cần tám triệu là gì chưa??”
“714 vạn.” Lang Lâm sửa đúng, không hài lòng liếc hắn một cái, “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Bị cuộc gọi lừa đảo lừa mất rồi.”
Hạ Tịch Lâm lé mắt nhìn anh, trên mặt viết rõ mấy chữ “Tôi vừa nhìn thấy hết rồi nhé, rõ ràng là cậu đang đi quấy rối người ta”.
Lang Lâm bình tĩnh đối mặt với hắn, còn nhướng mày với vẻ khó hiểu.
“…”
Ngay cả một lý do cũng lười không muốn tìm.
Hạ Tịch Lâm gõ ngón tay lên tập hồ sơ trên bàn, âm thanh “Lộc cộc” vang lên dồn dập, hắn nghiêm giọng nói: “Cậu biết rút trước tám triệu thì sẽ mất bao nhiêu tiền lãi không hả? Rốt cuộc cậu đang muốn làm gì? Cưa cẩm tên đàn ông nào mà lại tốn nhiều tiền như thế?”
Lang Lâm trông có vẻ không vui, anh liếc mắt nhìn hắn một cái rồi trả lời: “Vậy thì cậu mang về đầu tư lại đi.”
“…” Cho dù bây giờ đầu tư lại, thì phần lãi mất đi trước đó cũng sẽ không lấy lại được nữa!
Hạ Tịch Lâm sắp bị thằng nhóc này chọc cho tức chết, nhưng người ta lãng phí tiền của chính mình, nghiêm khắc mà nói thì chuyện này cũng không có liên quan quá lớn đến cố vấn là hắn.
Hít thở sâu vài lần, hắn mới bình tĩnh lại được, cố gắng hỏi bằng giọng ôn hòa: “Vậy cậu định đầu tư vào dự án nào?’
Lang Lâm nghiêm túc trả lời: “Cuộc gọi lừa đảo.”
“…”
Hôm nay thật sự không thể nói chuyện được nữa!
Hạ Tịch Lâm dứt khoát ném tập tài liệu xuống bàn, nổi giận đùng đùng bỏ đi ra ngoài.
“Này, cố vấn Hạ…”
Nghiêm Kính Nghiệp vừa pha xong cà phê mang tới thì đã thấy bóng lưng giận đùng đùng của Hạ Tịch Lâm đang rời đi, thầm nói trong lòng không biết lần này lại xảy ra chuyện gì.
Sau khi âm thầm cảm thán bản lĩnh chọc tức người khác của ông chủ nhà mình lại tăng tiến thêm một bậc rồi, Nghiêm Kính Nghiệp bưng cà phê đi vào, bắt đầu bào cáo tiến độ công việc: “Bên chương trình nói đã tìm được người thay thế rồi, thứ bảy tuần này sẽ bắt đầu ghi hình. Ngài có cần xem qua tư liệu của người mới không?”
Lang Lâm nhận cà phê, không quá để ý xua tay nói: “Không cần thiết.”
Đã biết rõ đó là hố sâu rồi mà còn tự nguyện nhảy vào, loại người này không phải người quá ngu ngốc thì chính là người tự cao, nhưng bất kể là loại nào, người đó chắc chắn sẽ không thể tồn tại quá lâu trong cái giới này, cho nên Lang Lâm cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Nói đến đây, khóe mắt anh vô tình lướt qua một đám lông vàng mượt mà ở bên cạnh, ánh mắt hơi khựng lại một chút, sau đó anh nhặt di động lên, bắt đầu xóa bài đăng trên vòng bạn bè.
Mèo vàng nằm dài trên bệ cửa sổ, ngáp một cái thật dài, có hơi nhớ tay nghề của con sen cũ.