EDIT: HẠ
Tiết Ức gọi điện tới là để cảm ơn Thẩm Kiêu.
Nghe Thẩm Kiêu nói cuộc hôn nhân của mình vẫn còn cứu vãn được, hắn lập tức chạy về nhà xin lỗi vợ, kết quả hắn chờ ở chung cư của hai người nửa ngày mà vẫn không thấy cô, hỏi han khắp nơi mới biết, cô vậy mà đang đi bệnh viện một mình!
Người phụ nữ mình yêu nhất đời này, cùng với cơ hội duy nhất để có con nối dõi, tất cả đều sắp nói lời tạm biệt với mình, Tiết Ức đau đớn như muốn nứt gan, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới bệnh viện.
Lúc hắn đến bệnh viện, vợ hắn đã thay xong đồ phẫu thuật, đang chuẩn bị bước vào phòng mổ.
Nhìn vẻ mặt hờ hững của vợ mình, trái tim Tiết Ức gần như ngừng đập, khuyên can mãi mới có thể thuyết phục bệnh viện dừng ca phẫu thuật, hắn thậm chí còn quỳ gối ngay trước mặt mọi người để thông báo, thề rằng sau này chính mình sẽ nghe lời vợ vô điều kiện.
Người xung quanh vốn cho rằng vợ Tiết là người phụ nữ chưa lập gia đình nên muốn phá thai, sau khi biết được đây chỉ là hai vợ chồng son giận dỗi, mọi người đều đi lên khuyên nhủ vài câu, vợ Tiết không lay chuyển được mọi người, mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng vẫn đi theo Tiết Ức về nhà.
Lúc gọi điện cho Thẩm Kiêu, hai người đã nói chuyện rõ ràng và làm hòa với nhau. Tiết Ức kể lại chuyện của Thẩm Kiêu cho vợ mình, vợ chồng son đều quyết định sẽ cảm ơn cậu một cách đàng hoàng.
“Nếu ngài không chê, ngày mai ngài đến nhà mẹ tôi nhé, tôi mời ngài một bữa cơm?”
Thẩm Kiêu chúc mừng hai vợ chồng, nhưng không nhận lời mời ăn cơm.
“Không cần cảm ơn, tôi chỉ lấy tiền làm việc thôi, đây là chuyện tôi nên làm.”
Giữa bọn họ chỉ là quan hệ làm ăn bình thường, cậu đã nhận mười vạn của người này, giá cả này đã cao hơn hẳn mức thù lao thông thường rồi, nếu lại vì cảm ơn mà đến nhà người ta ăn một bữa cơm, chuyện này có hơi không thích hợp.
Sau khi biết được bản lĩnh của cậu, Tiết Ức sớm đã coi cậu là một đại sư thật sự để đối xử, bởi vậy sau khi bị từ chối, hắn cũng không cảm thấy tức giận. Dừng một chút, hắn lên tiếng dò hỏi: “Tôi nghe chú Lâm nói ngài đang cần tìm thêm khách mới, tôi nghĩ tôi có thể giúp ngài một tay.”
Ban đầu lúc ông cụ Lâm giới thiệu Tiết Ức cho Thẩm Kiêu, ông cũng nói người này có nhân mạch rất rộng, có thể giúp đỡ chính mình, cho nên lúc này nghe hắn nói như vậy, Thẩm Kiêu cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Ý của anh là?”
Tiết Ức nói: “Không giấu gì ngài, thực ra tổ tiết mục của chúng tôi đang quay một cuộc thi tìm kiếm diễn viên mới, tên là 《 con đường diễn viên 》, nội dung tập đầu tiên đã được chỉnh sửa xong rồi, nhưng có một tuyển thủ vì đắc tội với người khác nên đã bị đá khỏi chương trình, hiện tại còn đang trống một vị trí có thể thay thế.”
Người này nói là “Có thể” mà không phải “Cần thiết”, cho nên vị trí này không nhất thiết phải có người điền vào, quan hệ lợi ích trong chuyện này cũng không lớn, nếu Thẩm Kiêu muốn, Tiết Ức có thể hỗ trợ mang cậu tiến vào tiết mục.
Thẩm Kiêu nhướn mày, việc này không giống như tưởng tượng của cậu, “Tôi tưởng anh định giới thiệu khách hàng cho tôi.”
Tiết Ức cười khổ nói: “Người ở cấp bậc ấy bản thân tôi cũng rất khó tiếp cận, chẳng qua tôi đưa ra đề nghị này cũng không phải muốn cậu tham gia tiết mục để lấy thưởng.”
Thẩm Kiêu bật cười, “Anh muốn tôi lấy thưởng tôi cũng không lấy được nha.”
Tiết Ức vội nói: “Cũng không thể nói như vậy được, ngoại hình của ngài hoàn toàn đạt yêu cầu, Nhưng có lấy được thưởng hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là trong ngành này có khá nhiều người tin vào huyền học, mấy tuyển thủ trong tiết mục hầu hết đều là người có gia cảnh giàu có, thậm chí một số người còn có chỗ dựa là những nhân vật lớn, ngài có thể thông qua tầng quan hệ này để phát triển mối quan hệ của mình.”
Người bình thường có thể không tin vào quỷ thần, nhưng trong giới giải trí, có rất nhiều người vẫn tin vào cái này, thậm chí một số đại gia còn sẵn sàng chi trả hàng trăm vạn để mời một đại sư đến xem mệnh cho bọn họ.
Với bản lĩnh của Thẩm Kiêu, chỉ cần có thể chen chân vào giới này, chuyện khó khăn trước mắt chắc chắn có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
Lời này nói không sai, nhưng Thẩm Kiêu nghe xong vẫn im lặng một lát.
Bản thân cậu không phải người thích xem náo nhiệt, chỉ cần nhìn việc cậu luôn ở trong tiểu khu đoán mệnh cho hàng xóm láng giềng là biết, nếu không phải lần này thiếu nợ quá nhiều tiền, cậu thậm chí còn không muốn đi khỏi tiểu khu để nhận mấy khách hàng ở bên ngoài.
Hiện tại để cậu từ một người bình thường bước vào giới giải trí giống như chảo nhuộm kia, chuyện này đã hoàn toàn vượt khỏi vùng an toàn của cậu.
Nhưng trước mắt ngoại trừ ủy thác của Tiết Ức, cậu thậm chí còn không có ủy thác nào có thể trông chờ, số tiền bảy triệu còn thiếu phải kiếm được từ chỗ nào, đây cũng là một phiền não vô cùng hiện thực.
Trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Kiêu vẫn không từ chối ngay, “… Tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
Tiết Ức cũng đã nghe nói về tính cách của cậu ở chỗ ông cụ Lâm, nghe cậu nói như vậy, hắn cũng không ép buộc, hắn chỉ nói: “Được. Nếu cậu nghĩ thông suốt thì có thể liên hệ với tôi trước thứ bảy, bởi vì ngoài đề cử của tôi, cậu còn cần một công ty quản lý đề cử…”
Thẩm Kiêu đột nhiên quét mắt nhìn tấm thẻ công tác của mình trong công ty truyền thông Kiến Phong, ánh mắt cậu dừng lại ở dòng chữ “Phó tổng giám đốc”, cậu cười khẽ nói: “Không cần, tôi có công ty quản lý rồi.”
Mặc dù chỉ vài ngày nữa thôi nó sẽ phá sản.
Cùng lúc đó, tại phòng khách sạn ở phim trường.
Con mèo vàng vừa thất sủng một tiếng trước lại bị triệu hồi vào phòng của Lang Lâm, ảnh đế ăn diện lộng lẫy ôm mèo vàng vào lòng, bắt đầu thất thần nghe trợ lý của mình báo cáo lịch trình.
“… Bên tổ tiết mục nói tập sau bọn họ muốn tìm thêm một tuyển thủ thay thế, nhưng bọn họ vẫn chưa xác định người được chọn, bọn họ hỏi chúng ta xem có muốn đề cử ai không.”
Lang Lâm có phòng làm việc riêng của mình, cũng ký hợp đồng với mấy người mới, ý của tổ tiết mục chính là hỏi anh xem anh có cần để mấy người mới của công ty đến lộ mặt một chút hay không.
Nghiêm Kính Nghiệp vừa báo cáo, vừa lén liếc mắt nhìn màn hình di động của Lang Lâm, thầm nói hôm nay ông chủ có hơi kỳ lạ.
Nhận được cuộc gọi quấy rầy liền đuổi con mèo ra ngoài, kết quả sau nửa giờ nhốt mình ở trong phòng, lúc gọi hắn đến, người này còn mặc tây trang chỉnh tề, xịt cả nước hoa, hơn nữa còn bảo hắn mang mèo về phòng.
Cảm giác này giống như… một người vừa qua cầu rút ván, nhưng sau khi phát hiện bản thân còn chưa lên được bờ, người đó lại vội vàng dựng lại cây cầu?
Không đợi hắn kịp nghĩ kỹ vì sao chính mình lại có cảm giác này, Lang Lâm đã trầm giọng nói: “Đề cử tới đó để bị bêu xấu hả? Lấy chuyện này ra để tạo nhân tình, không thấy hạ giá sao?”
Thế chỗ của người khác cũng không phải chuyện dễ dàng, người bị đuổi đi trước đó vốn không phải người tốt lành gì, lúc này lại đưa một người mới vào, chẳng phải đang tạo cơ hội cho người ta lăng xê sao?
“…” Chuyện này mà ông chủ cũng độc miệng được nữa hả?
Nghiêm Kính Nghiệp rụt cổ, trả lời tổ chương trình một câu “Không cần” xong, hắn lại nghe thấy ông chủ căn dặn: “Liên hệ với Hạ Tịch Lâm.”
Hạ Tịch Lâm là cố vấn tài chính cá nhân của Lang Lâm, phụ trách xử lý tài sản tư nhân của anh.
Sắc mặt Nghiêm Kính Nghiệp hơi thay đổi, có chút kháng cự với nhiệm vụ này, nhưng dưới ánh mắt áp bức của Lang Lâm, hắn vẫn ngoan ngoãn nhận lệnh: “… Vâng.”
Không phải hắn muốn thoái thác công việc, mà vì cố vấn Hạ là người có giờ giấc sinh hoạt như người già, hơn nữa còn có thói quen tức giận lúc rời giường rất nghiêm trọng. Thời gian này cố vấn Hạ đã ngủ từ sớm, hắn gọi điện đến vào giờ này chẳng khác nào đang tự chuốc lấy một trận mắng.
Mặc dù bị mắng hai câu cũng không mất miếng thịt nào, nhưng ai mà không phải là đứa nhỏ chứ?
Trong lòng chửi thầm ông chủ không có lương tâm, nhưng đối mặt với sự áp bách của cường quyền, Nghiêm Kính Nghiệp vẫn ngoan ngoãn bấm số điện thoại gọi cho Hạ Tịch Lâm ngay trước mặt Lang Lâm, đồng thời còn đưa điện thoại ra xa tai mình hết mức có thể.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, không cần bật loa ngoài, tiếng gầm gừ của Hạ Tịch Lâm cũng có thể truyền rõ ràng đến tai hai người: “Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại làm gì hả! Còn để người ta ngủ hay không! Thời gian làm việc là từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, có biết nhìn giờ không hả? Có cần tôi bỏ tiền ra để đưa cậu đi khám mắt không…”
Theo kinh nghiệm trước đó, cố vấn Hạ ít nhất phải mắng chửi thêm năm phút nữa, Nghiêm Kính Nghiệp mặt không cảm xúc giữ tư thế giơ điện thoại, trong lòng bắt đầu lặng lẽ đếm thời gian.
Lúc này, Lang Lâm nhìn màn hình di động đột nhiên bật sáng, anh khựng lại một chút, sau đó nói: “Cúp máy đi.”
“Hả?”
Ban đầu, Nghiêm Kính Nghiệp còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi Lang Lâm liếc mắt nhìn hắn lần thứ hai, lúc này hắn mới hiểu ra ông chủ đang muốn mình cúp máy, hắn không kịp suy nghĩ xem mệnh lệnh này vô lý đến mức nào, vội vàng bấm nút kết thúc cuộc gọi, cắt đứt tiếng mắng chửi ở đầu dây bên kia.
Thế giới lập tức trở nên yên lặng.
Nghiêm Kính Nghiệp gần như có thể tưởng tượng ra cảnh cố vấn Hạ ở đầu dây bên kia vừa bị dựng dậy khỏi giấc ngủ, còn chưa kịp mắng xong đã bị cúp máy, lúc này chắc chắn anh ta sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng ông chủ lại không thèm để ý mấy chuyện này, thậm chí tâm trạng dường như còn tốt hơn rất nhiều, anh còn thuận miệng nói với hắn một câu: “Ngủ ngon”.
Nghiêm Kính Nghiệp: “…”
Ông chủ thật sự là càng ngày càng khó hiểu.