Chàng Trai Khiếm Thính

Chương 34: Liếm huyệt H cắm vào cửa huyệt Ướt̠ Át̠ của cô sau cơn cao trào

Kế Hứa cúi người xuống rồi hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi quấn quít mà mυ'ŧ mát, trao cho cô một nụ hôn cuồng si cực kỳ say đắm.

Môi lưỡi nóng bỏng, ẩm ướt của thiếu niên hôn từ môi xuống đến cằm cô, rồi đi dọc xuống theo đường nét của chiếc cổ mảnh mai, hôn hít liếʍ láp từng tấc da trắng nõn mỏng manh của cô.

Anh đỡ lấy hai bầu vυ' ngọt ngào đầy đặn mà mυ'ŧ mát liên tục, hai quả anh đào bị chất lỏng trong khoang miệng làm ướt đẫm và ửng hồng, Gia Duẫn thuận thế ưỡn vùng bụng thon thả của mình lên, cả người run rẩy vì bị nụ hôn dưới môi của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cặp má thấm đẫm tìиɧ ɖu͙© trở nên đỏ bừng, khóe mắt và đuôi mày ướŧ áŧ tràn đầy vẻ quyến rũ, tiếng kêu tựa như tiếng mèo cầm lòng không đậu.

"A... ngứa, ngứa quá..."

Cũng không biết là thuận theo ý muốn của ai, khi anh hôn lên bụng dưới của cô, cả hai cùng thở hắt ra một tiếng.

Kế Hứa quỳ ngay giữa hai chân cô, duỗi tay chạm vào hai cánh hoa thuần khiết tươi trẻ kia, một tay thì sờ soạng ướŧ áŧ.

“Ưm, a… sướиɠ…” Gia Duẫn không kiềm chế được mà bật ra tiếng rêи ɾỉ, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy đùi mình, mở hai chân rộng ra thêm nữa. Hai cánh hoa mềm mại tự nhiên không có âm mao lấp lánh ánh nước, cánh hoa khép chặt, nhuộm màu sắc tình vô cùng nhợt nhạt tựa như cành đào ngọt ngào mùa xuân xinh đẹp kinh động lòng người.

Kế Hứa nhìn, hầu kết vừa căng chặt lại vừa không trơn tru, anh nuốt khan vài lần.

Phần thân dưới sưng tấy vô cùng đau nhức.

Anh nằm sấp xuống, hơi thở dồn dập phì phò phía trên mật huyệt của cô, hoa huyệt căng mẩy vốn ngậm chặt thì giờ phút này co rút một chút. Kế Hứa không kiềm chế nổi mà đưa ngón tay chà sát vách huyệt đang khép chặt trơn nhẵn nhớp nháp, tích tụ một túi mật dịch nhỏ.

"A..." Gia Duẫn hạ thấp bờ mông mật ngọt, ngón tay thô ráp kia bị nuốt sâu vào một chút, chạm vào huyệt thịt xinh đẹp mềm mại ở bên trong. Lúc này mới nghe thấy tiếng cô hờn dỗi: “Sao anh chậm thế… chậm rì rì luôn…”

L*иg ngực Kế Hứa chấn động, vội vàng ho khan một tiếng, ngón tay còn đặt trong khe hẹp vuốt ve trước sau, thỉnh thoảng cọ trúng nụ hoa được bao bọc chặt chẽ bên trong kia, run rẩy trêu chọc người ta đáng thương.

Anh cúi đầu thấp xuống nữa, sống mũi cao vừa chạm vào một mảnh môi thịt mềm mại non trẻ, cọ cọ, trong nháy mắt mật dịch đã thấm đẫm óng ánh.

Gia Duẫn cất tiếng nỉ non, phải nói là cực kỳ phóng đãng.

“Ưm ưm… sướиɠ quá, em còn muốn nữa, anh A Hứa em còn muốn nữa…”

Hiếm hoi lắm Kế Hứa mới buông ra một tiếng rêи ɾỉ đáp lại, đầu lưỡi vươn ra liếʍ láp bên ngoài hai cánh hoa đầy đặn, vật sống nóng bỏng mềm mại đang quấn quýt không buông huyệt thịt của cô, đầu lưỡi dẻo dai mỏng manh đang liếʍ láp mυ'ŧ lấy phía bên trong huyệt thịt non mềm của cô.

Đột nhiên Gia Duẫn cảm thấy xương sống mềm nhũn, cả người cứ như đắm chìm bay bổng trong cơn mê tìиɧ ɖu͙©.

“Ưʍ... Anh A Hứa thật tuyệt… Liếʍ Gia Duẫn sướиɠ quá….”

Du͙© vọиɠ nóng bỏng không ngừng tuôn chảy trong cơ thể Kế Hứa, anh tham lam muốn cầu xin thêm nữa, đầu lưỡi xuyên vào mật huyệt chật hẹp quét lên quét xuống, ngậm lấy âm đế tròn trịa ngọt ngào mυ'ŧ mạnh một cái.

Gia Duẫn kêu khóc nỉ non tuôn ra một dòng mật dịch, “A a… em chết mất thôi…”

Ruột gan chàng trai bị tiếng kêu khóc từng chập từng hồi của cô làm cho tan chảy, liên tục liếʍ láp hoa huyệt đầy nước của cô.

Và cô gái kia cũng không chịu nổi cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© thêm được nữa, đưa hai tay đẩy vai anh ra.

Kế Hứa bị ép buộc phải tách ra khỏi người cô, nửa gương mặt nâng lên, chóp mũi môi miệng và cằm tất cả đều dính đầy thứ mật dịch óng ánh thơm ngọt, chỉ còn mỗi đôi mắt thâm trầm kia là còn sạch sẽ.

Ánh mắt anh nhìn Gia Duẫn không nỡ rời xa.

Tầm mắt cô rũ xuống, nhìn thấy một chú mèo đen ăn vụng miệng hãy còn dính vết bẩn. Đưa tay ra muốn lau chùi cằm cho anh, nhưng bàn tay lại chỉ lau trúng mật dịch nhớp nháp.

“Anh cởϊ qυầи ra nào.” Giọng nói mê hoặc của Gia Duẫn chỉ thị. Gương mặt anh đỏ bừng cởi bỏ chiếc quần đùi, chỉ để lại một chiếc qυầи ɭóŧ bị gậy thịt cương cứng đẩy lên.

"Không đúng." Gia Duẫn chỉ vào phía dưới người anh, “Cởi cả qυầи ɭóŧ ra nữa.”

Cô nói thẳng không một chút giấu giếm, đôi lúm đồng tiền xinh đẹp thấm nhuần bóng nước, thân thể còn chưa thoát ra khỏi khung cảnh tình yêu vừa mới dâng trào khi nãy, bộ ngực trắng tuyết không ngừng nhấp nhô đưa đẩy.

Quai hàm Kế Hứa căng chặt, nghiến răng nghiến lợi mà cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ.

Trong tích tắc gậy thịt thô to được giải phóng ra ngoài, đung đưa vài nhịp ngay giữa không trung thô to thật dọa người.

Gia Duẫn nhìn chằm chằm, cơ thể cô đột nhiên co rúm lại. Sau khi sững sờ một hồi lâu, cô mới nắm lấy ngón tay Kế Hứa lắc lắc.

"Anh đến đây, em muốn nhìn cái của anh.”

Cánh tay cường tráng của thiếu niên đã nổi gân xanh cuồn cuộn từ lâu, máu huyết dâng trào khắp cơ thể, chỉ còn lại đầu óc trống rỗng đã bị tìиɧ ɖu͙© khống chế hoàn toàn.

Anh đến gần bên Gia Duẫn rồi nửa quỳ gối, gậy thịt cương cứng chĩa thẳng vào cô.

So với nước da ngăm đen của anh, gậy thịt hùng dũng cương cứng kia vẫn còn mang theo màu xanh nhàn nhạt của một thiếu niên vừa mới trưởng thành, chỉ là hình dáng quả thật là to khủng, phần đỉnh gậy thịt dường như còn tỏa ra nhiệt độ nóng rực, nhìn thấy có chút dọa người.

Gia Duẫn đưa tay, nắm trọn lấy nó.

Lòng bàn tay nóng rực muốn tê dại.

Nằm trong bàn tay cô gậy thịt kia lại to thêm một chút, quả thật là lỗ mãng.

“Hửm? Lại còn có thể to thêm à?” Đã thô to đến cỡ này rồi mà, Gia Duẫn lẩm nhẩm trong lòng.

Kế Hứa phì phò thở gấp vài lần, mồ hôi tuôn ra như mưa. Khi cơn kí©ɧ ŧìиɧ dâng trào, đè nén khiến l*иg ngực căng tràn, không khí xung quanh cơ thể cũng dần trở nên loãng hơn.

Cũng may Gia Duẫn cầm giữ thứ đó không bao lâu, chỉ so sánh to nhỏ một lúc rồi buông nó ra.

Ngay khi Kế Hứa đang tính thở ra một hơi nhẹ nhõm thì Ga Duẫn lại mở rộng hai chân ra, hướng ngón tay trắng nhạt vào hoa huyệt, giữ lấy hai cánh hoa đẫy đà nơi mật huyệt kia rồi từ từ nhẹ nhàng tách mở.

Hơi thở của Kế Hứa đột nhiên ngưng trệ, bên trong tai ù ù, toàn thân tràn ngập sức nóng vô cùng vô tận.

Cô cố hết sức cúi đầu nhìn xuống nhưng không thấy gì cả, “Kế Hứa.” Cô cất giọng gọi tên anh, cứu anh thoát khỏi vực sâu thăm thẳm mà quay trở về.

Nhưng mà ở ngay giây tiếp theo cô lại đẩy anh đến gần sát vách núi, xương sống bị va đập tan nát, “Anh nhìn mà xem, hoa huyệt ở chỗ nào?”

Hai cánh tay nổi gân xanh căng chặt vô lực buông thõng hai bên người, Kế Hứa ngước mắt nhìn cô đầy vẻ thâm thúy.

Gia Duẫn lộ ra vẻ mặt khó hiểu và vội vã, hạ thấp eo và mông xuống, thúc giục: “Anh nhìn đi, tìm thấy rồi thì dùng cái của anh… a…”

Lời còn chưa nói xong, một lần nữa hoa huyệt lại rơi vào giữa môi miệng nóng bỏng ướŧ áŧ của anh, Gia Duẫn nâng chân lên đá anh, “Em đâu có muốn anh liếʍ em nữa đâu… Đồ biếи ŧɦái…”

Đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại ướŧ áŧ cuốn lấy hoa huyệt của thiếu nữ, liếʍ mυ'ŧ mạnh mẽ, toàn bộ hoa huyệt đều bị anh nuốt chửng, vẫn không thỏa mãn mà mυ'ŧ mát mạnh mẽ như muốn vắt kiệt từng giọt từng giọt mật dịch trong hoa huyệt của cô.

"Ưm, a… sướиɠ quá đi mất, ôi chao… Sao có thể sướиɠ đến mức này kia chứ…”

Nụ thịt bị anh ngậm sâu trong họng liếʍ mυ'ŧ vang lên tiếng tấm tắc, hòa quyện cùng với tiếng nước là chiếc bụng nhỏ thuận theo đó mà căng chặt, khi du͙© vọиɠ lên đến đỉnh điểm thì hoa tâm ẩn sâu bên trong hoa huyệt đột ngột co rút lại, đầu lưỡi Kế Hứa nhẹ nhàng tiến vào thăm dò, trong nháy mắt đã bị vách huyệt chật hẹp bên trong bao lấy chặt chẽ.

"A ..." Lại một lần nữa Gia Duẫn bật ra tiếng kêu khóc, túi nước nhỏ bị chọc thủng, một luồng mật dịch tuôn ào ạt vào miệng anh.

Cái đầu đen của thiếu niên vùi vào giữa hai chân của thiếu nữ, cả trên lẫn dưới đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hình ảnh kia phải nói là cực kỳ cuồng dã dâʍ ɭσạи.

Anh ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, cùng nhau bật cười ngây ngốc.

Thì ra trên gương mặt của hai chú mèo gian manh tanh tưởi ướt đẫm mồ hôi, lấp lánh ánh nước trơn bóng. Họ được phản chiếu trong ánh mắt của nhau, ánh mắt hòa quyện quấn quýt vào nhau khó mà phân tách.

“Anh cũng xuất ra đi.” Gia Duẫn sờ soạng bắp đùi Kế Hứa, giọng nói sau khi trải qua lần lêи đỉиɦ đặc biệt ấm ách hỗn loạn, “Rất là thoải mái…” Cô dừng lại một chút ngẫm nghĩ, lúm đồng tiền trên cặp má hoa đào thoáng lộ ra vẻ xinh đẹp, hòa lẫn nét duyên dáng, sau đó cô lên tiếng, “Bắn ra được sẽ rất thoải mái …”

Gậy thịt nóng bỏng thô to chống vào hoa huyệt vừa trải qua cơn cực khoái, Gia Duẫn đã sớm không còn sức lực, miệng lẩm nha lẩm nhẩm không biết đang nói chuyện gì.

Trước đó hoa huyệt khép kín đã bao trọn chặt chẽ gậy thịt của thiếu niên, anh lên xuống kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng nhịp từng nhịp, không ngừng thở hổn hển, trên gương mặt ngăm đen là một lớp mồ hôi quyến rũ, dáng vẻ đó phải nói là cực kỳ gợi cảm.

Đôi mắt Gia Duẫn khẽ hé mở nhìn anh, đầu óc cô đã sớm đảo lộn, chỉ nhớ được mỗi lần khi gậy thịt kia cọ vào hoa huyệt, nó sẽ nhẹ nhàng từ tốn tiến vào từ nơi hai cánh hoa khép chặt, sau cơn cao trào sẽ đặc biệt mềm mại trơn trượt.

Trong lúc hỗn loạn, cô thường có loại ảo giác rằng Kế Hứa sẽ chĩa vào nơi đó rồi tiến vào, đi vào nơi riêng tư chưa ai từng biết, lấp đầy cô, chiếm giữ cô.

Nhưng Kế Hứa lại không làm vậy, anh ép buộc bản thân kiềm chế ham muốn được đưa đẩy ở nơi đó, anh chỉ nhẹ nhàng cọ quanh miệng của cánh hoa, lần nào cũng chỉ dám cắm một phần nhỏ của đỉnh trụ rồi ngay lúc sắp mất đi khống chế thì rút ra, chống vào cánh hoa rồi cọ xát.

Cuối cùng, khi được hai cánh hoa quấn lấy, anh bắn ra dịch đυ.c đầy hoa huyệt của cô.