Lời chất vấn xa xăm vang vọng đến, Gia Duẫn giữ bàn tay đang cầm ngọn đèn dầu của Kế Hứa , nâng lên cao, hướng ánh đèn về phía đầu cầu thang, trong ánh sáng mờ ảo chiếu rọi gương mặt người kia.
Là Gia Kiến Thanh.
Ông mặc áo sơ mi và quần tây được cắt may vừa vặn với cơ thể, mái tóc chải cực kỳ gọn gàng, phản chiếu trong bóng tối lờ mờ, thật sự khó có thể nói rõ được tuổi tác thật của ông.
Ông mới rời đi chưa bao lâu, tới cả giọng nói của ông mà Gia Duẫn cũng không nhận ra.
“Là ngài đó sao Tổng giám đốc Gia.” Cô lê bước chân xuống cầu thang, từ từ nhìn rõ gương mặt mệt mỏi của ông ta, “Giải thích một chút, con nói ‘Đm’ chỉ là một kiểu trợ từ trong lúc nói chuyện, chỉ là biểu thị con nhìn thấy ngài thì trong lòng quá kích động mà thôi.”
Cô đứng trước mặt Gia Kiến Thanh, ngẩng cổ lên nhìn ông ta, ánh mắt dò xét trượt lên xuống người ông ta vài vòng, chính ánh mắt quen thuộc này khiến cho Gia Kiến Thanh cảm thấy khó chịu lạ thường, ông ta vừa muốn nói nhưng lại bị cô cắt ngang. "Vả lại--- Thật sự tôi có muốn làm với ai thì cũng không quan trọng gì với ông lớn như ngài đây nha. Sao nào? Cuối cùng ngài cũng nhớ ra là vẫn còn người nhà bị vứt bỏ trên ngọn núi hoang sơ cằn cỗi này mười mấy ngày hở?”
Giả Kiến Thanh thu hồi ánh mắt: “Con đừng có ngày nào trên miệng cũng sẵn mấy từ ngữ khó nghe như này.” Dạy dỗ Gia Duẫn xong ánh mắt ông ta lại chiếu tới bóng dáng đang cầm ngọn đèn dầu phía sau, chất vấn một lần nữa: “Khi nãy các con ở trên đó làm gì hả?”
"Không. Không làm gì cả." Gia Duẫn chớp chớp mắt, lại bổ sung thêm một câu: “Bọn tôi có thể làm gì kia chứ.”
Lúc này Kế Hứa đi đến bên cạnh cô, hơi cúi đầu chào ông Gia ngay trước mặt, Gia Kiến Thanh gật đầu nói: “Bác nhớ cháu, cháu tên là Kế Hứa? Phải không?”
Người ở bên này được nhắc tới tên con chưa kịp phản ứng lại, đã bị Gia Duẫn kéo một cái về kế bên mình, lên tiếng không chút lịch sự với Gia Kiến Thanh: “Ông làm gì thế? Kiểm tra hộ khẩu à? Ông quản lý chỗ này sao? Làm ông chủ mãi rồi sinh nghiện à?”
Gia Kiến Thanh trước tiên là sững sờ, cơn giận chưa tiêu tan hết lập tức nói: “Con bớt cái kiểu thái độ không biết trên dưới này đi nhé.”
“Anh về trước đi.” Cô nhón chân, nhanh chóng nhỏ giọng ra hiệu bên tai Kế Hứa.
Kế Hứa ngoảnh lại nhìn cô trong lòng thoáng ẩn chút lo lắng.
“Đi đi.” Cô đẩy anh một cái, đã có chút sốt ruột.
Anh dừng bước chân lại một lúc, hơi cúi người chào ông Gia.
Anh đi về phía ký túc xá, trong hành lang mờ nhạt, chỉ còn hai cha con đang giương cung bạt kiếm.
Gia Kiến Thanh đi tới nắm lấy vai của Gia Duẫn, giọng điệu cũng dịu đi vài phần, “Con ở đây thấy như thế nào?”
Gia Duẫn vặn vẹo người hai lần, thoát khỏi vòng tay của ông ta, vẫn còn tức giận khi nhìn thấy ông, không thèm để ý đi thẳng ra ngoài sân thể dục. Từ xa đã nhìn thấy chiếc Navigator bản giới hạn của Gia Kiến Thanh đậu trong sân trường, càng lộ ra sự không phù hợp so với ngôi trường hoang vắng cũ kỹ này.
Trong sân thể thao trống trải, chỉ có một bóng đèn lớn cũ nát trong dãy nhà học treo đỏ rực trên bức tường nứt nẻ, bong tróc. Dưới gốc cây hòe bên sân thể thao, vẫn còn một chiếc ghế dài được người khác dùng để hóng mát trong thời gian mất điện.
Càng đi dưới gốc cây thì ánh sáng càng yếu ớt, Gia Duẫn ngồi ở đó, nhặt một chiếc quạt hương bồ lên cầm trong tay, theo thói quen giẫm chân lên băng ghế.
Gia Kiến Thành đi tới, vỗ vỗ bắp chân cô: "Ngồi cho đàng hoàng."
Cô không nghe theo, ngược lại còn liếc mắt nhìn ông ta.
“Con nhìn con bây giờ đi ! Có chút nào là học sinh nghiêm túc không?” Gia Kiến Thanh chỉ vào cô la mắng, ánh mắt đỏ ngầu bất mãn khiến người ta hoảng sợ. "Ngoài việc biết bắt nạt bạn học ra thì còn biết làm gì hả?”
Gia Duẫn ngẩng nửa khuôn mặt lên, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong phút chốc đầu óc Gia Kiến Thanh trở nên ngẩn người.
Khuôn mặt này cực kỳ giống mỗi một người trong nhà họ Cố của cô.
Cô bước chân trần lên mép băng ghế, mặc một chiếc váy bông màu trắng, cổ áo mở rộng rối loạn, trên cổ nổi lên một lớp mỏng màu đỏ giống như dị ứng, nhìn ông ta, cô không phản hồi. Đôi mắt thờ ơ đánh giá ông ta một lượt từ trên xuống dưới.
Giống như một chiếc giày trượt băng, xoẹt qua một đường bén ngót trên đường băng.
Quạt hương bồ bị cô phẩy mạnh kịch liệt mấy cái, mấy sợi tóc gáy bay tứ lung tung, lúc này cô mới cười chế giễu: “Tôi ăn hϊếp ai? CMN tôi lại ăn hϊếp ai hả? Thì ra trong mắt của Tổng giám đốc Gia ngài đây, đời này của tôi không thoát khỏi tội danh xấu xa phải không?”
“Giữ miệng con sạch sẽ một chút.” Gia Kiến Thanh trách mắng cô dữ dội, “Ba để con ở đây là để sửa đổi tính tình, không ngờ càng sửa con càng chẳng ra gì.”
Ông bố già tức giận tới độ nói không suôn sẻ, vươn tay chỉ vào mũi Gia Duẫn, sau đó lại hạ xuống mặt đầy vẻ phiền não: “Con không ăn hϊếp ai, thế con dẫn Kế Hứa lên trên lầu làm gì? Câu kết làm bậy, còn ra thể thống gì hả?!”
Đột nhiên Gia Duẫn bật cười, khuôn mặt mềm mại yêu kiều dưới ánh trăng càng thêm xinh đẹp, cô vén tóc dính ở khóe môi lên, thản nhiên đáp trả: "Câu kết ai chứ? Tôi phạm tội câu kết với tên nhóc điếc đó sao? Ông đừng nói là ông đi suốt đêm về đây chỉ là muốn dạy dỗ tôi đó nha?”
Sự chế giễu ẩn trong giọng điệu của cô khiến người ta cảm thấy đặc biệt khó chịu. Trong đêm khuya một cơn gió mát lạnh thổi đến, quét qua tấm lưng thấm đẫm mồ hôi của Gia Kiến Thanh, khiến sống lưng cứng đờ. Cái cảm giác áp bức đó lại cuồn cuộn đến một lần nữa.
Thế là lại lên tiếng, cảm xúc đè nén trong những ngày xưa cũ đồng loạt vọt đến bên miệng: “Con với anh họ con học được mấy từ ngữ không ra gì như này con tưởng là hay ho hả? Là giỏi lắm phải không?”
Gia Duẫn từ từ nhướng mày, nhìn vẻ mặt tức giận đến mức xanh mét mắt trừng trừng của ông ta, thế mà chỉ trong chớp mắt đã cảm thấy sợ hãi, Gia Kiến Thanh thật sự đã già rồi, bọn họ lén lút suốt ngày cười nói gọi câu ông già kia thật sự trở thành thật rồi.
Tuy nhiên, Gia Duẫn sẽ không bao giờ cảm nhận được thứ cảm xúc lạnh lẽo bi thương thê thảm này. Đôi mắt cô bị chìm ngập trong lửa hận, sự nóng giận cuồn cuộn trong máu huyết, khóe miệng kéo ra một tiếng hừ, không nhanh không chậm mà đưa tay lên. Lau khô đi những giọt mồ hôi từ đầu tóc tuôn ra.
Trong phút chốc lại dựng người lên, nhỏ giọng hầm hè: “Nói tôi thì cứ nói, ông lại quay sang chửi anh họ tôi làm gì? Tôi với anh họ tôi học được thứ gì thì liên quan cái rắm gì tới ông?”
Gia Kiến Thanh gần như không khống chế được mà giơ tay lên, nóng lòng mong muốn, ông thật sự nóng lòng mong muốn được một lần dạy dỗ cho con nhóc súc sinh không biết hối cải này một lần, dù chỉ một lần cũng có thể giải quyết được mối hận thù giấu giếm nhiều năm không nói ra của ông ta.
“Giỏi! Giỏi lắm!” Giọng nói ông ta run rẩy, ngay cả chính bản thân ông ta cũng không nhận ra: “Con muốn học hư với nó, được thôi, cứ học đi! Nếu có bản lĩnh thì khi xảy ra chuyện đừng gọi ba đến dọn dẹp cho con. Chẳng phải từ nhỏ con vẫn sống tốt với cậu và anh họ con sao? Được! Ngày nào đó đi về thì cút sang nhà họ Cố của con mà sống, đi mà làm con gái nhà họ Cố của con.”
“Được thôi, đi nhà ai mà chả được, được ai nuôi mà chả được? Ông thật sự nghĩ rằng tôi cách xa ông thì sống không nổi à? Cả thế giới có mình ngài là người giàu có sao? Cậu lớn có thể nuôi tôi sáu năm, tôi còn phải lo tương lai ông ấy không nuôi nổi tôi sao?” Gia Duẫn tức giận khuôn ngực phập phồng, hai tay không khống chế được mà run rẩy, giọng nói nghẹn ngào mấy lần.
Ngay khi Gia Kiến Thanh cho rằng cô đã trút bỏ hoàn toàn uất hận thì cô lại lần nữa lên tiếng: “Là tôi ép ông dọn dẹp giúp bọn tôi hả? Là tôi ép ông lấy mẹ tôi hay sao? Có phải là tôi ép ông sinh ra tôi không hả? Có phải không?”
Cô dừng lại, trong âm thanh thấm nhuần tiếng khóc nức nở, cổ họng đắng chát đau nhói: "Là tự ông tình nguyện bưng chậu phân này, trách ai chứ? Hả? Tôi hỏi ông trách ai?!”
Trong không khí hòa trộn tiếng gào thét giận dữ, đột nhiên những tia lửa bắn ra tung tóe, rơi trúng trên da thịt của hai cha con, chẳng ai cảm nhận được nỗi đau của ai, chẳng ai hiểu được ai.
Bọn họ giằng co chống đối nhau trong màn đêm tĩnh mịch u ám.