Sóng biển phập phập phồng phồng, nàng có chút say tàu. Đặc biệt là dưới thân còn cắm hoa phồng lên đến lợi hại. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắt đầu kết khối dính dính lại, những nhành hoa hồng đã bị lột gai chen chúc trong tiểu huyệt,vừa đau lại vừa ngứa. Chịu đựng đau đớn ban đầu , dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong chảy ra chất lỏng làm mềm thịt, nàng khó nhịn mà khép chân lại muốn giảm bớt cảm giác khó chịu, nhưng không hề có tác dụng.
Cũng may đoạn đường cũng không lâu, lúc nàng sắp đem nước chua trong dạ dày phun ra thì Tư Cảnh đã sai người đem nàng đưa lên xe ngựa.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy của nô ɭệ, Tư Cảnh duỗi tay đem tóc mái trên trán nàng vén lên, cẩn thận xem xét mắt phải màu hổ phách còn sót lại , lúc này vẫn lộng lẫy lấp lánh rực rỡ như sao trời .
Sau một tiếng thở dài, Tư Cảnh thu hồi tay dùng khăn tay chà lau, lạnh giọng dò hỏi: “Em là loại người nào?”
Thiếu nữ nghi hoặc mà lắc đầu.
Tư Cảnh nhíu mày, rất là bất mãn với câu trả lời này của nàng. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, bị đưa đi lên đảo nô ɭệ chuyện thứ nhất làm chính là rửa sạch thân phận. Mặc kệ phía trước là người thế nào, xuất thân nghèo hèn hoặc cao quý, đều sẽ phải gánh chịu thân phận nô ɭệ vượt qua quãng đời còn lại.
Người từ trước đến nay luôn ổn trọng quyết định tiếp nhận một nữ nô ɭệ không rõ lai lịch. Tư Cảnh không ném nàng xuống xe ngựa, bởi vì nàng thập phần hiểu chuyện mà ngồi ở trong góc, bọc vải bố trắng thuần tịnh không rên một tiếng, ngay cả tiếng hít thở đều thật nhỏ đến khó có thể phát hiện.
Tư Cảnh chán ghét bất cứ sinh vật nào tới gần phạm vi riêng tư của mình , nhưng đối với nữ nô gần như ẩn hình này lại không hề bài xích. Thậm chí có chút vui mừng khi nàng phát ra hương thơm thanh nhã .
“Đẹp sao?” Tư Cảnh thấy nữ hài tất kính mà quỳ gối trên thảm, ngẩng đầu nhìn bị mành che cửa sổ xe ngựa , nàng hình như vẫn luôn có chút tâm tư nhỏ, muốn từ khe hở nhỏ nhỏ giữa bức màn nhìn ra xa ngoài xe.
Thiếu nữ gật đầu, quay đầu dùng tiếng nói cực kỳ rách nát nói: “Muốn nhìn.”
Khuôn mặt tuyệt mỹ nếu thanh âm ôn nhu điềm mỹ , Tư Cảnh có thể khẳng định trên đời này không có người nào sẽ nhẫn tâm cự tuyệt nàng.
“Vậy xem đi.”
Tư Cảnh đem nàng bế lên đặt ở chỗ ngồi đối diện . Nàng lập tức quẫn bách mà khép chân lại, kéo vải bố trắng ló xuống dưới thân sợ ô nhiễm đệm cẩm nhung.
Nhìn thấy khuôn mặt phiếm hồng quẫn bách của nàng , Tư Cảnh cảm thấy tiểu nô ɭệ này nhưng thật là một đồ vật thức thời . Thay nàng gom lại vải bố trắng che lấp bả vai gầy yếu lộ ra, Tư Cảnh kéo rèm phía sau ra không hề hỏi đến, tiếp tục nghiên đọc sách về ma dược.
Lúc này nắng sớm đang dần chiếu xuống, ngoài xe ngựa vẫn tràn ngập sương mù. Những hàng cây cổ thụ trăm năm nhanh chóng lui ra phía sau, nàng mơ hồ thấy được ánh nắng lập lòe từ phương xa phía chân trời. Lúc tiến vào thành trấn tốc độ xe ngựa cũng chậm lại, ị kỵ sĩ nghiêm nghị hộ tống hai bên đuổiđi những đám người tò mò.
Đối với thế giới này mà nói, phạm vi chủng tộc nhân loại có thể hoạt động thật sự quá nhỏ. Bọn họ tụ lại thành một quần cư, đem lực lượng chỉ còn một phần nhỏ hợp thành nhất thể, đồng thời dùng những bức tường thành cao cao để chống đỡ sự uy hϊếp của các chủng tộc khác, một tầng lại một tầng kiến trúc không cho bất cứ ai xâm phạm lãnh địa không thuộc về họ .
Trang viên Tư Cảnh rộng lớn ngang bằng hoàng cung của đế quốc.Nhưng khác với cung điện được xây bằng gạch ở vùng đồng bằng thì trang viên của hắn tọa lạc ở đỉnh núi duy nhất của thủ đô.
Cả tòa núi đều là tài sản thuộc Tư gia, xe ngựa chạy về hướng trên núi, khi sương mù dần dần bị anh sáng mang đi. Không gian mờ ảo được mở ra, nàng thấy phía nam mở ra quang cảnh hoàn toàn là màu lục sắc. Bên trong lãnh thổ nhân loại của đế quốc rất ít khi có thể nhìn thấy nhiều cây cối như vậy.
Nghe đồn nhánh rừng bạt ngàn cây này là nơi có diện tích rừng lớn nhất của nhân loại, tối đa có thể đạt tới vạn mét, chứa lượng không khí điều hòa của toàn nhân loại , cũng là nơi cư trú của những sinh vật còn sống sót .
Đế quốc cách quá xa cây thế giới, bởi vậy không thể đạt được ma lực giống như những chủng tộc khác, nên chỉ có thể dùng biện pháp khác để thu hoạch ma lực.
Tựa như một dược sự như Tư Cảnh, người có thể điều chế ma lực còn mạnh hơn những người có sẵn ma lực.
Có hai người hầu đứng ở ngoài cửa trang viên, cung kính mà cúi đầu hoan nghênh chủ nhân trở về. Ngoài dự đoán, người từ trong xe ngựa đẹp đẽ quý giá đi xuống dưới đầu tiên thế mà lại lại một nô ɭệ khoác vải bố trắng .
Nàng là dẫm lên đầu gối người hầu dưới xe, bậc thang quá cao làm dưới chân nàng có chút không xong, té ngã trên con đường được lát đá tỉ mỉ .
Tư Cảnh thấy đóa hoa đã khô héo dưới thân của nàng còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô cạn .
“Đem nô ɭệ này dẫn đi tắm rửa . Đổi một thân quần áo thích hợp đưa đến thư phòng ta.” Tư Cảnh lạnh giọng phân phó. Hầu gái trưởng cung kính cúi thấp đầu, đầu cũng không dám nâng mà đem nàng bế lên mang vào bên trong.
Đó là tín hiệu Tư Cảnh không vui . Tuy rằng hắn luôn buồn bực không vui, khắc nghiệt , nhưng hầu gái trưởng phát hiện yêu cầu hôm nay của Tư Cảnh càng cao hơn.
Làm việc nơi này đã hai mươi năm, tận mắt nhìn thấy Tư Cảnh từ một thiếu niên nghiêm túc trưởng thành người đàn ông mà cả đế quốc kính sợ nhất, hầu gái trưởng cũng không biết phải đối xử với nữ hài này như thế nào cho phải.
Bồn tắm trắng tinh đổ đầy nước ấm, lúc nàng nằm vào cảm thấy vô cùng thoải mái mà nheo đôi mắt lại . Nâng nâng bọt biển tắm đặt ở bên miệng thổi một ngụm, bọt biển bay tán loạn rơi xuống cái mũi nàng .