KHÚC MẮC.
Tô Lập Hy không về sớm, cũng không về trễ, hắn ta xuất hiện đúng ngay lúc Bảo Vy đang tiễn Huỳnh Nam cùng Thuỳ Trang ra về.
- Cô vào trong ngồi chơi với Bảo Vy chút xíu nữa nhé, tôi có chuyện muốn nói với Tô Lập Hy, nói xong tôi sẽ cho cô quá giang. - Huỳnh Nam mỉm cười nhìn Thuỳ Trang.
- Nếu hai người các anh lại sử dụng bạo lực thì tôi chắc chắn là hai người các anh sẽ không yên với tôi đâu!
Sau khi răn đe, Bảo Vy đóng cửa lại, bỏ mặc Huỳnh Nam và Tô Lập Hy bên ngoài.
Thả mấy túi đồ xuống trước cửa, Tô Lập Hy bước ra sân thượng, châm điếu thuốc.
- Tôi sẽ thu xếp một nơi ở mới cho Bảo Vy, chắc mất khoảng vài ngày, trong khoảng thời gian này làm phiền anh rồi.
Thái độ khách sáo và cố tình nhờ vả của Huỳnh Nam khiến Tô Lập Hy cảm thấy thật nực cười, hắn mỉa mai.
- Làm sao anh biết chắc Bảo Vy sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh? Anh đã để người phụ nữ của mình sống ở cái khu cư xá tồi tàn đó suốt mấy năm trời, đột nhiên sao bây giờ lại muốn tìm cho cô ta nơi ở mới? Anh đang sợ ư? Anh sợ chung sống với tôi..bạn gái anh sẽ thay lòng đổi dạ, giống như trước đây cô ta từng thay lòng đổi dạ yêu anh?
Những lời nói đó không khiến Huỳnh Nam lúng túng hay kích động, anh tỏ vẻ bình thản.
- Tôi không sợ gì cả, bởi vì tôi có lợi thế hơn anh. Tôi có sự chấp thuận của bác gái, mẹ Bảo Vy, còn anh thì không!
Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông vô cùng vắn tắt, ngắn gọn nhưng lại khiến Tô Lập Hy cảm thấy uất hận, đau đớn hơn bao giờ hết. Huỳnh Nam nói không sai, người đàn ông này đang nhắc cho hắn nhớ hắn chưa hề nhận được sự chấp thuận của bà Dương...
Sau cuộc gặp mặt bất ngờ với bà Dương lần trước, Tô Lập Hy không đứng trước nhà đợi Bảo Vy nữa mà hắn thường hẹn cô ở một con hẻm vắng cách đó không xa. Hắn cứ nghĩ làm vậy, bản thân hắn sẽ tránh được những lời khinh thường, xúc phạm từ người nhà cô nhưng hắn không ngờ bà Dương lại tìm đến tận nhà. Cũng may hôm đó, Tú Anh đi vắng.
Vẫn gương mặt nghiêm nghị và đôi mắt đầy khó chịu ấy, nhưng giọng điệu của bà có phần nhỏ nhẹ, ôn tồn hơn “Hoàn cảnh gia đình và cuộc sống của cậu... lần trước tôi đã hỏi thăm rồi, lần này tôi sẽ không đề cập đến vấn đề đó nữa, nghe Bảo Vy nói, cậu thi đậu vào trường đại học kinh tế?”
“ Vâng !”- Giọng hắn thoáng chút tự hào.
“ Và cậu cùng Bảo Vy đang tập tành kinh doanh trên mạng?”
“ Vâng!”
“ Vậy theo cậu, những đồng tiền đó có đủ để hai người xây dựng một cuộc sống vật chất đầy đủ không?” - Bà Dương lại một lần nữa buông lời cay đắng – “ Chẳng lẽ cậu cũng như nó? Mơ mộng, ảo tưởng ? Tin tôi đi, tôi muốn tốt cho cậu nên mới muốn cậu rời xa con gái tôi. Chẳng qua bây giờ Bảo Vy chưa gặp đúng đối tượng đó thôi, rồi sau này nó sẽ phát hiện ra ngoài cậu, trên đời này còn có rất nhiều đàn ông đáng để nó yêu. Không giấu gì cậu, tôi đã tìm được cho Bảo Vy một đối tượng thích hợp.."
Đến giờ phút này thì Tô Lập Hy không thể chịu đựng được nữa, hắn thẳng thừng bày tỏ “
Xin lỗi vì không thể làm theo nguyện vọng của bác, con chỉ từ bỏ Bảo Vy ...khi cô ấy thật sự từ bỏ con!”
Bà Dương đứng lên, đeo chiếc túi xách đắt tiền lên vai “ Nó sẽ từ bỏ cậu, sớm muộn gì nó cũng từ bỏ cậu.” - Dứt lời, bà Dương quay đi.
Bà Dương đoán không sai, sau cùng thì Bảo Vy cũng từ bỏ hắn. Hắn đã từng bị những lời nói đó làm cho hoang mang và sợ hãi. Hắn đã từng cảnh giác, hoài nghi cô. Hắn đã từng cố gắng níu giữ cô thật chặt. Nhưng tình yêu cũng giống như những hạt cát trong lòng bàn tay, càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi nhiều, đến khi giật mình nhìn lại, hắn phát hiện ra trong tay mình chỉ còn lại một ít, một ít đó chính là quá khứ, là hồi ức, là những vết thương khi tình yêu đi qua và để lại.
Một ít đó....chính là tình nghĩa hắn dành cho cô lúc này.
Tô Lập Hy dập tắt điếu thuốc trên tay, hắn cầm mấy chiếc túi trước cửa lên và trở vào nhà.
- Cô cứ dùng tạm mấy thứ này nhé - Thấy Bảo Vy nhìn mình ngơ ngác, hắn ra lệnh - Cầm lấy!
- Cái gì vậy?
Bảo Vy mở mấy chiếc túi giấy ra xem, ngoài những vật dụng cần thiết dùng trong sinh hoạt hằng ngày ra, còn có mấy chiếc đầm thun đơn giản, hao hao giống với kiểu đầm cô đã mặc trong buổi tiệc sinh nhật của Hữu Thành và cả đồ lót nữa. Tất cả đều là hàng hiệu.
- Anh tự mua tất cả những thứ này sao? - Bảo Vy e ngại.
- Tất nhiên là không rồi – Tô Lập Hy đi đến quầy rượu pha một ly cocktail - Tôi không phải là loại đàn ông chu đáo đến vậy.
- Trông cũng hợp thời trang lắm nhưng sao toàn là đầm thế? - Bảo Vy thắc mắc.
- Trong cái thân xác trầy trụa đó cô còn mặc quần được ư?
Mắt hắn dán chặt vào cơ thể cô khiến cô không khỏi lúng túng.
- Dù gì thì cũng cảm ơn anh. Tôi...- Bảo Vy đứng lên chỉ tay vào phòng ngủ - Vào phòng nghỉ ngơi đây.
- Xem ra mối quan hệ giữa cô và Huỳnh Nam cũng không tốt đẹp, thân thiết gì mấy nhỉ? – Tô Lập Hy chế nhạo cô - Tôi thắc mắc tại sao anh ta không đem cô về nhà cùng chung sống mà để cô một mình ở cái khu cư xá đó?
- Anh tưởng ai cũng thích đưa phụ nữ về nhà sống thử như anh sao, so với anh, anh ta đàng hoàng hơn nhiều. - Bảo Vy bắn cho Tô Lập Hy một cái nhìn điên tiết.
Sau vài giây, cánh cửa phòng đóng lại kèm theo một tiếng " ầm" rõ to..
Trước đây, Tô Lập Hy đã từng cùng cô mơ một giấc mơ gia đình, hắn tin hắn yêu cô đủ sâu để có thể cùng cô chung sống, hắn tin hắn cần cô đủ nhiều để có thể cùng cô đi hết quãng đường đời, nhưng tình yêu không chỉ tin mà còn phải chung thuỷ và tín nhiệm.
Tô Lập Hy là một thằng ngốc!
Tại sao đối với cô, hắn lại không có chút lòng tin nào?
Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Giá mà hắn đủ tỉnh táo để thoát khỏi những vụ ghen tuông vớ vẩn, giận hờn vô lý đó, thì có lẽ giờ đây, khoảng cách giữa hai người sẽ không xa đến thế....