Editor+Design: Yomost Blueberry
Beta: Milo Hahaha
Translator: Yakult Wahaha
_________________________________
Chương 4: Hắn nói ngoan nào, đừng làm loạn
Ban của Nam Gia Ngư phải biểu diễn một tiểu phẩm, mặc dù không là thành viên trong tiểu phẩm đó nhưng cô vẫn có trách nhiệm hỗ trợ lời thoại của các diễn viên sao cho hoàn chỉnh nhất có thể.
Phía trước sẽ là bàn của ban lãnh đạo, các sinh viên cứ việc dựa theo bảng kế hoạch được cho trước mà biểu diễn văn nghệ. Sau khi ban lãnh đạo rời đi hết thì buổi tiệc mới thật sự bắt đầu, người chủ trì sẽ bật nhạc vinahouse, disco để mọi người nhảy nhịp điệu cha cha cha.
Tiểu Mạt hớn hở lôi kéo Nam Gia Ngư tiến vào bên trong: "Gia Ngư, cậu có thấy điều mà tớ đang thấy không? Trai đẹp, là trai đẹp đó, nhiều trai đẹp quá đi mất!"
Một chút hứng thú Nam Gia Ngư cũng không có.
Cô không muốn phải kẹt lại trong buổi tiệc hoang đường cùng với mấy tên nam sinh miệng còn hôi sữa này chút nào, nếu như đây không phải là nơi nam chính thứ hai xuất hiện, bắt buộc cô phải tuân theo cốt truyện mới có thể qua ải thì chắc bây giờ Nam Gia Ngư đã về ký túc xá viết tiểu thuyết rồi.
"Ôi mẹ ơi! Thẩm Thanh Phong kìa!" Một loạt âm thanh la hét của các thiếu nữ vang lên, Nam Gia Ngư thấy vậy cũng liếc mắt nhìn sang.
Bingo! Vị thiếu gia tên Thẩm Thanh Phong kia đích thị là nam chính thứ hai trong cốt truyện của chúng ta. Hắn là người mà nữ chính thầm thương trộm nhớ, đối với nữ chính cũng nhất kiến chung tình, từ đó cả hai bắt đầu thể hiện rất nhiều tình cảm cho đối phương.
Giai đoạn đầu quả thật là ngọt đến mức sâu răng, ai nhìn cũng cảm thấy ngượng chín mặt.
Nhưng chân lý ngược văn làm gì cho người đọc thoải mái dễ thở như vậy, rõ là muốn đưa bạn lên cao đến mức bản thân thật sự nghĩ rằng mình đã đặt chân lên đến thiên đàng rồi thì ngay lập tức một cước đạp thẳng bạn xuống đất, còn tặng thêm cho bạn vài nhát dao chí mạng đau xé tim gan.
Một màn bi kịch này xảy ra là do nữ chính có vẻ ngoài đặc biệt giống với mối tình đầu của Thẩm Thanh Phong, vì thế cô liền trở thành vật thế thân ưu tú trong mắt hắn ta.
Đột nhiên đèn bên trong hội trường đồng loạt tắt, đám đông rơi vào hỗn loạn.
"Alo alo, 1 2 3." Tiếng của MC vang lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả hội trường: "Xin lỗi đã để mọi người chờ đợi lâu, buổi tiệc của chúng ta chính thức bắt đầu! Khi bài hát đầu tiên của đêm tiệc Nguyên Đán năm nay được phát lên, thời điểm hội trường được thắp sáng, các bạn có thể mời một mỹ nữ hoặc soái ca đứng bên cạnh làm bạn nhảy đó nha! Chúc mọi người vui vẻ!"
MC vừa dứt lời, tất cả các sinh viên bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Nam Gia Ngư chợt nhận ra cô với Tiểu Mạt đã thất lạc nhau, sau khi bị người khác liên tục va phải thì cô đã quyết định đứng sang một bên đợi bạn.
Đúng là tuổi trẻ sức khoẻ dồi dào, cô sợ rằng nếu mình không mau né đi thì sẽ bị mấy con trâu này giẫm cho tan xương nát thịt mất.
Bụp, đèn hội trường được bật lên, cô bỗng phát hiện nam sinh đang đứng cạnh mình có vẻ ngoài rất anh tuấn, vừa đẹp trai vừa kiêu ngạo. Hắn diện một bộ âu phục trắng tinh tươm trông rất sạch sẽ. Còn nữa, chàng trai này cao đâu đó tận 1 mét 8.
Ok, tên nam chính thứ hai cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Thẩm Thanh Phong vốn dĩ không định tham gia khiêu vũ, nhưng trong lòng hắn biết rõ tại buổi tiệc này sẽ có rất nhiều nữ sinh muốn sánh bước cùng hắn. Sau khi bị hảo bạn thân đẩy vào sàn nhảy, hắn liền đi đến khu vực an toàn để tránh rước hoạ vào thân.
Thẩm Thanh Phong không hề nghĩ tới, khi ánh đèn sáng lên, hình ảnh quen thuộc của một cô gái bất ngờ đập vào mắt hắn.
1 2 3 5 Thẩm Thanh Phong có đánh rơi một nhịp nào không? Câu trả lời là có nha, tim hắn bị hẫng một nhịp, đập liên hồi! Giống! Quả thật là rất giống!
Hắn luống cuống tay chân, cố gắng kiểm soát cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào, đôi mắt thâm tình nhìn về phía Nam Gia Ngư nói: "Liệu em có sẵn lòng nhảy cùng anh một điệu được không?"
Các nữ sinh xung quanh ai cũng vừa hâm mộ vừa ghen tị, thiếu điều muốn nhào vào đánh người con gái đó vài cú.
Nam Gia Ngư cười: "Đó là niềm vinh hạnh của em."
Trong nháy mắt, khúc nhạc vang lên, hai người cứ thế mà di chuyển vào phía trung tâm của buổi tiệc, không khí ái muội mờ mịt tứ phía. Thẩm Thanh Phong thầm nghĩ cảnh tượng này rất giống với lúc mình được học tỷ dạy khiêu vũ.
Cộp, Nam Gia Ngư lỡ chân giẫm lên giày hắn.
Cô vội vàng xin lỗi: "Học trưởng, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi anh. Em chưa có học qua lớp khiêu vũ bao giờ..."
Cú va chạm này đau đến mức lôi hắn về thực tại, hắn nhìn dáng vẻ tràn đầy kinh sợ của cô gái trước mặt, dù có giống đến mức nào cũng không phải là chị ấy.
Dẫu vậy, Thẩm Thanh Phong cũng không hề tức giận, chỉ nói: "Không sao, khiêu vũ đi, đừng lên tiếng nói chuyện."
Nam Gia Ngư ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thì thầm chửi rủa ĐMM*
*Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".
Vì sao lại không cho nói chuyện? Lí do rất đơn giản, kể từ giờ phút này cô đã bị hắn coi thành vật thế thân.
Sau vài phút đồng hồ thì bài hát cũng kết thúc, Nam Gia Ngư đỏ mặt rời đi để lại một Thẩm Thanh Phong đang âm thầm dõi theo hình bóng nhỏ bé ấy, khoé miệng không tự chủ được mà cười mỉm.
Bạn thân của hắn, Cổ Niên Đào tiến lại gần vỗ vào vai trêu đùa: "Thôi nào, giáo thảo của chúng ta đã fall in love* với cô bé đó rồi sao?"
*Fall in love: phải lòng.
Thẩm Thanh Phong ngượng cười đẩy hắn ra: "Đừng có nói huơu nói vượn."
Bên này Nam Gia Ngư cuối cùng cũng tìm thấy được Tiểu Mạt, trong phòng kí túc xá của họ chỉ có hai người bọn cô tham dự buổi tiệc. Hoan Tử thì không có hứng thú với bọn nam sinh, còn Tĩnh Tĩnh chỉ biết học, học và học, ngoài học ra đừng hòng mong con nhóc đó để mắt đến thứ gì.
Nửa đường trở về ký túc xá, Tiểu Mạt vừa hưng phấn vừa kích động: "Không thể tin được luôn á, Gia Ngư ban nãy cậu được khiêu vũ cùng nam thần trường ta đó! Nhìn đại giáo thảo ở cự ly gần vậy cậu có cảm giác gì thế? Ôi mẹ ơi chắc lúc đó tim cậu đập muốn rơi ra ngoài luôn đúng không?"
"Đúng, cực kỳ vui vẻ." Tiếp cận được thêm một tên nhà giàu cho điểm nữa, hỏi sao cô không vui cho được.
Tiểu Mạt gật đầu lia lịa: "Nếu so giáo thảo với tên Lục An kia thì giáo thảo đẹp trai hơn nhiều đúng không? Cậu nhanh như vậy mà đã học được cách thay người yêu như thay áo rồi đó! Tốt lắm bạn tôi ơi."
"Tất nhiên."
Vừa đến cổng ký túc xá thì họ bắt gặp hình ảnh tiều tuỵ của Lục An.
Thâm tâm hắn bị giày vò càng nhiều, giá trị hạnh phúc của Nam Gia Ngư lại càng tăng một cách chóng mặt.
Lục An vốn dĩ là một thanh niên anh tuấn lỗi lạc ở trong trường học, ngũ quan hắn ưa nhìn nên rất được lòng giáo viên và các học sinh nữ.
Thế nhưng trong khoảng thời gian này, mọi người rất dễ dàng nhận thấy được tâm trạng không tốt của hắn, mặt mày xanh xao, hốc hác. Chỉ mới ở tuổi đôi mươi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà giờ đây đến râu hắn cũng không cạo, nhìn chẳng khác gì những công chú thô kệch cẩu thả.
"Gia Ngư, chúng ta nói chuyện đi."
Nam Gia Ngư dừng bước, nghĩ thầm trong lòng ít nhất cũng nên để cho Tiểu Mạt lên phòng trước.
Tiểu Mạt thấy tình hình không ổn nên lo lắng, muốn ở lại cùng cô.
Nam Gia Ngư nói: "Tiểu Mạt, cậu lên lầu trước đi, nửa tiếng nữa nếu như tớ không trở về cậu lập tức báo cảnh sát."
Lục An: "..."
Chờ sau khi không thấy bóng dáng Tiểu Mạt, Lục An mới dùng bộ dạng khổ sở nhìn cô: "Gia Ngư, em vì cái gì mà dạo gần đây không trả lời tin nhắn của anh? Em đang trốn tránh anh sao?"
"Tôi bận."
"Đừng nói dối, em đây là đang trốn tránh anh! Gia Ngư, đừng giận anh nữa được không em? Trong khoảng thời gian này anh không có đi bệnh viện thăm em gái em, ngày qua ngày người anh nghĩ đến duy nhất chỉ mình em. Anh không biết vì sao chúng ta lại thành ra như thế này, em đừng có tuyệt tình đến mức nói kết thúc thì chúng ta liền kết thúc chứ..."
Lục An cau mày, dáng vẻ mang đầy đau thương.
Hắn nói ngoan, đừng làm loạn.
Hắn muốn đem mọi chuyện cho vào dĩ vãng như chưa từng xảy ra vấn đề gì ư? Che lấp hết tất cả mọi thứ để rồi khiến Nam Gia Ngư một lần nữa đi theo phục tùng như một con chó ngoan ngoãn sao?
Ha, ngây thơ quá rồi đấy!
Nam Gia Ngư lạnh lùng nhìn hắn: "Lục An, hình như anh có chút hiểu lầm rồi, anh là người từ trước đến nay luôn phớt lờ tôi, chúng ta căn bản không phải là mối quan hệ nam nữ như anh tự suy diễn. Nói cách khác, chúng ta không có bắt đầu, làm sao lại nói đến chuyện kết thúc?"
Lục An nghe cô nói xong não liền không hoạt động nổi, ngây người nhìn Gia Ngư rồi lẩm bẩm: "Gia Ngư, em thay đổi rồi."
Vẻ mặt Nam Gia Ngư đạm mạc.
Trời bỗng nổi lên trận mưa tuyết, đứng bên cạnh họ còn có một người thanh niên trên tay ôm bó hoa hồng lớn... Ừm, hẳn là nhân viên chuyển phát nhanh đã được cho phép vào ký túc xá nữ.
Cô có cảm giác bản thân chính là chủ nhân của bó hoa hồng kia, liếc mắt nhìn một cái rồi quay sang nói với Lục An: "Lục An, tôi không hề yêu anh, tôi khuyên anh nhân lúc Nam Nhược Dao sức khoẻ còn tốt thì mau tiến đến với nhau đi. Dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô xai* không phải sao?"
Lưỡng tiểu vô xai: hai đứa nhỏ vô tư, một trai một gái hồn nhiên chơi với nhau thuở còn bé.
Những lời nói của bà Nam, cô xin phép trả lại toàn bộ cho Lục An, một câu cũng không thiếu.
Lục An im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng ra về với dáng vẻ hết sức thê lương.
Nam Gia Ngư gật đầu tán thưởng, tuy rằng cặn bã nhưng dù sao hắn cũng là nam chính. Vẫn là biết suy nghĩ, lui về để tìm cơ hội tốt hơn.
Chỉ có điều, quả mìn Nam Nhược Dao ra sức cất giấu bấy lâu này, đã đến lúc cho tất cả phát nổ rồi.
Nhìn lướt qua bảng điểm mà tên Lục An kia vừa mới cống hiến cho mình, cô vô cùng hài lòng xoay người bước về ký túc xá để gặm cổ vịt, kết quả liền nhìn thấy người chuyển phát nhanh ban nãy, trên tay ôm bó hoa hồng.
Nam Gia Ngư tiến lại thăm dò, chăm chú nhìn anh: "Cậu đang giao cơm cho khách hay là đi tặng quà cho bạn gái đây?"
Tiểu Tửu kéo khẩu trang xuống, nhìn thẳng vào người con gái xinh đẹp khoác chiếc áo lông vũ trắng trước mắt mình, bầu không khí bỗng chốc trở nên mờ ảo.
Khoé miệng anh cong lên, đôi má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện khiến cho mọi thứ dần ấm áp hơn.
Tiểu Tửu: "Là chị à, tôi đang đi giao đồ cho cửa hàng bán hoa nhưng có vẻ là tôi đã bị người ta từ chối đơn hàng mất rồi."
"Phải, thật đáng tiếc."
"À mà chị, hôm đó ở bệnh viện... Cảm ơn chị đã giúp tôi."
Cô nhìn vào cậu thiếu niên trước mặt đang kiên nhẫn chờ đợi lời hồi đáp của mình, mặc dù trước đây cô ở trong giới giải trí đã gặp qua rất nhiều loại người, mỹ nam tuấn lãng, khôi ngô đều đã nhìn quen. Thế nhưng cô vẫn không thể không thừa nhận rằng chàng trai này quả thật rất biết cách khiến cho người ta mê muội chìm đắm vào nhan sắc này.
Nam Gia Ngư trả lời qua loa: "Chuyện nhỏ ấy mà."
"Nếu như chị không phiền thì hãy nhận bó hoa này nhé. Tí nữa tôi sẽ mua bó khác bồi thường lại cho ông chủ." Nếu hoa hôm nay không giao được cho khách thì anh cũng chỉ có thể đem về trả lại cho cửa tiệm.
Đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh ấy, trong một bó hoa lớn cô chỉ rút ra một cành rồi đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ, cười nói: "Nếu đây là quà cảm ơn của cậu thì một bông là đủ rồi, à còn nữa, Tết Nguyên Đán vui vẻ."
Nói xong cô quay người vẫy tay rồi rời đi.
Ngoài trời tuyết vẫn không ngừng rơi, hình bóng cô gái bước đi nhẹ nhàng tựa như tiên nữ giữa đêm đông.
Tiểu Tửu từ từ nhếch nhẹ khoé môi.
Ba người bạn ở trong phòng chờ tin tức của cô, sau khi thấy Nam Gia Ngư quay về mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoan Tử tuy miệng nói lời cay độc nhưng trong tâm lại rất ấm áp, liên tục trách móc: "Tại cậu hết đấy, hại chị đây đã đem số cảnh sát sửa thành phím 1 rồi đây này!"
Bên này Tĩnh Tĩnh âm thầm đổi số SOS từ phím ưu tiên thành phím mặc định.
Bọn họ ai cũng lo lắng Nam Gia Ngư sẽ vì dăm ba câu mật ngọt của tên tra nam kia mà quay lại, chuyện này đã từng xảy ra rồi.
May mắn sao kiếp nạn đã được giải trừ, Tiểu Mạt hào hứng tường thuật lại mọi chuyện mà cô ấy đã chứng kiến: "Các cậu có biết gì không, hôm nay Gia Ngư được Thẩm Thanh Phong mời làm bạn nhảy trong vũ hội đó! Hu hu, thiên hạ đồn cấm có sai mà, giáo thảo Thẩm cực kì cực kì đẹp trai, hai người bọn họ nhìn rất là xứng đôi luôn, tớ có lén chụp ảnh này các cậu mau lại đây xem."
Tiểu Mạt lôi điện thoại ra rồi giơ về phía bọn họ.
Nam Gia Ngư hơi đỏ mặt, diễn vô cùng tròn vai bộ dáng xuân tâm rạo rực*, Hoan Tử nhìn xong gật đầu đánh giá: "Thẩm Thanh Phong trông ngon hơn Lục trà xanh gấp mấy ngàn lần."
*Xuân tâm rạo rực: hiểu nôm na là tâm trạng của mấy đứa đang yêu á, ngại mà nghiện các thứ.
Tĩnh Tĩnh nghe xong cũng tán thành với ý kiến trên.
Ba người họ nghĩ sự việc này chỉ là ngoài ý muốn, Thẩm Thanh Phong trong trường học chính là nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn, làm mưa làm gió không ít, người phải lòng hắn kéo dài từ cổng Nam tới cổng Bắc chắc cũng không hết.
Cho nên nếu Thẩm Thanh Phong và Nam Gia Ngư không đến được với nhau, thì ít nhất cũng có thể giúp cô ấy di chuyển sự chú ý của mình, tránh bị tên thanh mai trúc mã kia lợi dụng, làm tổn thương.
Trong phòng lúc này ai cũng khen lấy khen để Thẩm Thanh Phong, thôi kệ, dù sao hắn cũng là một trong những nam chính, tất nhiên từ trong ra ngoài hẳn đều ưu tú hơn người thường.
Cô thừa biết trong lòng ba người này nghĩ gì, cô sợ rằng bản thân không chịu được mà sẽ dập tắt hết hi vọng của bọn họ: Các chị em à, mấy cưng đặt niềm tin nhầm chỗ rồi.
"Ơ này, Gia Ngư cậu ngắt hoa ở đâu đấy?"
Bông hoa bị xem là tàng hình kia cuối cùng cũng được chú ý đến.
Cô nghĩ đến cậu thiếu niên kia mỗi ngày đều cực khổ đi làm công cho người khác, mỉm cười rồi nói: "Ở ven đường thôi."
Cô bỏ đoá hoa vào một cái chai nhựa trong suốt, chụp vội một bức ảnh.
Tận đến lúc tắt đèn đi ngủ, bọn họ vẫn luyên thuyên không ngừng về lí do vì sao bông hoa kia bị vứt bỏ bên vệ đường, riêng mình Nam Gia Ngư nằm trên giường nhìn vào màn hình điện thoại, chăm chú nhìn 320 giá trị hạnh phúc trong giao diện APP phân tích.
Có thể thấy được đám người kia gần đây rất cố gắng phát huy nhưng mà để đạt được số điểm cô mong muốn thì quả thật là còn quá xa.
Vì quá lo lắng nên cô quyết định đi ngủ, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho mấy tên nam chính còn lại phóng khoáng một chút, đừng có như tên keo kiệt Lục An.
___________________________
XIAOYAO TEAM xin chào cả nhà iu 💜! Để ủng hộ tụi mình trong công tác dịch thuật, bạn độc giả đáng iu hãy thả một ngôi sao để tụi mình có thêm động lực hơn nha! Love you 🙆
Hôm qua s1apihd.com trên laptop bị lag không đăng được truyện, cả nhà thông cảm nha huhu
Enjoy your day! 😘😘😘