[Attack On Titan] Thế Giới Siêu Nhàm Chán

Chương 6: Tan giấc đêm dài

Bất tri bất giác đã ba năm trôi qua. Kỳ khảo hạch cuối cùng của năm thứ ba có liên quan trực tiếp đến tương lai của nhóm huấn luyện binh, trong đó mục tiêu cạnh tranh chủ yếu là vị trí trong top mười. Chỉ có mười người đứng đầu mới đủ tư cách gia nhập Hiến binh đoàn của vương đô, còn những người xếp sau không bị quá khắt khe về thành tích, có thể tự do lựa chọn gia nhập Đồn trú binh đoàn hoặc Điều tra binh đoàn.

Trong số những người thân thiết với Lạc Duy, ngoại trừ Armin, tất cả đều lọt vào top mười. Mikasa đứng đầu, Eren xếp thứ năm, Jean đứng thứ sáu, Marco đứng thứ bảy, Sasha hạng chín, còn Historia ở vị trí thứ mười. Riêng Lạc Duy vẫn như cũ xếp hạng chót.

Giờ đây, cậu đã hiểu rõ thành tích có ý nghĩa thế nào đối với nhân loại, nhưng bản thân lại chẳng có ham muốn cạnh tranh. Dù sao đi nữa, thứ hạng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu gia nhập Điều tra binh đoàn nên cao hay thấp cũng chẳng quan trọng. Một lý do khác là vì cơ thể cậu không còn nghe theo ý chí của mình nữa.

Ba năm sống trong quân ngũ đã giúp cậu không chỉ nắm vững phương thức chiến đấu của con người mà còn một lần nữa kiểm soát được sức mạnh của bản thể. Tuy rằng thân xác vẫn là nhân loại, nhưng sức mạnh mà cậu sử dụng giờ đây chẳng khác gì khi còn trong hình dạng ban đầu. Điều đáng tiếc duy nhất là cậu vẫn chưa thể trở lại nguyên thân.

Nhưng gần đây, Lạc Duy có thể cảm nhận được bản thể đang dần thức tỉnh, một sự thôi thúc bản năng chực chờ bùng nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi. Cậu không sợ bị phát hiện vì tự tin rằng bản thân có thể thoát khỏi bức tường bất cứ lúc nào, nhưng cậu không muốn chạm mặt bạn bè trong quân đội, vì vậy mỗi ngày đều cố gắng kìm nén nó. Phản ứng thể chất biểu hiện ra ngoài là đôi mắt lúc nào cũng trĩu nặng, thiếu ngủ triền miên, và một dáng vẻ rã rời, mệt mỏi.

Sau khi công bố bảng xếp hạng, các huấn luyện binh tổ chức buổi tiệc liên hoan cuối cùng. Đối với Jean việc xếp sau Eren vẫn là điều khiến hắn canh cánh trong lòng. Hắn không quan tâm xếp sau ai, miễn không phải Eren.

"Vì sao tớ lại xếp sau Eren chứ? Đáng ghét!" Mặc dù đã lọt vào top mười như mong muốn, Jean vẫn bực bội vì lý do này. Một mình ngồi vào bàn, hắn nâng chén rượu, uống một hơi giải sầu.

"Chẳng phải vậy cũng tốt sao? Cuối cùng cậu cũng có thể vào Hiến binh đoàn rồi mà." Marco mang rượu đến khẽ khuyên nhủ.

“Ư.” Lạc Duy gục xuống một góc bàn khác, đôi mắt lờ đờ nửa mở, trông vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Từ khi có thể kiểm soát lại sức mạnh của bản thể, cơn đói không còn mãnh liệt như trước. Khi cơ thể con người được ăn no, bản thể cũng có thể tạm thời ngừng đòi hỏi. Nhưng vấn đề hiện tại là cậu vẫn chưa thể kiểm soát được sự chuyển đổi giữa hai hình dạng. Cậu không biết làm thế nào để trở lại nguyên bản, cũng không biết làm sao để hóa thành con người một lần nữa. Vì lo sợ bản thân có thể vô tình biến đổi trong lúc ngủ, làm hại bạn bè bên cạnh, cậu đã rất nhiều ngày không có một giấc ngủ yên ổn.

Cách đó không xa, Eren đang trò chuyện cùng bạn bè. Khác với tính cách độc miệng của mình, Eren có nhân duyên rất tốt trong hàng ngũ huấn luyện binh, nhiều người sẵn sàng tụ tập quanh y. Lúc này cũng vậy, một nhóm người vây quanh lắng nghe y, khi nghe y vẫn kiên quyết muốn gia nhập Điều tra binh đoàn, họ đều có ý tốt khuyên ngăn.

“Không thể chiến thắng thì từ bỏ sao?” Eren tức giận nói, “Nhân loại đúng là luôn thất bại, nhưng đó là vì chúng ta hoàn toàn không biết gì về Titan! Dùng chiến thuật tiêu hao để đối phó với Titan thì chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Dù có thất bại, nhưng nếu trong chiến đấu thu thập được thông tin, thì ít nhất điều đó cũng mang đến hy vọng cho chiến thắng sau này! Chúng ta phải từ bỏ sao? Chúng ta phải chấp nhận hy sinh hàng trăm nghìn người chỉ để đổi lấy một chút thông tin chiến thuật, rồi cứ thế ngoan ngoãn trở thành bữa ăn của Titan ư? Nực cười! Tớ thề sẽ quét sạch Titan, thoát khỏi bức tường ngột ngạt này! Đây là ước mơ của tớ, nhân loại vẫn chưa thật sự thất bại!”

Những lời phẫn nộ nhưng đầy kiên định của y khiến cả hội trường sững sờ. Lạc Duy ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt quyết liệt của bạn mình. Khác với cậu, người chỉ quan tâm đến việc có thức ăn, lý tưởng của Eren thuần túy vì nhân loại. Nhưng do đã quen với khái niệm kẻ yếu bị đào thải, Lạc Duy không thể hoàn toàn hiểu được cảm xúc ấy. Tuy vậy, nếu quét sạch Titan là mục tiêu của bạn thân, thì cậu cũng không ngại giúp một tay.

“Hừ, tùy mày thôi. Bên ngoài bức tường hay gì cũng được, ai quan tâm mày chứ? Tao tuyệt đối muốn vào Hiến binh đoàn.” Jean hừ lạnh, rồi quay sang Lạc Duy: “Này, Lạc Duy, thành tích của cậu kém như vậy, ngoan ngoãn vào Đồn trú binh đoàn đi.” Bạn bè thân thiết của hắn rất ít, ngoài Marco thì chỉ có Lạc Duy, nên hắn cũng không muốn thấy tên nhóc này gặp nguy hiểm.

“Không, tớ muốn gia nhập Điều tra binh đoàn.” Lạc Duy lắc đầu. Ban đầu, lý do chỉ đơn thuần là vì ăn cơm, nhưng giờ đây còn có một nguyên nhân khác là giúp bạn tốt Eren hoàn thành mục tiêu.

“Đừng đùa nữa! cậu là người xếp hạng chót đấy! Vừa ra ngoài bức tường là lập tức biến thành bữa ăn cho Titan ngay!” Jean đập mạnh xuống bàn, tức giận quát: “Ngoan ngoãn vào Đồn trú binh đoàn cho tớ!”

“Không, tớ muốn vào Điều tra binh đoàn.”

“Tớ bảo cậu vào Đồn trú binh đoàn!”

Jean càng tức giận, trong khi Lạc Duy vẫn giữ nguyên vẻ lờ đờ, đôi mắt chẳng buồn mở hẳn. Giọng điệu cậu yếu ớt nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết: “Tớ muốn gia nhập Điều tra binh đoàn.”

“Thôi nào, hôm nay là đêm cuối cùng của huấn luyện binh, đừng cãi nhau vì chuyện này.” Marco lên tiếng hòa giải. “Lạc Duy có suy nghĩ của riêng mình, Jean đừng quá kích động. Dù tớ cũng mong cậu ấy gia nhập Đồn trú binh đoàn, nhưng tớ tin vào lựa chọn của cậu ấy.”

“Ừ.” Lạc Duy gật đầu, nghiêm túc nhìn hai người bạn thân: “Tớ đã quyết định, tớ muốn vào Điều tra binh đoàn.”

“Tùy cậu!” Jean bực bội quay người bỏ đi.

Jean giận đến mức cả ngày hôm sau cũng chẳng buồn nói chuyện với Lạc Duy. Nhưng cậu chẳng hề hay biết chuyện đó. Sáng sớm, ngay khi vừa thức dậy, cậu đã bị Eren kéo ra cổng để xem Điều tra binh đoàn rời thành.