Mặc dù Khương Cách lạnh lùng, nhưng tính tình của cô cũng không đến mức quá tệ, một năm gần đây cô mới trở nên như thế, tinh thần vừa nhạy cảm vừa căng thẳng, dễ sốt ruột dễ nóng giận, lại không thể nào kiềm chế được bản thân.
Theo thời gian, trạng thái tinh thần của cô vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Rõ ràng Thái Kỷ đã phát hiện trạng thái tinh thần của cô không ổn định, thậm chí còn hẹn bác sĩ tâm lý cho cô, Khương Cách lại không chịu đi. Cô biết vì sao mình trở nên như thế, đối với cô mà nói, bác sĩ tâm lý hoàn toàn vô dụng.
Nhưng dường như người đàn ông trước mắt đây lại có tác dụng, chỉ cần vài câu nói, một ly trà gừng đường đỏ, anh đã có thể khiến tinh thần và cơ thể đang căng cứng của cô thả lỏng.
Khương Cách nhìn bàn tay đang đưa đến trước mặt cô, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mạch máu xanh nổi lên trên mu bàn tay, vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng mạnh mẽ. Bàn tay ấy hơi thô ráp, bên trên có vài vết sẹo, ở ngón trỏ và gan bàn tay còn có một lớp chai.
Không cần chạm vào, Khương Cách đã biết xúc cảm của bàn tay ấy.
Khương Cách không lên tiếng, chỉ nhận lấy ly trà gừng đường đỏ, uống một hớp. Hương vị cay nồng thuận theo cổ họng chảy xuống bụng, cơn đau ở bụng dưới của Khương Cách được xoa dịu.
Tính tình Khương Cách lạnh nhạt không thích náo nhiệt, nhưng đây là tiệc sinh nhật của Bạch Tông Quân, ở đâu có anh ta ở đó chắc chắn sẽ náo nhiệt, thế nên anh ta không bảo Khương Cách ngồi cùng anh ta, sợ cô không vui.
Sau khi rời xa Khương Cách, Bạch Tông Quân phải tiếp đãi đủ loại bạn bè, bên này mời rượu, bên kia tặng quà, còn phải hẹn khao bạn bè thêm một chầu nữa. Nhưng thái tử rất nhanh nhạy, cho dù bận rộn đến mức nào, anh ta vẫn có thể chú ý đến Khương Cách.
Đôi chân thon dài gác trên bàn đá cẩm thạch, giữa làn khói thuốc lượn lờ, Bạch Tông Quân liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Khương Cách, ánh mắt hờ hững mà sắc lạnh.
Ở băng ghế dài bên cạnh có vài cô gái vừa mới từ quầy bar tiến đến, ánh mắt bọn họ cũng đang hướng về phía Khương Cách và Quý Tranh. Thấy Khương Cách xé nát tờ giấy của Quý Tranh, cô gái đưa giấy không vui chút nào.
“Sao Khương Cách lại dám xé tờ giấy của tôi chứ? Cô ta và người đàn ông kia có quan hệ gì?”
Cô gái ngồi bên trái cô ta hóng hớt: “Sao thế, cô thích anh ta à?”
Cô ta trả lời: “Đúng vậy, vừa cao lớn vừa đẹp trai, quan trọng nhất là eo của anh ta… Chậc chậc, trình độ trên giường chắc chắn tốt.”
Cô gái bên phải cô ta cười lạnh: “Cô ngắm trúng thì sao chứ? Cô nhìn dáng vẻ như chim non nép vào lòng của Khương Cách đi, nói không chừng đó là người tình của cô ta đấy. Cô đã bao giờ thấy Khương Cách dẫn đàn ông đến mấy nơi thế này chưa?”
Ba người phụ nữ bàn luận vô cùng hăng say, đột nhiên lại cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng đang bắn đến từ phía băng ghế dài. Bọn họ đưa mắt nhìn theo, bắt gặp ánh mắt âm trầm của Bạch Tông Quân, bọn họ sợ hãi ngậm chặt miệng.
Bầu không khí quanh ghế giảm xuống rõ rệt, người tình của Bạch Tông Quân phỏng đoán mối quan hệ giữa Bạch Tông Quân và Khương Cách, thầm nói: “Cái cô Khương Cách ấy, lúc nãy được anh Quân mời rượu thì không uống, vậy mà đàn ông khác mời cô ta lại uống ngay, đúng là chảnh chọe không biết điều.”
Cô ta vừa dứt lời, Bạch Tông Quân lập tức lườm sang, ánh mắt sắc bén mà lạnh nhạt. Từ trước đến nay thái tử luôn đối xử dịu dàng với bạn gái, lúc lên giường lại càng dẻo miệng, ngọt ngào dỗ dành. Đây là lần đầu tiên cô ta chứng kiến ánh mắt này của Bạch Tông Quân, vừa lạnh lùng vừa sắc bén, tựa như nhũ băng đọng lại trên cửa động.
Cô ta biết mình đã nói sai thì vô cùng hốt hoảng, cơ thể mềm mại quấn lấy Bạch Tông Quân như rắn nước, ỏn ẻn nói: “Anh Quân, đêm nay chúng ta chơi thế nào nhỉ?”
Ý cô ta là “chơi” trên giường.
Bạch Tông Quân vừa mắt người tình mới này là vì sự phóng khoáng của cô ta, cô ta vừa nói xong, đám bạn bên cạnh lập tức cười ầm lên. Nhưng Bạch Tông Quân nâng mí mắt mỏng, hỏi bọn họ: “Ai muốn chơi cùng cô ta?”
Bầu không khí đông cứng lại, vẻ mặt cô ta tái nhợt, khóc nức nở gọi “Anh Quân”. Bạch Tông Quân hất cô ta ra, đứng dậy sải bước về phía Khương Cách.
Tinh thần Khương Cách đã thư thả hơn, cơn đau ở bụng dưới cũng thuyên giảm, vẻ mặt cô trông dễ chịu hơn hẳn lúc trước. Vừa ngồi xuống ghế dài, cô và Quý Tranh đã thấy Bạch Tông Quân đi về phía này.
Bạch Tông Quân là tiêu điểm của bữa tiệc, anh ta vừa tiến sang, mọi ánh mắt trong quán bar cũng đổ dồn theo. Đã quen biết Bạch Tông Quân mấy năm, Khương Cách hiểu tính cách của anh ta, nếu không có việc anh ta sẽ không đến. Tinh thần cô vừa được thả lỏng một chút lại lập tức trở nên căng thẳng.
Bước đến cạnh Khương Cách, Bạch Tông Quân thuận thế ngồi xuống, cánh tay đặt sau lưng cô, ánh mắt lại hướng về phía Quý Tranh đang ngồi trên băng ghế bên cạnh. Bạch Tông Quân dời mắt, hỏi cô: “Cách Cách, anh ta là ai?”
Lúc anh ta đến, đôi mày thanh tú của Khương Cách hơi nhíu lại, anh ta vừa hỏi câu này, lông mày cô càng nhíu chặt hơn, Khương Cách trả lời: “Vệ sĩ của tôi.”
Đầu lưỡi Bạch Tông Quân đảo qua hàm răng, ánh mắt anh ta khóa chặt trên người Quý Tranh: “Chẳng phải em không thích vệ sĩ à? Lúc trước anh thuê cho em vài vệ sĩ, vừa thuê đã bị em đuổi đi ngay.”
Rõ ràng là Bạch Tông Quân đang nói cho Quý Tranh nghe. Mối quan hệ giữa Bạch Tông Quân và cô không tệ, cũng xem như là bạn bè, nhưng chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Hiện tại rõ ràng là Bạch Tông Quân đang quan tâm thái quá, Khương Cách liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Tôi thích người này.”
Khương Cách vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức cảm nhận được Bạch Tông Quân trở nên lạnh lùng hơn hẳn, mọi ánh mắt đổ dồn về phía nguồn cơn của trận xung đột. Người đàn ông ấy đang ngồi trên ghế dài, dáng vẻ vừa nghiêm chỉnh, vừa có chút thoải mái mà biếng nhác, anh nhìn thoáng qua Khương Cách, đôi mắt đen thẳm sâu hun hút.
“Được thôi. Nếu được Cách Cách của chúng ta coi trọng thì chắc chắn phải có điểm hơn người.” Bạch Tông Quân đột nhiên bật cười, anh ta vỗ tay đứng dậy, lướt mắt nhìn đám đông, hỏi: “Ai có mang theo vệ sĩ?”
Vì trận xung đột vừa rồi mà trong quán bar chỉ còn tiếng nhạc ầm ĩ và tiếng xì xào bàn tán, Bạch Tông Quân vừa lên tiếng, đã có vài người phản ứng lại, mọi người hào hứng lui ra tạo thành một khoảng trống, cười cười giỡn giỡn: “Thái tử muốn làm lớn chuyện rồi.”
Chẳng mấy chốc, bên cạnh Bạch Tông Quân đã xuất hiện ba người vệ sĩ vóc dáng vạm vỡ, anh ta bật cười vỗ lên cơ ngực của vệ sĩ đứng bên cạnh, nói với Quý Tranh: “Vệ sĩ nhỏ, ba đấu một, có dám không?”
Mũi dùi đã chĩa thẳng về phía Quý Tranh, theo phép lịch sự, anh đứng lên khỏi băng ghế. Anh vừa đứng dậy, ba tên vệ sĩ vô thức thủ thế đỡ đòn. Mặc dù nhìn bề ngoài bọn họ trông có vẻ hùng hổ hơn Quý Tranh, nhưng rõ ràng không thể đánh giá Quý Tranh qua vẻ ngoài, dáng người anh thuộc dạng cao gầy mà mạnh mẽ.
Quý Tranh lại không động thủ, anh nhìn về phía Khương Cách: “Tôi là vệ sĩ của Khương tiểu thư, có đánh hay không phải theo ý cô ấy.”
Ngón tay đang cầm ly thủy tinh siết chặt, giọng nói Khương Cách lạnh lẽo: “Bạch Tông Quân, anh điên à?”
Bạch Tông Quân bật cười: “Không, tôi chỉ đang thử xem anh ta có đủ tư cách làm vệ sĩ của em không thôi.”
Nói đoạn, Bạch Tông Quân ra hiệu, ba tên vệ sĩ còn chưa ra tay, Khương Cách ngước mắt nhìn sang, ánh mắt sắc như dao: “Tôi chống mắt lên xem ai dám động vào anh ta!”
Giọng nói mỏng manh như tờ giấy nhưng lại sắc sảo kinh người, ba tên vệ sĩ đông cứng tại chỗ, thật sự không dám động thủ.
Khương Cách rõ ràng có thái độ che chở, nụ cười trên mặt Bạch Tông Quân hoàn toàn tắt vụt, khớp hàm nghiến chặt: “Khương Cách, em đang đau lòng sao?”
Bạch Tông Quân vừa dứt lời, không khí của bữa tiệc sinh nhật lập tức bị đẩy lêи đỉиɦ điểm, bầu không khí căng thẳng như một quả bóng bị thổi phồng, chỉ cần một câu nói của Khương Cách là có thể đâm vỡ quả bóng ấy.
Thế nhưng cô chưa kịp đâm, bên ngoài bỗng có tiếng người gọi: “Lâm thiếu gia tới.”
Người nọ vừa dứt lời, một tràng cười vang lên, giọng điệu như đang muốn xem trò vui: “Chuyện gì mà náo nhiệt thế.”
Lâm thiếu gia vừa đến, bầu không khí trong quán bar lập tức dịu lại. Bạch Tông Quân thu hồi vẻ sắc bén, cơn tức giận lập tức bị thay thế bởi ý cười, anh ta nói với Lâm Dữ Bách: “Anh Lâm, không có gì đâu, chút chuyện nhỏ thôi.”
Lâm thiếu gia tên là Lâm Dữ Bách, là hồng tam đại*, cha mẹ kinh doanh bất động sản, trong giới anh ta cũng là một tên con ông cháu cha khá lợi hại. Hễ dính dáng đến màu đỏ**, cho dù mấy tên con nhà giàu khác có làm gì, cũng phải khúm núm trước mặt con ông cháu cha có chữ lót “hồng”.
*hồng tam đại: cháu đời thứ ba của những lãnh đạo quốc gia thời kỳ giải phóng.
**màu đỏ = chữ ‘hồng’ trong hồng tam đại.
Bạch Tông Quân chào hỏi Lâm Dữ Bách, mà Lâm Dữ Bách lại chú ý đến Quý Tranh đang đứng cạnh Khương Cách. Nhìn thấy Quý Tranh, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi, nhanh chóng dời mắt đi.
Bạch Tông Quân vẫn đang nói chuyện với anh ta: “Khương Cách nói thích tên vệ sĩ này, tôi muốn bảo anh ta đánh một trận với mấy tên vệ sĩ khác, thử xem anh ta có gì hay.”
Bình thường Lâm Dữ Bách cũng ăn chơi không kém gì Bạch Tông Quân, Bạch Tông Quân cho rằng sau khi nghe anh ta nói, Lâm Dữ Bách sẽ hào hứng vỗ tay khen hay. Nào ngờ Lâm Dữ Bách lại chuyển đề tài, cười nói: “Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của cậu sao? Tụ họp mừng sinh nhật là để vui vẻ, tại sao lại phải đổ máu?”
Lời của Lâm Dữ Bách khiến Bạch Tông Quân trầm mặc trong giây lát. Sau đó, anh ta cười phá lên, nói: “Phải phải, anh Lâm nói rất đúng! Đi, uống rượu thôi!”
Bạch Tông Quân và Lâm Dữ Bách rời đi, đám người cũng tản ra theo. Trên băng ghế dài chỉ còn lại mỗi mình Khương Cách, bờ môi cô hơi nhợt nhạt, ngón tay cầm ly trắng bệch, gần như muốn bóp vỡ cái ly.
Quý Tranh nhìn ngón tay nhỏ bé của cô, hàng mi dài hắt bóng xuống mí mắt dưới, anh đặt tay lên ly, cô vô thức ngước mắt nhìn, lúc này đôi mày nhíu chặt mới dần dần giãn ra.
Quý Tranh cầm ly đặt sang một bên, khẽ mím môi cười, hỏi cô: “Còn muốn uống nữa không?”
Một lúc lâu sau, Khương Cách mới buông bàn tay đang cầm ly ra, nói: “Không uống nữa, chúng ta đi.”
Sau khi rời khỏi quán bar, hai người sóng vai nhau đứng chờ thang máy, trước khi thang máy đến, Quý Tranh nhận được một tin nhắn. Anh mở điện thoại liếc mắt nhìn, là Lâm Dữ Bách gửi.
Lâm Dữ Bách: Sao anh lại đi làm vệ sĩ cho Khương Cách? Anh nhìn trúng cô ta sao?
Quý Tranh và Lâm Dữ Bách sống cùng một đại viện, ông nội của Lâm Dữ Bách từng là cấp dưới của ông nội Quý Tranh, từ nhỏ đến lớn, Lâm Dữ Bách luôn đi theo Quý Tranh gọi anh. Nhưng sau này cha mẹ Lâm Dữ Bách bắt đầu kinh doanh, nhà bọn họ chuyển ra khỏi đại viện quân đội, số lần gặp mặt của hai người cũng ít dần, không ngờ hôm nay lại chạm mặt nhau trong quán bar.
Quý Tranh vừa định trả lời, giọng Khương Cách bỗng vang lên: “Đừng để bụng chuyện hôm nay, nếu Bạch Tông Quân còn gây khó dễ cho anh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Ngữ khí của cô đều đều, giọng nói khàn khàn vang lên giữa hành lang trống trải, mang theo cảm giác tiêu điều quạnh quẽ.
Quý Tranh đứng bên cạnh nhìn cô.
Cảm nhận được ánh mắt của Quý Tranh, Khương Cách cũng đưa mắt nhìn sang, ánh đèn trên hành lang khiến đường nét khuôn mặt anh càng thêm rõ ràng, dưới hàng lông mày cong cong là đôi mắt đen láy chứa ý cười nhàn nhạt.
“Sao thế?” Khương Cách cúi đầu, giọng nói nhỏ hơn lúc trước.
Khương Cách đã thư thả hơn hẳn so với lúc ở trong quán bar, không còn sự sắc bén, thậm chí còn có phần mềm mại. Quý Tranh cất điện thoại, cười nói: “Không có gì, đây là lần đầu tiên tôi được người khác bảo vệ đấy.”
Khương Cách không trả lời.
Thang máy đến, hai người bước vào, Quý Tranh nhấn nút tầng trệt, nói với Khương Cách: “Sau này cô có thể gọi tôi là A Tranh, bạn bè và người thân đều gọi tôi như thế.”
Con số trên thang máy thay đổi, có thể cảm nhận được cơ thể đang dần dần hạ xuống, Khương Cách khẽ gật đầu, nói: “Được.”
Khu căn hộ hồ Bạch Lộ nằm trên ngọn núi Bạch Lộ của đảo Đồng Sa tại Nam Thành, đây là một thành phố duyên hải trên đảo, tấc đất tấc vàng, người sống ở đây đều là minh tinh giàu có, an ninh vô cùng chặt chẽ.
Khương Cách mua căn hộ này hai năm trước, đã thuê người sửa sang lại, nhưng cô chưa từng đến ở. Căn hộ được trang trí theo phong cách hiện đại, màu sắc đơn giản mà sáng sủa. Một phần của phòng khách có cửa sổ trần, bên ngoài là cửa sổ sát đất thật lớn, có thể nhìn thấy eo biển gần đó. Núi Bạch Lộ vào buổi tối được mở đèn sáng rực, vừa xa hoa vừa tĩnh lặng.
Tên fan cuồng của Khương Cách có thể xâm nhập vào hệ thống an ninh, rõ ràng là đã thành thạo, trong nhà cũng không an toàn. Vì thế nên lúc ký hợp đồng làm việc, công ty đã yêu cầu Quý Tranh sống cùng với Khương Cách.
Khương Cách không có ý kiến gì về việc này.
Quý Tranh ở cạnh phòng cô, Khương Cách đứng trước cửa phòng ngủ, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa từ phòng bên cạnh, cô mới cởϊ qυầи áo trên người xuống, đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, Khương Cách mặc áo choàng tắm vào. Dưới ánh sáng đèn, chiếc áo choàng tắm lướt qua bờ vai trần, phủ lên làn da bị nước nóng làm ửng đỏ. Tắm nước nóng giúp cơ thể cô thư thả hơn, Khương Cách dưỡng da xong thì lên giường.
Một năm gần đây, giấc ngủ của Khương Cách rất chập chờn, không những khó chìm vào giấc ngủ, mà chỉ cần một tiếng gió thoảng thôi cũng có thể làm cô tỉnh giấc. Thính lực của cô rất nhạy bén, dù đeo nút tai cũng không có tác dụng gì.
Công tắc đèn nằm trên vách tường, phòng bên cạnh vang lên tiếng tắt đèn, Khương Cách cuộn tròn cơ thể, nhắm mắt lại.
Đây là giấc ngủ yên bình nhất của cô trong vòng một năm qua, thậm chí cô còn nằm mơ. Không biết đó có gọi là mơ không, bởi vì không hề có hình ảnh cụ thể nào, chỉ có một mảnh mơ hồ, giữa những vệt sáng rực rỡ sắc màu, một giọng nói vang lên.
“Khi nào sợ thì cứ kêu lên.”
Dịu dàng mà mềm mại, tựa như một dòng suối thanh mát chảy qua cổ họng.
Giọng nói kia xa dần, trước mắt cô bỗng hiện lên một màu đen kịt.
“Chờ tao trở về, tao sẽ gϊếŧ mày.”
Một giọng nam cuồng loạn, giọng nói khản đặc chất chứa tang thương, tựa như lưỡi dao đâm thủng màng nhĩ của Khương Cách.
Cô mở bừng mắt, bàn tay luồn xuống dưới gối, chạm vào một vật cứng ấm áp. Ngón tay cô quấn lấy sợi dây trên vật ấy, kéo ra, giữ trong lòng bàn tay.
Cô thở hổn hển, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Cơ thể căng cứng và trái tim đập loạn dần dần ổn định lại, Khương Cách xòe bàn tay, một chiếc răng nanh lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay trắng bệch của cô.
Đây là răng nanh của báo hoa mai.
Khương Cách khẽ hắng giọng, cô nhắm mắt lại, đặt chiếc răng nanh lên tim.