Tôi cảm thấy hiếu kỳ: “Gì cơ? Bộ dạng rất sợ hãi?”. Theo lý mà nói, đi mua sắm lẽ ra phải có tâm trạng vui vẻ thoải mái chứ, sao lại có thể sợ hãi được? Đây là lần đầu tiên nghe nói như vậy đấy.
Liên Thành nhìn tôi, nói vẻ nghi hoặc: “Mình cũng không biết. Có lúc cô vui mừng hớn hở, cứ như là trúng xổ số, nhưng có lúc lại ngồi ngẩn ngơ một mình, như là đang lo lắng điều gì. Cậu biết không, con người mình đại khái qua loa, không tỉ mỉ, nên cũng chẳng nghĩ gì, bây giờ nghĩ lại, đúng là khá kỳ lạ!”. Nói xong, cô thở dài, “Nếu như lúc đó mình để ý, có lẽ mình đã hỏi được ra đã xảy ra việc gì với cô ấy”. Giọng nói của cô tràn ngập sự hối hận.
Tôi nói vẻ băn khoăn: “Những hành vi khác thường này của cô ấy bắt đầu diễn ra từ khi nào vậy?”. Liên Thành nghĩ một lát, nói: “Cũng mới chỉ vài ngày nay thôi. Sao hả đại ca, đại ca cho rằng cái chết của Tiểu Huệ liên quan đến điều này sao?”.
Tôi chán nản lắc đầu: “Mình cũng không biết!”
Sau đó, trên mặt Liên Thành chợt lộ ra sự sợ hãi, cô hạ giọng thấp xuống: “Đại ca, mọi người đều nói Tiểu Huệ bị oan hồn đứa bé ở đầm sen sát hại. Đại ca… có tin không?”.
Tôi rùng mình một cái, mặc dù cái chết của Lưu Tiểu Huệ rất kỳ dị, khó mà tưởng tượng nổi, chính tôi cũng không biết rốt cuộc là do ma quỷ tác oai tác quái hay không, nhưng tôi vẫn dùng câu nói của La Thiên thường nói để an ủi Liên Thành: “Không đâu, trên thế giới này vốn không có ma quỷ!”.
9.
Từ nhà ăn bước ra, bầu trời âm u một cách đáng sợ, từng đám mây đen thật lớn đang vần vũ trên bầu trời. Tôi nhớ lúc nãy bầu trời vẫn còn trong xanh lắm, thời tiết thay đổi nhanh thật, sáng sớm ngày tháng 5, thật không ngờ vẫn còn toát ra hơi lạnh, một cơn gió thổi tới, khiến ai nấy không kìm nổi, đều rùng mình.
Tôi vô duyên vô cớ lại nghĩ đến Lưu Tiểu Huệ, đột nhiên cảm thấy bi thương, có lẽ mới hôm qua đây, cô ấy vẫn còn đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống của cô ấy, nhưng trong chớp mắt lại biến thành cô hồn dã quỷ. Sinh mệnh con người thật sự quá yếu ớt, quá vô thường.
Sau khi chia tay Liên Thành, tôi đi đến đầm hoa sen, ở hiện trường giờ đã bị đường dây cảnh giới vây quanh, cảnh sát ở bên trong đang bận rộn làm việc, bên ngoài vẫn chật kín sinh viên hiếu kỳ, đang bàn luận xôn xao. Tôi cũng chen vào, nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng La Thiên, nhưng nhìn khắp lượt mà không thấy anh đâu, chỉ nhìn thấy đồng nghiệp của anh, thế nên tôi lại lùi ra ngoài. Kỳ lạ quá, đồng nghiệp của anh đều đến, sao anh lại không đến nhỉ?
Tôi cầm di động định gọi cho anh, nhưng ấn số xong lại không biết nên nói gì với anh, anh còn chưa biết tôi đến trường Đại học Giang Xuyên mà, nếu anh hỏi, tôi cũng không biết nên trả lời anh thế nào. Nghĩ một lát, tôi đút di động vào trong túi quần, bước nhanh ra khỏi đầm hoa sen, thứ mùi vị này khó chịu quá, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nhơm nhớp.
Buổi chiều lúc chuẩn bị vào học, các bạn sinh viên vẫn hăng say bàn tán về cái chết của Lưu Tiểu Huệ. Lũ sinh viên đúng là giỏi xuyên tạc, mới chỉ một buổi sáng mà đã xuyên tạc ra được mười mấy lý do về cái chết của Lưu Tiểu Huệ. Có người nói, Lưu Tiểu Huệ thực ra là con riêng, cô không chịu nổi sự thực này, nên chạy đến đầm hoa sen tự sát; cũng có người nói, Lưu Tiểu Huệ luôn yêu thầm nhớ trộm thầy giáo nào đó, khi biết được thầy giáo đó chỉ coi cô như em gái nhỏ, cô đau lòng quá nên đã tự sát; còn có người nói Lưu Tiểu Huệ có mối ân oán cá nhân với cô gái năm ngoái treo cổ chết ở đầm hoa sen, bây giờ hồn ma của cô gái ấy quay trở lại báo thù…
Tôi chẳng có hứng thú tham gia vào đề tài của bọn họ, người thì đã chết rồi, nói thế nào chẳng được, dù sao cũng chỉ là xuyên tạc bừa mà thôi.
Lúc đó, Diệp Hàn ngồi cùng bàn huých nhẹ vào tôi: “Cậu sao thế? Như là có tâm trạng nặng nề vậy”.
Tôi uể oải nhìn sang cô, cô đang cầm một chiếc gương nhỏ ngắm nghía khuôn mặt. Tôi thấy hơi buồn ngủ, ngáp một cái, nói: “Không sao. Này, cậu đã soi gương nửa tiếng đồng hồ rồi đấy, có phải là lát nữa đi hẹn hò không?”.
Diệp Hàn nhìn vào gương mỉm cười ngọt ngào, nói: “Cậu không biết sao, lát nữa có thầy giáo mới, nghe nói thầy đẹp trai lắm, cho nên, dù thế nào cũng phải để lại ấn tượng sâu sắc với người ta chứ”.
Tôi trêu: “Cậu muốn dùng sắc đẹp để dụ dỗ thầy giáo mới đấy à?”.
Lãnh Mộng Phàm ngồi bàn trên quay đầu lại, cười hi ha, nói: “Cô ấy à, lần nào có thầy giáo mới nào đến cũng như vậy, chỉ nghĩ xem làm thế nào để dụ dỗ người ta, nhưng chưa lần nào thành công. Lần trước, có thầy giáo môn thể dục dạy lớp mình một tháng, trước khi thầy đi, Diệp Hàn đã khóc sụt sùi, tặng thầy một chiếc bút Parker, kết quả cậu đoán xem, thầy giáo đó thần mặt không nhớ được Diệp Hàn là cô sinh viên nào…”.
Diệp Hàn đỏ bừng mặt, cầm sách lên đập vào đầu Lãnh Mộng Phàm một cái, hét lên giận dữ: “Đáng ghét! Đã nói là không được nhắc đến chuyện đó nữa rồi mà, con nha đầu đáng ghét này, chỉ thích xát muối vào vết thương của người ta…” Nói rồi, cô lại đứng lên, cù nách Lãnh Mộng Phàm, hai người cười lăn lộn ầm ĩ.
Quan Vũ Phi đứng bên cạnh đột nhiên khẽ gầm lên: “Đừng đùa cợt nữa! Thật khó chịu!”.
Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm lập tức dừng lại, nhìn Quan Vũ Phi với vẻ khó hiểu, Diệp Hàn nói: “Sao thế chứ, uống nhầm thuốc à?”.
Lãnh Mộng Phàm cũng nói: “Đúng vậy, mấy hôm nay cậu sao vậy? Không sao chứ?”.
Quan Vũ Phi ảo não lắc đầu, nói một câu: “Mình xin lỗi!” rồi nằm bò ra bàn, không nói thêm gì nữa.
Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm cùng nhìn nhau, bất lực so so vai, không ai biết Quan Vũ Phi bị làm sao.
Tiếng chuông vào học lanh lảnh vang lên, một lúc sau, một người đàn ông trẻ tuổi cao to tuấn tú sải từng bước lớn bước vào phòng học. Khi tôi nhìn thấy người đó, bỗng chốc kinh ngạc há to miệng, suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống.
Diệp Hàn lộ ra khuôn mặt si mê đầy ngưỡng mộ, khẽ hét lên: “Woa! Còn đẹp trai hơn cả trong tưởng tượng của mình đấy!”.
Tôi vẫn chưa định thần lại được, cứ nhìn người đàn ông đó không chớp mắt. Đôi mắt tinh tường như chim ưng của anh lướt qua khắp phòng học một lượt. Khi ánh mắt anh chạm đến khuôn mặt tôi, thật không ngờ như nhìn một người xa lạ, không hề dừng lại thêm khoảnh khắc nào. Anh khẽ mỉm cười: “Chào các bạn, tôi là thầy giáo dạy các bạn môn Luật, tôi tên La Thiên…”.
Những lời nói về sau của anh tôi đều không nghe thấy gì nữa cả, đầu óc ầm vang dữ dội, nhủ thầm, tên La Thiên đáng ghét này, sao tự nhiên lại chạy đến đây làm giáo viên cơ chứ?
10.
Khó khăn lắm mới gắng gượng đến hết giờ học, tôi vội vàng gọi điện thoại cho La Thiên. Anh hẹn tôi đến một quán ăn nhỏ gần trường. Sau khi gặp mặt, tôi giận dỗi không thèm đoái hoài gì đến anh, nào ngờ anh cũng không nói chuyện với tôi, gọi một suất cơm rang trứng, cứ cắm cúi đầu ăn, cũng không hỏi tôi muốn ăn gì.
Tôi thấy hơi bực, chưa thấy người bạn trai nào như anh, không biết quan tâm đến người yêu chút nào cả.
Thấy anh sắp ăn xong, tôi cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, bèn gõ gõ bàn, phá vỡ sự im lặng: “Này! Anh vẫn còn nợ em một lời giải thích đấy!”.
La Thiên chẳng buồn nhìn tôi, bê bát canh để trên bàn lên húp xì xụp, cứ như bị nhịn đói mấy ngày liền vậy. Có đôi khi tôi còn nghi ngờ cấp trên của anh ấy có phải là đã ngược đãi anh hay không, không cho anh ấy ăn cơm. “Giải thích gì chứ, đây là nhiệm vụ của anh!” Anh nói.
Tôi “hừ” một tiếng: “Nói nghe hay ho là nhiệm vụ, thực ra anh đang ức hϊếp em!”.
Anh chau mày, và cơm trong bát vào miệng, nói ngồm ngoàm: “Làm gì có?”.
Tôi hậm hực lườm anh một cái: “Còn nói không sao. Rõ ràng anh có thể đóng giả thành sinh viên, sao lại cứ đóng thành giáo viên? Còn dạy lớp em nữa chứ, rõ ràng là ức hϊếp em!”.
Anh bật cười thành tiếng: “Anh đã 28 tuổi rồi, đóng thành sinh viên cũng không ai tin, hơn nữa, đây chẳng phải anh muốn bảo vệ em sao? Anh vừa nghe Lôi Hiểu nói em chạy đến trường Đại học Giang Xuyên, em không biết anh đã lo lắng nhường nào đâu, em cứ luôn như vậy, chẳng biết nghe lời gì cả”.