Nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, Vương Nhất Bác ngắm nhìn anh, nửa thân trên không mặc đồ đã ửng hồng, hai mắt đầy sương nhìn cậu, muốn bao nhiêu câu dẫn liền có bấy nhiêu.
"Anh không hối hận chứ?"
"Không, anh muốn, tất cả của anh đều cho em".
Đáp lại lời Tiêu Chiến là nụ cười trầm thấp, vẻ mặt hài lòng của Vương Nhất Bác. Cậu không chần chừ nữa, hai ba động tác đã đem chiếc quần dài cùng qυầи ɭóŧ của anh lột ra, cả cơ thể anh cứ vậy phơi bày trước mặt cậu. Tiêu Chiến giật mình, ngại ngùng, theo bản năng muốn lấy chăn che kín thân thể, lại bị cậu nhìn ra ý đồ mà ngăn lại. Anh nhìn người đang nằm đè lên mình, bất mãn nói:
"Sao anh như vậy....mà em vẫn còn chỉnh tề là sao?"
Vương Nhất Bác nghe anh nói bật cười:
"Anh cởi giúp em đi"
"Em...em tự đi mà cởi. Em không có tay sao?". Tiêu Chiến lúng túng quay mặt đi.
"Có, nhưng mà bận rồi". Vương Nhất Bác nhếch miệng nói.
Tiêu Chiến cơ hồ đang không hiểu cậu nói, lại bị hành động của cậu làm cho giật bắn người. Một tay Vương Nhất Bác nhanh chóng nắm lấy tiểu Chiến mà tuốt lộng, một tay xoa nắn hai cánh mông căng tròn của anh. Tiêu Chiến giật mình, khẽ hít một hơi, Vương Nhất Bác thấy vậy bèn dụ dỗ:
"Cởi đồ cho em".
Không còn cách nào khác anh đành vươn tay, run run cởi từng cúc áo ra, ngón tay nóng bỏng thỉnh thoảng như có như không chạm vào da thịt khiến khí huyết trong người cậu tuôn trào. Tiêu Chiến vất vả lắm mới cởi được áo sơ mi, lại bị cơ bụng săn chắc của cậu thu hút, không nhịn được sờ sờ lên đó, vẻ mặt thích thú thoả mãn như đứa trẻ được cho quà. Bỏ qua sự xấu hổ, nuốt một ngụm khí lạnh, tay anh đặt lên cạp quần ngủ cậu, một đường kéo xuống. Đến khi nhìn thấy tiểu Bác, anh có chút hoàng sợ. Thiên a, sao to vậy?
Vương Nhất Bác nãy giờ kiên nhẫn để anh cởi đồ giúp mình, khi thấy vẻ mặt thích thú của anh, cậu không nhịn được đắc ý trong lòng. Đến khi món đồ cuối cùng được cởi ra, hai cơ thể trần trụi dính sát vào nhau, hai vị tiểu huynh đề bên dưới cũng chào nhau một cách vi diệu. Sức nhẫn nại đạt giới hạn, Vương Nhất Bác kéo anh vào một nụ hôn sâu, một tay tuốt lộng tiểu Chiến, một tay không ngừng nhào nặn hai quả đào kia. Cậu hôn anh một đường từ cổ đến xương quai anh, rồi tiếp tục từ hai hạt đậu nhỏ đến vùng phụng phẳng lì của anh. Tiêu Chiến dần mất lí trí, mỗi nơi cậu chạm qua đều mang lại cảm giác suиɠ sướиɠ cùng thoả mãn, chỉ đến khi cảm nhận được tiểu Chiến đang được bao bọc bởi sự ẩm ướt ấm áp mới giật mình mở mắt:
"Nhất Bác...không cần vậy đâu...bẩn".
Tiêu Chiến hoảng sợ khi cậu không ngại ngậm lấy tiểu Chiến, muốn đẩy cậu ra, nhưng mà kɦoáı ƈảʍ đánh úp khiến anh vô thức cong người, vô tình đem toàn bộ bơi tư mật phơi bày trước mặt cậu. Vương Nhất Bác vô cùng chăm chú chăm sóc tiểu Chiến, chiếc lưỡi điêu luyện không ngừng ma sát từ trên xuống dưới, từ qυყ đầυ đến hai túi trứng, khiến anh không chịu được nhanh chóng hét lên rồi xuất ra trong miệng cậu.
"A, anh xin lỗi, nhổ ra đi, Nhất Bác".
"Không sao, của anh rất ngon". Cậu vậy mà nuốt sạch, còn vươn lưỡi liếʍ quanh môi, khiến anh quẫn bách xấu hổ.
"Em...."
"Anh thoả mãn rồi nhưng em thì chưa?"
Vương Nhất Bác lưu manh nói, bàn tay không ngừng xoa nắn khắp cơ thể anh.
"Vậy anh giúp em như vừa rồi nhé". Tiêu Chiến ngước lên nhìn cậu, giọng nói như muỗi kêu.
"Cầu còn không được". Vương Nhất Bác cười tươi khiến anh nhất thời mê mẩn.
Tiêu Chiến một tay chạm lên cơ bụng săn chắc của cậu, một tay cầm lấy tiểu Bác vuốt nhẹ vài cái. Cảm nhận đầu tiên của anh là tiểu Bác quá to, một bàn tay anh nắm không hết, khẽ nuốt ngụm nước bọt, cúi đầu vươn lưỡi ra thăm dò. Mùi hương nam tính của cậu xộc thẳng lên mũi anh, khiến anh có chút say. Không chán ghét, hơn nữa anh còn có chút thích thú với vị tiểu huynh đệ này. Bỏ qua sự xấu hổ, anh há miệng ngậm lấy tiểu Bác, nhưng vì kích cỡ trái ngược nên dù cố gắng anh chỉ ngậm được một nửa, vì không cẩn thận mà chút nữa bị sặc. Vì không có kinh nghiệm nên anh theo bản năng mà làm, đưa lưỡi liếʍ quanh qυყ đầυ và phần xung quanh, làm nơi ấy trở nên ướŧ áŧ, phần trên thừa được anh dùng tay nắm lấy mà vuốt ve tuốt lộng.
Vương Nhất Bác rít lên một tiếng, cảm giác suиɠ sướиɠ tê người khiến cậu suýt không chịu được mà phóng ra. Rất may cậu kiềm chế giỏi, đẩy hông một cái đưa toàn bộ tiểu Bác vào miệng anh.
"Ưʍ...khụ...khụ..."
Do bất ngờ Tiêu Chiến vội nôn khan, nước mắt sinh lý cũng theo đó rơi ra. Nhưng cậu không kịp để anh phản ứng, một lần nữa đưa tiểu Bác vào miệng anh, đột nhiên bị nhồi đầy khiến Tiêu Chiến khó thở. Anh phải cố gắng lắm mới tiếp thu được trạng thái bây giờ, học theo cậu ban nãy mà liên tục phun ra nuốt vào, tránh không để răng nghiến lên nó. Thực sự đã mỏi lắm rồi mà con quái vật trong miệng anh không những không phóng xuất mà còn càng ngày càng lớn hơn. Tiêu Chiến uỷ khuất, nâng đôi mắt phiến hồng lên đáng thương nhìn cậu.
Vương Nhất Bác bật cười, rút cự vật ra khỏi miệng anh, đẩy anh ngã xuống giường mà ngấu nghiến hôn. Trong lúc Tiêu Chiến bị nụ hôn làm cho mụ mị, bên dưới Vương Nhất Bác đã nhanh tay tìm đến nơi tư mật, vuốt ve nó. Nơi tư mật lần đầu tiên được người khác chạm qua, không khỏi khiến Tiêu Chiến anh thấy lạ lẫm cùng phấn khích.
"Nhất..Nhất Bác, trong vali anh có...có đồ". Tiêu Chiến khó khăn rời khỏi nụ hôn, xấu hổ lí nhí.
"Hửm". Vương Nhất Bác nâng đôi mắt nghi hoặc nhìn anh, thấy mặt anh đỏ lựng, nghĩ nghĩ gì đó, rồi không tình nguyện trở ra phòng khách mang vali của anh vào.
"Vali của anh đây, anh cần lấy gì à?"
"Em mở ra, ở trong ngăn nhỏ trong cùng".
Vương Nhất Bác nghe lời anh mở ra, cậu sững sờ khi thấy đồ vật bên trong đó, là gel bôi trơn. Cậu quay lại nhìn anh cười tà, anh thấy vậy xấu hổ lấy gối che mặt.
"Bảo bối, anh là chuẩn bị cho ai thao đây?". Vương Nhất Bác gỡ gối ra,để anh đối diện với mình.
"Em...em biết rồi còn hỏi". Tiêu Chiến lắp bắp, khuôn mặt nóng ran
"Nói, ai?". Dí sát mặt vào anh, Vương Nhất Bác tiếp tục trêu chọc thỏ nhỏ
"Em...là em...em thao anh". Tiêu Chiến lí nhí, cũng không dám nhìn cậu, anh đây không phải muốn cho cậu thấy thành ý của mình với cậu hay sao.
Vương Nhất Bác nở nụ cười trầm thấp, cúi xuống tiếp tục nụ hôn cuồng dã ban nãy, một tay mang theo gel trơn mát lạnh chầm chậm đi vào động nhỏ. Lần đầu tiên nơi đó gặp dị vật, Tiêu Chiến cảm thấy đau rát khó chịu, nhưng cậu nhanh chóng đã hôn lên các điềm mẫn cảm của anh, giúp anh phân tâm. Khi hai ngón tay tiến vào, anh cảm thấy nơi đó như bị xe rách, mặc dù có gel bôi trơn nhưng anh vẫn rất đau.
"Nhất Bác, đau...". Tiêu Chiến nhăn mặt, một giọt nước mắt khẽ rơi.
Vương Nhất Bác xót xa nhìn anh, nhưng tình cảnh này cũng không thể dừng giữa chừng, chỉ còn cách ôn nhu hôn lên từng nấc cơ thể anh, khiến anh bị kɦoáı ƈảʍ làm quên đi sự đau đớn, cũng thuận tiện để cậu cho 4 ngón tay vào. Ngón tay cậu thon dài, không ngừng nới lỏng huyệt động, làm nơi ấy trở nên mềm xốp, dịch ruột cũng vì thế chảy ra, hút lấy ngón tay cậu.
"Ưʍ...ưʍ..". Tiêu Chiến khẽ cong người, lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác này, vừa đau vừa suиɠ sướиɠ.
Khi cảm thấy huyệt động đã được mở rộng, Vương Nhất Bác vươn người lên khẽ thì thầm vào tai anh:
"Bảo Bối, cho em nhé"
"Ưʍ...cho em". Tiêu Chiến mơ hồ trả lời
Chỉ chờ có vậy, Vương Nhất Bác một đường đưa phân thân vào. Tiêu Chiến vì đau đớn mà hét lên, động huyệt mặc dù đã được mở rộng nhưng kích thước của tiểu Bác quá lớn, khiến anh cảm giác cơ thể như bị xé rách làm đôi.
"Nhất Bác...không cần...em ra đi...anh đau...". Tiêu Chiến khóc nấc lên.
"Bảo bối, thả lỏng, từ từ sẽ không đau nữa". Vương Nhất Bác ôn nhu hôn lên trán anh an ủi. Cậu cũng không vội động, chờ cho anh thích ứng với kích thước này đã.
Qua một hồi, đau đớn giảm bớt, Tiêu Chiến mới nâng mày nhìn người bên trên cũng đang khó chịu, trán đẫm mồ hôi, nhỏ giọng nói:
"Nhất Bác, em..em động đi".
Được sự cho phép của ái nhân, Vương Nhất Bác bắt đầu ra vào, cự vật to lớn liên tục nhồi nhét, đâm vào nơi sâu nhất, vách tràng ấm nóng bao bọc lấy đầu khuất, là một thiên đường mê người khiến cậu trầm luân. Động tác mỗi lúc một nhanh, âm thanh phát ra khiến người ta đỏ mặt. Vương Nhất Bác cúi người cuống hôn lên nhũ tiêm mê người, một tay bắt lấy tiểu Chiến tuốt lộng một lúc khiến người dưới thân nhanh chóng không chịu được mà hét lên rồi xuất ra tay cậu. Kɦoáı ƈảʍ đánh úp khiến Tiêu Chiến hoàn toàn bại trận, ngã rạp người xuống thở dốc. Vương Nhất Bác nhìn anh đỏ mắt, thả dần động tác, mỗi cái rút ra cắm vào tận nơi sâu nhất, cảm nhận được người bên dưới không ngừng rêи ɾỉ nức nở.
"Ahhh...ưʍ...Nhất...Bác...chậm...chậm thôi"
Vương Nhất Bác kéo cả người Tiêu Chiến lên, để anh ngồi lên đùi mình, tư thế này quá sâu rồi, nơi giao hợp vẫn không ngừng phát ra tiếng da^ʍ mỹ đầy xấu hổ. Cậu nâng eo anh lắc lư theo từng cú thúc đẩy bên dưới, kɦoáı ƈảʍ ập đến khiến anh chỉ biết cong người lên đón nhận, tiếng nức nở ngày càng tăng, ngày càng lớn. Cả căn phòng tràn ngập mùi tình ái.
Vương Nhất Bác nhìn thấy bộ dáng của anh bây giờ, chỉ hận không đè anh thao sớm hơn. Bàn tay cậu không ngừng vuốt ve thân thể đối phương, xoa nắn cặp đào căng tròn của anh.
Bang....một tiếng tét vang lên.
"Em...em bắt nạt..anh". Tiêu Chiến nhìn cậu, hai mắt ngập sương, đôi môi vì bị dày vò quá lâu mà sưng đỏ, bộ dáng quyến rũ chết người.
"Bảo bối, em làm anh có sướиɠ không?". Vương Nhất Bác cười tà, lưu manh nhìn người đang bị tình ái chi phối mà mê man.
"Sướиɠ....a....~". Tiêu Chiến căn bản giờ cậu hỏi gì cũng ngoan ngoãn trả lời.
"So với người cũ, ai làm anh sướиɠ hơn". Vương Nhất Bác cứ ngỡ anh tầm tuổi này cũng có người yêu cũ, hoặc ví dụ như Tô Thiệp chẳng hạn.
"Người nào a~". Tiêu Chiến cơ bản không hiểu cậu nói gì, ánh mắt mông lung ngơ ngác nhìn người trước mặt.
"Người yêu cũ của anh....hay Tô Thiệp....đã từng làm anh sướиɠ vậy chưa?". Hỏi xong Vương Nhất Bác mới thấy mình ngu, hỏi làm chi để rồi bản thân lại ăn giấm. Thật ra dù anh có từng như vậy với người khác, đều trưởng thành rồi cậu cũng không tính toán, vẫn nhất nguyện yêu anh. Chẳng qua cứ nghĩ tới cảnh anh từng ở dưới thân người khác mà bày ra bộ dạng mê hoặc này, cậu lại thấy khó chịu, cảm giác muốn gϊếŧ người luôn cũng được.
Tiêu Chiến nghe vậy ngơ ngác một hồi, rồi nở nụ cười bí hiềm:
"Ây...ha...để anh xem...cũng không khác biệt lắm".
Vương Nhất Bác nghe vậy lập tức đổ giấm, thúc mạnh một cái khiến anh hét lên thất thanh:
"Không khác biệt? Vậy để em cho anh biết có khác biệt không?"
Mỗi một câu nói cậu lại mạnh mẽ đâm vào, anh bây giờ thấy hối hận rồi, tự dưng khi không lại trêu chọc con sư tử này. Không lẽ anh đây 31t vẫn là xử nam thì có vấn đề gì sao? Sao cậu lại nghĩ anh đã từng chứ? Anh uỷ khuất rồi nha....
"Nhất Bác....từ từ...anh không...không chịu nổi". Tiếng nói ngắt quãng của anh hoà cùng tiếng rên nức nở, cậu quả thật đã bị kích động tới điên cuồng rồi mà.
"Không phải anh thấy không có khác biệt sao?". Vương Nhất Bác dùng sức liên tục ra vào, không ngừng chạm vào tuyến tiền liệt của anh, khiến anh hét lên rồi xuất ra lần nữa.
Tiêu Chiến thở dốc, gấp gáp hít lấy oxi, đưa đôi mắt đã ngập nước nhìn cậu gấp gáp giải thích:
"Nhất Bác, không có, anh chọc em thôi. Anh là lần đầu tiên, trước đó chưa từng cùng ai thân mật mà...còn cái tên Tô Thiệp ấy, anh đến hôn cũng chưa từng". Anh mệt mỏi, nhẹ nhàng mềm mại dỗ con sư tử đang kích động kia.
"Thật?". Vương Nhất Bác như nở hoa trong lòng, bên dưới tạm buông tha cho anh.
"Thật mà....tất cả lần đầu tiên của anh đều dành cho em hết rồi...vậy nên đừng kích động nữa mà....".
"Bảo bối, em yêu anh, sau này không được phép rời xa em đâu". Vương Nhất Bác ôm chầm lấy anh, vui sướиɠ nói.
"Anh cũng yêu em, Nhất Bác". Tiêu Chiến mỉm cười thoả mãn.
Đêm còn dài, Vương Nhất Bác không ngừng cày cấy, mặc anh khóc lóc xin tha. Không biết qua bao lâu, cậu mới thoả mãn bắn hết tinh hoa vào trong nơi sâu thẳm của anh, khi đó Tiêu Chiến cũng mệt mỏi mà ngất đi. Nhìn người thương trong lòng, Vương Nhất Bác mỉm cười hạnh phúc, ôm anh đi tắm rửa sạch sẽ, thay ga giường rồi mới thoả mãn ôm anh ngủ tới sáng.
(Phù, viết H xong mà đỏ cả mặt. Ây za, mình chỉ viết được vậy, có gì sai sót mong mn bỏ quá cho nha.)
******
Kể từ sau hôm hai người bày tỏ tâm tình, Tiêu Chiến càng ngày càng thích quấn lấy Vương Nhất Bác hơn, có khi ở công ty cũng trốn lên tìm cậu ôm ôm ấp ấp. Cả công ty đều biết Tiêu Chiến là Vương phu nhân rồi nên không ai dám nói ra nói vào gì. À còn vụ Tô Thiệp có ý định hãm hại Vương thị cũng bị Vương Nhất Bác ghi thù, liền cho người điều tra công ty hắn ta. Không điều tra thì thôi, lại điều tra được việc hắn trốn thuế và liên quan đến việc vận chuyển hàng trái phép. Quả thực báo ứng mà, Vương Nhất Bác chỉ cần nhúng tay vào một chút, nửa đời sau của hắn xác định ngồi bóc lịch đi. Khi biết tin này, Tiêu Chiến cũng không có thương xót gì, chỉ cảm thấy đây là báo ứng mà hắn cần nhận lấy, vì tội lợi dụng anh và tính kế với Vương Nhất Bác. Lòng thương của anh rất lớn, nhưng hắn không xứng để anh ban phát.
......
"Nhất Bác, ba mẹ bảo mai chúng ta về nhà chính dùng bữa". Tiêu Chiến ngồi trên ghế sofa phòng Tổng giám đốc, nhìn con người đang chăm chú làm việc ở bên kia. Anh cứ một tuần 6 ngày làm thì cả 6 ngày lên tìm cậu, 3 ngày mất tích luôn, 3 ngày còn lại thì xuống làm trễ. Anh cảm thấy một ngày phải ở cạnh cậu 24h mới đủ, chẳng qua anh không thể ăn không ngồi rồi được. Vương Nhất Bác cũng từng đề nghị anh làm trợ lý cho cậu nhưng bị anh từ chối, anh vẫn thích làm ở bộ phận thiết kế hơn.
"Ừm. Em có nghe mẹ nói. Mai chúng ta cùng về". Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt trong trẻo của anh.
"Em nói xem, chúng ta kết hôn 2 năm rồi, nhưng trước đây do anh ngu ngốc chống đối, cả năm mới chịu về gặp họ một lần, có khi nào họ sẽ không thích anh không?". Tiêu Chiến lo lắng, gấp gáp nói
"Không đâu, anh đáng yêu vậy, sao họ không thích được chứ". Vương Nhất Bác mỉm cười ôn nhu trả lời anh
"Em...em lại chọc anh rồi". Tiêu thỏ cụp tai xấu hổ.
"Bảo bối, lại đây, em chỉ cho cách để họ thích anh". Vương Nhất Bác nhếch miệng cười nguy hiểm.
Mà Tiêu Chiến nghe vậy liền sáng mắt, hồn nhiên chạy lại chỗ cậu, rất tự nhiên mà dang hai chân ngồi lên đùi cậu, tư thế ám muội.
"Thật sao? Cách gì vậy?"
Đôi mắt trong veo, đôi môi xinh xắn đang chu chu ra, vừa khả ái vừa hấp dẫn khiến Vương Nhất Bác không nhịn được hôn xuống, chặn luôn lời anh định nói ra. Môi anh thật mềm, thật thơm, khiến cậu hôn đến nghiện. Đến khi cậu thoả mãn buông ra, thì anh cả người đã mềm nhũn, dựa vào ngực cậu thở gấp.
"Vương Nhất Bác, em gạt anh". Tiêu Chiến trừng mắt nhìn con người lưu manh kia.
"Anh cũng rất hưởng thụ đó thôi". Vương Nhất Bác bật cười, ánh mắt ám muội nhìn anh.
"Em...vô...sỉ"
Kết quả Vương Nhất Bác vì không để bị mắng oan, quyết hành anh cả buổi, đó là ngày thứ ba liên tiếp Tiêu Chiến lên phòng Vương tổng mà mất tích luôn!
*****
Đứng trước cổng nhà chính Vương gia, Tiêu Chiến cả người hồi hộp, bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi, dù có Vương Nhất Bác ở bên cạnh anh vẫn rất căng thằng. Tính cả đời trước và đời này, đây là lần thứ 6 anh bước vào Vương gia, mà các lần trước đều bị ép buộc đến, tuy anh không tỏ thái độ nhưng ai nấy đều nhìn ra sự gượng ép của anh. Lần này anh đến, tâm tình đã khác, vì yêu Vương Nhất Bác nên lo sợ Vương phụ mẫu vẫn có thành kiến với mình.
"Đừng căng thẳng, không sao đâu, họ đều thích anh". Vương Nhất Bác bên cạnh trấn an anh, anh nhìn cậu nở 1 nụ cười ngọt ngào, hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào.
Phòng khách Vương gia ngoài Vương phụ mẫu ra còn xuất hiện một cô gái khá xinh đẹp, đang cùng mọi người nói chuyện vui vẻ.
"Ba, mẹ, con cùng Chiến ca đã về". Vương Nhất Bác lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.
"Hai đứa đã về rồi à, nào mau vào đây". Người lên tiếng là ba Vương, còn mẹ Vương chỉ nhìn qua 2 người, đến khi nhìn thấy Tiêu Chiến thì lạnh nhạt bỏ qua.
"Ba, mẹ, hai người khoẻ ạ!". Tiêu Chiến bỏ qua sự căng thằng, lễ phép chào.
"Ừm, Chiến Chiến dạo này trông trạng thái con rất tốt". Ba Vương mỉm cười hiền hậu.
"Dạ vâng ba, Nhất Bác chăm sóc con rất tốt ạ. Ba mẹ, con có mua chút đồ bồi bổ, mong hai người không chê ạ". Tiêu Chiến mỉm cười ngọt ngào, tuy mẹ Vương lạnh nhạt, nhưng ba Vương lại rất ôn hoà với anh, vậy cũng đủ làm anh bớt căng thằng rồi.
"Hai đứa về là ta vui rồi, lần sau không cần mang gì vè đâu". Ba Vương tuy nói vậy nhưng giọng điệu lại rất vui vẻ, rất hài lòng.
Mẹ Vương nãy giờ vẫn quan sát Tiêu Chiến, vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của anh. Từ lúc vào cửa bà đã thấy hai người nắm chặt tay, đã nghi ngờ rồi, qua thái độ vừa rồi của anh cũng có thể thấy là thật lòng, chứ không phải diễn. Hơn nữa bà cũng biết tính của Tiêu Chiến, giống như trước đây nếu không thích sẽ không cố gắng tiếp cận ai. Nhưng mà lạnh nhạt 2 năm nay, sao bỗng nhiên lại mặn nồng vậy chứ? Nhưng có thể khẳng định, thái độ của bà với Tiêu Chiến đã hoà hoãn hơn rồi.
"Nếu đã về rồi thì tốt, lần sau không cần bày vẽ làm gì". Mẹ Vương lúc này mới lên tiếng
"Mẹ, dạo này người có vẻ trẻ ra, Tiểu Tán anh ấy đã mua rất nhiều đồ dưỡng nhan cho mẹ, người có thể dùng thử". Vương Nhất Bác vì để giúp mẹ cậu có thiện cảm với anh mà không tiếc mở lời vàng ngọc.
Mẹ Vương nghe con trai nói xong hiển nhiên hài lòng, sắc mặt cũng tốt không ít, mỉm cười nói với Tiêu Chiến.
"Con có lòng rồi"
"Dạ mẹ, người dùng thấy tốt thì cứ bảo con, con sẽ mua thêm". Tiêu Chiến mỉm cười nhanh chóng đáp.
Một nhà 4 người nói qua nói lại, thực sự lại quên đi sự tồn tại của cô gái bên cạnh mẹ Vương. Lúc này mẹ Vương mới nhận ra, ngượng ngùng hắng giọng một cái rồi nói:
"Tiểu Bác, đây là Trịnh Mỹ, con gái dì Trịnh bạn mẹ, ngày bé thường xuyên tới nhà chơi chắc con vẫn nhớ".
Vương Nhất Bác nhìn cô gái trước mặt, cũng không ấn tượng gì. Còn chuyện mẹ cậu bảo có nhớ hay không, đương nhiên là không rồi. Cái chuyện lông gà lông tỏi từ đời xa xưa vậy sao cậu nhớ nổi. Hơn nữa laopo của cậu còn đang ngồi bên cạnh, cậu thử nói nhớ xem, xem hôm nay có ra sofa ngủ hay không.
Vương Nhất Bác nhíu mày, ánh mắt mờ mịt, biểu lộ không nhớ. Mẹ Vương thấy vậy ngượng ngùng, chỉ sợ con trai mình nói gì quá đáng, liền lên tiếng trước:
"Con bé mới về nước, dì Trịnh lại đang ở nước ngoài nên nhờ mẹ chăm sóc con bé. Vậy nên tiểu Mỹ sẽ ở nhà mình mấy hôm, dù sao cũng sắp tới Tết Nguyên Tiêu rồi".
"Tuỳ mẹ thôi". Vương Nhất Bác không quan tâm lắm
"À tiểu Mỹ, đây là Nhất Bác, con nhớ chứ?". Mẹ Vương quay sang cô gái, thái độ nồng nhiệt hơn hẳn
"Vâng dì". Trịnh Mỹ đáp rồi quay qua nói với cậu: "Nhất Bác ca, anh không nhớ em sao? Hồi bé chúng ta thường xuyên chơi cùng nhau đó, khi đó anh nói lớn lên sẽ lấy em làm vợ".
Lời nói vừa nói ra, cả căn phòng chợt yên tĩnh lạ thường. Trịnh Mỹ bộ dáng ngây thơ không hiểu gì, Vương phụ mẫu thì khó xử nhìn nhau, Vương Nhất Bác lo lắng, đón nhận ánh mắt "thâm tình" của Tiêu Chiến.
"Trịnh tiểu thư, chắc cô nhớ nhầm rồi. À cô có phải cô con gái bạn mẹ tôi, ngày bé thường xuyên muốn vào phòng tôi chơi bị tôi nhốt ngoài cửa, rồi khóc lóc mách mẹ tôi bắt nạt không?". Vương Nhất Bác nhếch miệng nói, lời nói tựa như kể lại chuyện cũ nhưng lại cay độc chặn ngay mọi lời cô ả nói.
Trịnh Mỹ lập tức xanh mặt, quay qua cầu cứu mẹ Vương. Mẹ Vương trông thấy vậy thì đau lòng, nắm lấy tay cô an ủi, hướng tới Vương Nhất Bác mắng:
"Tiểu Bác, sao con có thể nói vậy?"
"Con nói sai sao?".Vương Nhất Bác thẳng thắn.
Thấy không khí quỷ dị, ba Vương ho khan 1 cái rồi mới lên tiếng:
"Thôi, không nhắc chuyện cũ nữa. Tới giờ cơm rồi, mọi người vào bàn đi".
Vương Nhất Bác không nói gì, kéo Tiêu Chiến đứng dậy vào bếp, để lại Trịnh Mỹ đằng sau nhìn với ánh mắt ghen ghét.
Trên bàn ăn, mặc kệ ánh mắt mọi người, Vương Nhất Bác rất tự nhiên mà lột vỏ tôm rồi rút xương cá, bóc cua cho Tiêu Chiến ăn. Anh lúc đầu ngại ngùng, nhưng sau theo thói quen thoả mãn gắp ăn. Nhưng kỳ lạ mọi lần ăn hải sản anh đều ăn rất ngon, nhưng hôm nay đồ chưa đến miệng anh đã không muốn ăn, bụng lại khó chịu bài xích với những thứ này. Để không làm phật lòng ba mẹ Vương, anh nhẫn nhịn cố gắng ăn một chút, còn lén ra hiệu cho cậu đừng gắp cho anh nữa. Mọi việc trên bàn ăn diễn ra suôn sẻ, hai ông bà Vương cũng hỏi khá nhiều chuyện của hai người, Trịnh Mỹ lại cứ nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác khiến cả anh và cậu khó chịu. Vì lâu ngày mới về nên Vương Nhất Bác cũng uống chút rượu cùng ba Vương, kết quả là không thể lái xe về, đành phải ngủ lại đây một hôm.
Vừa bước vào phòng ngủ, trước ánh mắt ngỡ ngàng của cậu, Tiêu Chiến liền chạy nhanh chóng vào phòng tắm, nôn thốc nôn tháo, loại bỏ bao khó chịu trong dạ dày mà anh đã nhịn nãy giờ. Vương Nhất Bác thấy anh vậy lập tức thanh tỉnh, vội vàng chạy theo anh để kiểm tra:
"Tiểu Tán bảo bối, anh sao vậy? Khó chịu ở đâu à?". Giọng điệu của cậu tràn ngập lo lắng
"Anh không....sao. Chắc do dạ dày tái phát, không... không có gì đâu". Tiêu Chiến mệt mỏi, dựa vào người cậu bình ổn hơi thở.
"Không được, để em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra". Vương Nhất Bác cau mày quyết định.
"Anh không sao, thật đấy, đừng kinh động tới ba mẹ. Anh ngủ một giác sáng mai lại khoẻ thôi". Tiêu Chiến ngăn lại ý định của cậu.
"Nhưng mà....". Vương Nhất Bác vẫn còn băn khoăn.
"Không nhưng gì cả, anh không sao rồi". Tiêu Chiến nhẹ giọng trấn an cậu.
"Bảo bối, có chuyện gì anh nhất định phải nói em biết đấy". Vương Nhất Bác thoả hiệp, miễn cưỡng nói.
"Hì, anh biết rồi". Tiêu Chiến ngay lập tức chui vào lòng cậu, để mặc cậu bồng bế mình ra giường.
"Cơ mà, cô gái kia là sao?". Tiêu Chiến lúc này mới nhớ tới vấn đề quan trọng.
"Em không biết". Vương Nhất Bác lắc đầu
"Cô ta nói hồi bé em bảo sẽ lấy cô ta làm vợ". Tiêu Chiến lạnh giọng, hiển nhiên ghi thù vụ này
"Đâu có, bảo bối, anh phải tin em, mắt nhìn người của em đâu có thấp vậy chứ?". Vương Nhất Bác cuống cuồng giải thích khiến anh bật cười.
"Anh tin em. Nhất Bác, dù sau này có chuyện gì em cũng đừng rời bỏ anh nhé"
"Em hứa"
"Nhất Bác, anh mệt rồi, em ôm anh ngủ đi"
"Được. Yêu anh!"
"Yêu em!".
Tiêu Chiến hạnh phúc nằm trong lòng chồng mình mà chìm vào giấc ngủ. Vương Nhất Bác để anh có tư thế thoải mái nhất trong lòng cậu, hai tay ôm chặt lấy thân hình mảnh mai ấy, hôn nhẹ một cái lên môi anh rồi thoả mãn mà nhắm mắt ngủ.
Buổi sáng khi Vương Nhất Bác tỉnh giấc, anh vẫn an tĩnh nằm trong lòng cậu ngủ. Bởi vì tia sáng khiến anh khẽ nhăn mày, dịu dịu vài cái vào ngực cậu rồi lại ngủ tiếp. Một loạt hành động đáng yêu của anh đều được cậu thu hết vào mắt. Vương Nhất Bác mỉm cười hạnh phúc, không nghĩ tới có ngày có thể tỉnh giấc là thấy anh bên cạnh như lúc này. Cuộc đời thật vi diệu, sau hai năm kết hôn lạnh nhạt, tưởng chừng như bỏ lỡ nhau, nhưng anh lại là người kéo cậu lại gần, từ từ dùng tình cảm của mình để hàn gắn mối quan hệ này. Vương Nhất Bác cảm thấy may mắn vì có được một báu vật là anh đây. Nhìn con thỏ lười đang nằm ngủ trong lòng, không nhịn được cậu liền cúi xuống hôn lên đôi môi đang mở kia, say mê cắи ʍút̼, thành công đánh thức thỏ nhỏ.
"Ưʍ...Nhất Bác...".
Tiêu Chiến khẽ rên lên khiến cả người cậu rạo rực, lập tức đè anh xuống dưới thân, hung hăng càng hôn càng sâu. Người ta nói buổi sáng tinh lực đàn ông rất khoẻ, và cậu cũng không ngoại lệ. Hai tay cậu như rắn trườn, nhanh chóng mò mẫm vào bên trong lớp áo ngủ, trêu ghẹo từng nơi mẫn cảm của anh.
"Ưʍ...Nhất...Nhất Bác, không được. Phải xuống ăn sáng cùng ba mẹ". Anh cố đẩy cái người bên trên mà không được, cả cơ thể anh mềm nhũn.
"Em ăn no trước đã". Vương Nhất Bác không khách khí, đưa tay vào trong quần ngủ anh, mò đến hậu huyệt.
"Đừng....nghe anh...xin em....Tha cho anh lần này, tối em muốn sao cũng được". Tiêu Chiến xuống nước, thật muốn đạp mạnh một phát vào con sư tử đang động dục kia. Nếu giờ không xuống không biết ba mẹ sẽ nghĩ gì về anh nữa.
"Đi mà....". Tiêu Chiến năn nỉ.
Mà Vương Nhất Bác vốn chỉ định trêu chọc anh, nghe đến câu "tối em muốn sao cũng được" bèn thoả mãn, ôm anh vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, đương nhiên cũng không quá phận mà trêu đùa anh nữa.
Lúc hai người xuống, trên bà ăn đã có ba mẹ Vương và Trịnh Mỹ.
"Ba mẹ, buổi sáng hảo". Tiêu Chiến lễ phép chào.
"Nào, hai đứa mau ngồi đi". Mẹ Vương cũng gật đầu, thái độ hoà hoãn hơn hôm qua. Cả hai không biết rằng, ba Vương dành cả đêm hôm qua khuyên nhủ bà, mong bà chấp nhận Tiêu Chiến hơn.
"Vâng, thưa mẹ". Cả hai đồng thanh, cũng không để ý đến Trịnh Mỹ khiến cô ta tức giận.
Bữa sáng thường thanh đạm, không cầu kỳ, một món súp, một món cháo, cùng với bánh bao, tất cả đều là hải sản. Tiêu Chiến vừa nhìn chén súp, bụng đói liền biến mất, sắc mặt tái nhợt, không chịu được nữa, bèm bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh. Vương Nhất Bác hốt hoảng chạy theo anh, mấy người còn lại cũng lo lắng, à trừ ả Trịnh Mỹ ra.
"Bảo bối, anh sao lại nôn nữa rồi". Vương Nhất Bác lo lắng
"Anh không biết, chỉ là nhìn thấy hải sản liền sợ. Có lẽ anh bị dị ứng cái đó cũng nên". Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác đỡ, sắc mặt xanh xao.
"Tiểu Bác, Chiến Chiến sao vậy?". Ba mẹ Vương cũng lo lắng không kém.
"Chắc anh ấy dị ứng hải sản không ăn được ạ". Vương Nhất Bác trả lời theo anh nói.
"Vậy dì Trần, mang món khác ra đây". Mẹ Vương nói với dì giúp việc.
Một lát sau, khi sắc mặt Tiêu Chiến đã khá hơn, anh cảm thấy xấu hổ vô cùng:
"Ba mẹ, con xin lỗi đã đề hai người lo lắng"
"Không sao, không trách con được". Ba Vương hiền từ nhìn anh, một bên mẹ Vương cũng gật đầu phụ hoạ.
"Tiêu Chiến ca à, anh không ăn được cũng nên nói trước với mọi người, như vậy hai bác Vương cũng không lo lắng như vậy". Trịnh Mỹ bĩu môi nói, giọng điệu mỉa mai châm chọc.
"Trịnh tiểu thư, lời nói thận trọng". Vương Nhất Bác lạnh lùng phóng ra sát khí tới Trịnh Mỹ, khiến cô ta im bặt.
Đúng lúc này, dì Trần mang một bát cháo thịt, vài cái há cảo chiên, một chén súp, tất cả đều không phải hải sản. Tiêu Chiến thấy không phải hải sản thì thở phào nhẹ nhõm, múc một thìa súp nếm thử, thấy không có sao liền vui vẻ trở lại. Mọi người cũng bắt đầu vào phần ăn của mình. Nhưng mà, đến khi anh gắp một miếng há cảo chiên vào miệng, mùi dầu mỡ lập tức xông lên mũi, dạ dày lại bắt đầu khó chịu, lần nữa bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh, lần này nôn còn dữ hơn lần trước.
"Oẹ....oẹ....".
Tiêu Chiến gần như mất hết sức lực, chuẩn bị trượt xuống sàn, may thay có Vương Nhất Bác kịp thời đến đỡ.
"Tiểu Tán, bảo bối, anh sao rồi? Sắc mặt anh tệ vậy? Không được, lần này em nhất định phải gọi bác sĩ"
"Nhất Bác, đừng lo lắng....". Lời nói còn chưa hết, đã ngất xỉu trong lòng cậu, khiến cậu hoảng sợ.
"Tiểu Tán, Chiến ca...."
"Mau gọi bác sĩ". Vương Nhất Bác hét lên, rồi ôm anh về phòng ngủ, đợi bác sĩ riêng của Vương gia đến.
****
"Chúc mừng, Vương thiếu phu nhân đã có thai, được hai tháng rồi"
.....
"Nam nhân mang thai là chuyện hiếm, nên cần chăm sóc cậu ấy cẩn thận, tránh ảnh hưởng đến thai nhi"
.......
Lời của bác sĩ vẫn văng vẳng trong đầu cậu, bất ngờ có, vui mừng có, lo lắng cũng có. Trên hết là niềm vui cậu sắp được làm cha, có đứa con riêng của hai người.
Tiêu Chiến nheo mắt bị ánh sáng làm cho khó chịu, đến khi thích ứng được đã thấy bản thân nằm trong vòng tay quen thuộc.
"Anh tỉnh rồi sao?". Vương Nhất Bác ôn nhu nhìn anh.
"Anh bị sao vậy?". Tiêu Chiến chỉ nhớ bản thân sau khi nôn một trận liền ngất trong lòng cậu.
"Bảo bối, anh muốn có con không?". Vương Nhất Bác không trả lời anh mà hỏi lại.
"Sao tự dưng hỏi vậy?". Tiêu Chiến mở to mắt ngạc nhiên
"Anh cứ trả lời trước đã"
"Anh có. Em định thuê người mang thai hộ sao?". Anh thắc mắc, trước giờ chưa từng thấy cậu đề cập đến vấn đề này.
"Không cần, em đã có con rồi". Vương Nhất Bác thản thiên nói
"Cái gì?". Tiêu Chiến kinh ngạc, sắc mặt bỗng tái nhợt, trái tim đau nhói. Cậu đây không lẽ đã có con riêng, là muốn ly hôn với anh sao? Nghĩ đến đây anh liền không chịu được mà bật khóc.
Vương Nhất Bác vốn định chọc anh chút, không ngờ bảo bối của cậu vừa nghe thấy cậu có con liền khóc, có lẽ nghĩ rằng sẽ bỏ rơi anh mà.
"Bảo bối, đừng khóc". Vương Nhất Bác dịu dàng lau nước mắt anh, dịu dàng dỗ dành.
"Nhất Bác, có phải em không cần anh nữa không? Em có con rồi là muốn ly hôn anh phải không?". Tiêu Chiến vẫn không ngừng khóc nức nở.
Vương Nhất Bác thật sự bội phục trí tưởng tượng của bảo bối nhà mình, đành thở dài đặt tay lên bụng anh mà nói:
"Bác sĩ nói ở đây của anh có một tiểu bảo bảo, đó là con em cũng là con anh, sao em lại không cần anh nữa chứ".
Tiêu Chiến hiển nhiên bị thông tin này làm cho kinh hãi, hết nhìn cậu rồi nhìn xuống bụng mình, lắp ba lắp bắp:
"Tiểu...tiểu bảo bảo ư? Anh...sao? Sao lại có thể chứ"
"Không có gì là không thể, Tiểu Tán à". Vương Nhất Bác mỉm cười thoả mãn.
Anh sau khi nhận được sự khẳng định của cậu liền vui mừng muốn khóc, vậy là anh đã có thể có con của riêng hai người, đời này như vậy là đã quá viên mãn rồi.
"Vương Nhất Bác, anh yêu em. Cảm ơn em đã cho anh cơ hội lại gần em. Anh thực sự rất hạnh phúc". Tiêu Chiến ôm chặt lấy cậu không muốn rời.
"Em cũng yêu anh, Chiến ca!"
........
Ngày tháng qua đi chẳng mấy chốc đã đến ngày sinh của Tiêu Chiến, mặc dù hơi khó khăn nhưng may có cậu ở bên cạnh cả quá trình, anh thuận lợi sinh ra một cặp sinh đôi đáng yêu, bé trai là Vương Nhất Bảo, biệt danh Toả Nhi, bé gái là Vương Nhất Linh , biệt danh Nguyệt Nhi. Cả hai nhận được sự yêu thương của hai người ba, cùng ông bà nội ngoại. Sau khi Tiêu Chiến có thai, mẹ Vương đã hoàn toàn buông bỏ thái độ lạnh nhạt ban đầu, lúc đầu vì cháu nội, nhưng càng tiếp xúc lại càng quý con người anh, hiện tại bà xem anh như con ruột còn hơn cả Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến vô cùng vui mừng nhận được sự cưng chiều của chồng và ba mẹ chồng. Còn Trịnh Mỹ, bị mẹ Vương khéo léo đuổi rời khỏi khi biết cô ả có ý định tiếp cận Vương Nhất Bác, và phá hoại tình cảm gia đình con trai.
Kết thúc viên mãn, gia đình 4 người sống hạnh phúc bên nhau. Vương Nhất Bác càng ngày càng cưng chiều anh vô pháp vô thiên, anh nói một không dám nói hai, anh chỉ Đông không dám đi Tây. Cuộc sống đôi khi sẽ có những cuộc cãi vã, nhưng lần nào cũng là cậu xuống nước xin lỗi trước, anh cũng sẽ nhận lỗi của bản thân, rồi cùng nhau làm hoà. Đời này của Tiêu Chiến đã có một kết thúc viên mãn như anh hằng mong đợi!
..........
"Tìm lại nhau rồi, thì đừng bỏ lỡ nhau lần nữa nhé"
END.