Xuyên Việt Chi Tu Tiên

Chương 108: Đến thăm sư huynh.

Khâu Ha chân nhân quả nhiên là mừng rỡ như điên, ông chắp tay sau lưng đi tới đi lui trên cẩm lăng, miệng nói liên thanh: “ Tốt! Tốt! Tốt!”

Nhiều năm qua Vân Liệt vẫn luôn là nỗi lo lớn nhất trong lòng ông, hôm nay Vân Liệt cuối cùng cũng kết đan rồi, tiên đồ ngày sau của Vân Liệt tuy ông không có cách nào nhúng tay, nhưng cửa ải khó nhất của Vân Liệt cũng đã qua, với tính tình của hắn, bất luận sau này gặp phải hiểm trở gì, cũng không còn đáng lo như trước nữa!

Chu chân nhân nhìn thấy bộ dáng này của ông, không khỏi giễu cợt: “ Chỉ là đệ tử kết đan mà thôi, sư phụ như ông lại có bộ dáng mất mặt như vậy, đúng là khó xem mà.”

Khâu Ha chân nhân cùng với ông đã là láng giềng nhiều năm, nghe lời ấy, cũng hiểu được lão già này không được tự nhiên mà hâm mộ trong lòng đây, nên cũng không tính toán, rộng lượng phất tay: “ Khó xem thì thế nào, với tính tình của vân nhi, cho dù cả người ta có đầy bùn đất, thì trong lòng nó vẫn trước sau như một!”

Chu chân nhân đang muốn rời đi, bỗng tầm mắt liếc thấy thanh sam thiếu niên đứng bên cạnh ông bạn già, nhịn không được hỏi: “ Thiếu niên lang này là đệ tử ông mới thu?”

Khâu Ha chân nhân sắc mặt vui mừng khó nén: “ Đây là nhị đệ tử thân truyền của ta Từ Tử Thanh, đơn linh căn, còn là hảo hữu của Vân nhi. Thế nào, so với mấy đệ tử bảo bối của ông cũng không kém đi?”

Chu chân nhân thiêu mi quét mắt nhìn Từ Tử Thanh từ trên xuống dưới.

Từ Tử Thanh đứng nãy giờ thấy hai lão đầu đấu võ mồm, làm vãn bối không tiện ngắt lời mà cung kính đứng yên một bên, thấy tên mình được đề cập, liền tiến lên một bước hành lễ: “ Vãn bối Từ Tử Thanh, kiến quá Chu chân nhân.”

Chu chân nhân quan sát y từ trên xuống dưới một lúc lâu, bĩu môi, đánh một quyền lên cái l*иg bảo hộ khiến nó vỡ tan, sau đó thả người bay trở lại ngọn núi của mình.

Từ Tử Thanh mờ mịt khó hiểu, nhìn về phía sư tôn của mình.

Khâu Ha chân nhân lại ha ha cười to: “ Lão nhân kia ước ao ghen tị ta có được đồ nhi tốt, con không cần để ý đến lão!”

Từ Tử Thanh hiểu ra, không khỏi có chút buồn cười. Y cũng nhìn ra được, hai vị Kim Đan chân nhân vô cùng thân quen với nhau, tuy có hay tranh cãi hiếu thắng, nhưng kì thực cũng là một đôi hảo hữu.

Lúc này dị tượng trên đỉnh Tiểu Trúc Phong đã tiêu tán, đỉnh núi tràn ngập ra một đạo uy áp cực kỳ to lớn, giống như dòng nước đang dần khuếch tán ra xung quanh. Cảm giác không còn lạnh băng như trước nữa mà sinh ra chút hòa hợp, vẫn lãnh khốc nghiêm khắc như trước, nhưng không còn cứng nhắc ngoan cố nữa.

Hành động này cũng chính là lời chào hỏi với các chân nhân ở các ngọn núi xung quanh, cũng là Kim Đan chân nhân mới thông báo về lai lịch cùng với tình hình của mình cho tông chủ biết.

Hiện giờ uy áp cũng không còn ý xâm lược nữa, vì vậy phong chủ ở các ngọn núi đều thu cấm chế hoặc là pháp bảo của mình lại.

Từ giờ trở đi Ngũ Lăng Tiên Môn lại có thêm một vị Kim Đan chân nhân, cũng nhiều hơn một vị tu sĩ trẻ tuổi tiềm lực cực lớn.

Chuyện Vân Liệt kết đan đã xong, những người vừa rồi đến quan sát cũng đều tán đi, mặc dù trong lòng có tính toán gì, hiện giờ cũng không phải là lúc nói ra.

Khâu Ha chân nhân vui mừng đi tới, không thèm để ý người bên ngoài nghị luận, phán xét thế nào, lập tức đánh ra một đạo pháp quyết, khiến cho cẩm lăng dưới chân ông chuyển động, bay về phía Tiểu Trúc Phong.

Rất nhanh đã đến sườn núi, Khâu Ha chân nhân thu hồi cẩm lăng, cười nói: “ Để vi sư đi gặp đại sư huynh các con một chút, các đồ nhi có muốn cùng đi với vi sư không?”

Từ Tử Thanh mỉm cười: “ Con cũng muốn đi xem Vân sư huynh thế nào.”

Tám sư muội còn lại đều từ chối: “ Kim Đan chân nhân uy nghi, bọn con không dám mạo phạm. Thỉnh sư phụ và nhị sư huynh thay mặt chúng tiểu muội đi một lần, chúc mừng đại sư huynh thuận lợi kết đan!”

Những nữ tử này rất e ngại Vân Liệt, trong lòng hai người đều biết, vì vậy cũng không miễn cưỡng.

Khâu Ha chân nhân nói: “ Vậy thì Tử Thanh bồi vi sư cùng đi thôi.”

Từ Tử Thanh cũng đáp: “ Vâng, sư tôn.”

Dứt lời hai người liền thả người bay lên, nhắm hướng đỉnh núi mà ngự phong đi.

Chỗ giữa sườn núi vẫn là cảnh xuân về hoa nở, càng đi lên trên, vẫn băng lãnh như cũ.

Kiếm ý như có như không vờn quanh, như là vẫn chưa thể thu liễm toàn bộ, cũng có thể là kiếm ý du đãng trong không trung lúc kết đan vẫn chưa kịp tiêu tán.

Bất quá những kiếm ý này không tạo ra ảnh hưởng gì đối với Khâu Ha chân nhân, cũng không có địch ý với Từ Tử Thanh, vì vậy mà con đường lêи đỉиɦ núi Tiểu Trúc Phong của hai người bọn họ rất thuận lợi dễ dàng.

Trên đỉnh núi vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ, nhưng không còn tịch mịch như trước, mà trong không khí thoang thoảng một tia sức sống bừng bừng.

Đất đai bằng phẳng, trên núi đá tràn đầy vết kiếm, vách núi xung quanh cũng bị chặt đứt rất nhiều, có một ngọn núi còn bị chẻ ra làm đôi! Vết cắt trơn nhẵn, có thể thấy được kiếm pháp của người xuất kiếm rất mạnh.

Từ Tử Thanh nhìn thấy, không khỏi líu lưỡi.

Khâu Ha chân nhân thì đã tập mãi thành quen, ông vươn tay, năm ngón chớp động, miệng niệm: “ Khởi! Khởi!Khởi!”

Chỉ một thoáng, núi đá cây cỏ xung quanh bị kiếm ý tứ tán chém lung tung bừa bộn, dùng mắt thường có thể nhìn thấy đang cấp tốc hợp lại, tuy không thể khôi phục như ban đầu, nhưng cũng chỉ để lại dấu vết mờ mờ.

Động tác của ông mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, hiển nhiên chuyện đã quá quen thuộc. Từ Tử Thanh thấy thế, cũng có chút minh bạch.

Đỉnh núi này đúng là nơi Vân sư huynh hằng ngày luyện kiếm, nhưng kiếm pháp của huynh ấy cao cường, nếu dùng toàn lực, chỉ sợ ngọn núi này đã bị chém nát. Sau mấy lần như vậy, đỉnh núi này đã muốn gần như bị chém nát hơn phân nửa.

Sư tôn vì quan tâm sư huynh, nên thường xuyên lên đây khôi phục lại nơi này, bởi vì ông thuộc tính Thổ, chuyện này cũng không có gì khó. Nhờ vậy sư huynh mới có thể an tâm luyện kiếm,…có thể thấy ông yêu thương ái đồ mình sâu nặng đến cỡ nào.

Khâu Ha chân nhân thấy đỉnh núi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thở dài một hơi, có chút cảm khái: “ Vân nhi ý chí kiên định, tu hành cũng rất chăm chỉ, sau khi kết đan còn vượt xa vi sư. Hôm nay vi sư xuất thủ khôi phục đất đai, cũng không thể đánh tan được vết kiếm của Vân nhi trên đó.”

Từ Tử Thanh nghe giọng ông nói, tuy có thương cảm, nhưng vui mừng chiếm phần đa số, trong lòng cũng rất ấm áp.

Khâu Ha dù sao cũng không phải người hay xoắn xuýt, chỉ thở dài một chút rồi ném mọi chuyện ra sau đầu, sau đó ông cất bước đi đến động phủ mở trên vách núi, kêu: “ Vân nhi, cảnh giới đã củng cố chưa? Vi sư cùng sư đệ con đến thăm con nè!”

Sau đó trong huyệt động lẻ loi trên vách núi cao, có một bóng người đi ra.

Còn chưa đến gần, đã có sát khí nhàn nhạt kéo tới.

Khí tức lạnh như băng này, không phải Vân Liệt thì còn người nào nữa?

Vân Liệt mặc một kiện áo tơ dài, tóc dài đen mượt được cột ở giữa bằng một sợi dây màu xanh lục, tùy ý thả sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thất tình bất động. Thoạt nhìn thì hắn vẫn không có gì khác trước, thế nhưng dưới ánh mắt của Khâu Ha chân nhân cùng với Từ Tử Thanh thì lại khác, hắn hiện giờ so với trong dĩ vãng khác biệt rất lớn.

Nếu như nói trước đó sát niệm của Vân Liệt thời thời khắc khắc chiếm giữ bản tâm, sự gϊếŧ chóc vô tình hiển hiện rõ rệt ra ngoài, giống như một thanh cự kiếm hành tẩu giữa nhân gian, sắc bén góc cạnh, khiến người khó có thể thân cận. Vậy thì Vân Liệt của hiện giờ, mặc dù sát niệm còn đặc hơn, tu vi tăng tiến nhanh, nhưng khí tức đã thu liễm hơn phân nửa, giống như bảo kiếm nấp trong vỏ, lạnh thì vẫn lạnh, nhưng sẽ không khiến người chỉ vừa tiếp xúc đã bị thương.

Ánh mắt hắn lúc nhìn về phía Khâu Ha chân nhân cùng với Từ Tử Thanh tuy vẫn lãnh đạm như trước, nhưng không còn sâu đen thăm thẳm không ánh sáng nữa, mà hiện giờ còn có thể thấy ảnh ngược của hai người lộ ra trong mắt hắn.

Sư tôn cùng với hảo hữu, đều có thể khắc vào trong mắt của người kia.

Từ Tử Thanh ngửa đều, cũng nhạy bén phát giác ra một chút biến hóa nhỏ của Vân Liệt, trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức mở miệng: “ Chúc mừng Vân sư huynh thuận lợi kết đan.”

Vân Liệt gật đầu: “ Đa tạ.”

Khâu Ha chân nhân cười cực kỳ vui mừng, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, rồi lại thu hồi: “ Vân nhi đã lớn rồi, hiện giờ tích lũy hùng hậu, tiên đồ ngày sau tất sẽ bằng phẳng! Chỉ tiếc vi sư lúc sinh thời chỉ sợ không thể nhìn thấy Vân nhi thành tiên, quả thật có chút tiếc nuối…”

Ông đã hơn năm trăm tuổi rồi, thọ nguyên của Kim Đan chân nhân chỉ tám trăm là cùng. Huống chi tư chất của ông có hạn, nếu muốn tiến thêm bước nữa, quả thật là không thể. Cuộc đời ông có thể tấn cấp lên Kim Đan đã là trời ban phước lớn, thành tựu lớn nhất, là có thể thu Vân Liệt làm đồ đệ…Khâu Ha chân nhân lại quay đầu nhìn đến Từ Tử Thanh bên cạnh, mỉm cười, hiện giờ còn có thêm một Từ Tử Thanh nữa.

Chỉ đáng tiếc a đáng tiếc, hai đồ nhi của ông tâm tính rất tốt, một thì trời sinh đã có có duyên với kiếm đạo, đứa còn lại thì là đơn Mộc linh căn. Đối với Từ Tử Thanh, ông còn có chút kinh nghiệm để chỉ dạy một phen, còn đối với Vân Liệt, ông hoàn toàn không thể giúp ích gì cho hắn…Ông cùng với bọn họ tuy có danh sư đồ, nhưng lại không thể chân chính truyền lại y bát của mình, quả thật vẫn có mấy phần không cam lòng.

Vừa nghĩ một cái đã nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, mặc dù là Kim Đan chân nhân, cũng không thể khống chế mà sa vào đó.

Mãi trong lúc bất chợt, kiếm ý lạnh lẽo kéo tới, khiến ông rùng mình một cái, trợn mắt nhìn lại thì thấy khuôn mặt lạnh lùng không vui không giận của Vân Liệt.

Chợt nghe Vân Liệt nói: “ Khí tức của tâm ma kiếp vẫn chưa tán đi, thỉnh sư tôn cẩn thận.”

Khâu Ha chân nhân ngẩn ra, chợt phản ứng kịp.

Ý niệm vừa rồi trong đầu ông chính là ý muốn trường tồn vẩn luôn chôn sau trong lòng, đạo tâm ông vững chắc, lại thêm tự biết mình không thể đột phá được Nguyên Anh, nên cũng không lưu ý lắm, không lường trước được hôm nay mình đến thăm đồ nhi có mạnh khỏe hay không, trái lại mình mới là người “ bất an”.

Khâu Ha chân nhân cũng có chút bật cười, nhìn đại đệ tử trưng ra cái bản mặt lạnh lùng vô cảm như tuyết nhắc nhở mình, không cho là ngỗ nghịch mà trái lại khiến ông nhớ tới bộ dáng phụng phịu của tiểu hài đồng lúc nhỏ xíu, chỉ cảm thấy rất là đáng yêu.

Ông cười nói: “Lần này là vi sư thiếu cẩn thận.”

Sau đó Vân Liệt lại nhìn Từ Tử Thanh.

Từ Tử Thanh ho nhẹ một tiếng, xấu hổ nói: “ Mới vừa gặp phải tâm ma, nhưng may là vẫn chưa sa vào.”

Mới vừa rồi, tinh thần y cũng bị một trận dao động, hình như là trở lại vào lúc đột phá Trúc Cơ, huyệt Bách Hội chưa trùng kích, tử phủ thật lâu vẫn không ra…nhưng bỗng nhiên lúc đó cảm nhận được một cảm giác mát mẻ tràn khắp toàn thân, khiến cho y ngay lập tức tỉnh giấc, mới nhớ ra được y kỳ thực đã đột phá Trúc Cơ từ lâu.

Nhưng cái ý niệm trong trẻo đã kéo cảm thụ y quay về, càng nghĩ, càng cảm thấy chỉ có một nguyên do—chính là đoạn dây trúc mà Vân sư huynh trước đó tặng cho y để buộc tóc. Chỉ là lúc này không quá tiện để hỏi, đợi sau này hỏi cũng không muộn.

Vân Liệt thấy Từ Tử Thanh nói vậy, nhẹ gật đầu: “ Lúc nào cũng cần phải cảnh giác.”

Từ Tử Thanh cười đáp: “ Vâng, Vân sư huynh.”

Hiện giờ xem ra, lúc kết đan Vân Liệt không hề bị thương chút nào, trái lại hai người họ đến thăm người thì suýt chút nữa bị trúng chiêu, người thì được Vân Liệt chỉ điểm, quả thật là dở khóc dở cười.

Khâu Ha chân nhân thấy cách sư huynh đệ hai người ở chung, cảm thấy hơi thú vị, đợi Vân Liệt chỉ điểm Từ Tử Thanh xong, mới chậm rãi mở miệng: “ Vân nhi, ta đến đây, ngoại trừ thăm con, còn có hai chuyện muốn nói với con”

Vân Liệt im lặng, đợi ông nói.

Khâu Ha chân nhân liền nói: “ Thứ nhất, Vân nhi đã thành công đột phá Kim Đan,sẽ được tông môn ban thưởng cho một cái linh mạch cấp ba cùng một ngọn núi nhỏ, không biết tới lúc đó, con có tính toán gì không? Thứ hai là về Từ Tử Thanh, chỗ ở của Tử Thanh cũng có liên quan đến quyết định của Vân nhi đấy.”